Dụ Hoan - Điềm Điềm - Chương 17: Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Dụ Hoan - Điềm Điềm


Chương 17: Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường (2)


Sau khi tiết mục kết thúc mọi người đều quay trở lại hậu trường, Bùi Tây vừa xuống sân khấu đã bị gọi đi, cô còn chưa kịp tìm cậu tính sổ nữa.

Hứa Hâm nhìn quanh, thần sắc mọi người đều trông có vẻ vẫn bình thường.

Bỗng nhiên bả vai cô bị chọc vào, Hạ Táp nở nụ cười xấu xa, “Thấy rồi nhé.”

Lúc nãy cô nàng đứng phía sau bọn họ, nhìn không sót thứ gì.

“Khụ khụ……” Hứa Hâm mất tự nhiên ho khan hai tiếng.

Hạ Táp không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, hai người cùng nhau đi ra khán đài ngồi.

Các tiết mục giải trí của lễ kỷ niệm lần này vừa phong phú lại vừa sáng tạo, cả giáo viên lẫn học sinh đều có những tiết mục riêng, thậm chí nhà trường còn mời cả những người nổi tiếng bên ngoài tới biểu diễn.

Sân vận động của trung học A rất lớn, có thể chứa tới hơn một ngàn người, các thiết bị ở đây cũng là những thứ hiện đại bậc nhất.

Hứa Hâm lẳng lặng ngồi xem, đã qua vài tiết mục rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Bùi Tây đâu cả.

Sau đó hiệu trưởng lại tiếp tục lên sân khấu đọc diễn văn, nói cả tràng dài, thế nhưng lúc này cô lại chẳng có tâm trạng để nghe tẹo nào.

“Tiếp theo, xin được chào mừng khách mời đặc biệt của chúng ta ngày hôm nay, chủ tịch tập đoàn Bùi thị – ngài Bùi Kỷ Quân, đồng thời cũng là bạn học cũ của tôi ngày xưa……”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, trong đầu như vang lên tiếng nổ ầm ầm, quả nhiên ngồi ngay cạnh vị trí của Bùi Kỷ Quân là Hứa Tuệ Anh.

Bùi Tây lúc này bỗng ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cậu biết là họ sẽ tới đây không?” Hứa Hâm nghiêng đầu nhìn Bùi Tây, cậu lắc lắc đầu.

“Để đóng góp cho sự phát triển của Trung học A, ngài Bùi đây đã quyên góp cho trường chúng ta hẳn 10 triệu nhân dân tệ!” Hiệu trưởng vừa dứt lời, bên dưới bắt đầu ồn ào.

Bùi Tây luôn luôn che giấu thân phận của mình, vì vậy cả trường hầu như không ai biết cậu là con trai của Bùi Kỷ Quân cả.

***

Sau khi buổi lễ kết thúc, Hứa Hâm quay lại lớp học để tẩy trang. Trong phòng cũng không có nhiều người, truyền thống xưa nay của trung học A là sau lễ kỷ niệm thành lập trường học sinh sẽ được nghỉ một hôm, kết hợp với mấy ngày cuối tuần xem như một kỳ nghỉ ngắn hạn.

Lúc này bỗng dưng Hứa Tuệ Anh gọi điện cho cô, “Hâm hâm, xong chưa thế? Mẹ với chú Bùi đang đứng ngoài cổng trường chờ hai đứa, con gọi Tiểu Tây ra luôn đi, cả nhà chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Hứa Hâm cúp máy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô quả nhiên, vô cùng chán ghét ngày nắng.

***

Tại nhà hàng, Bùi Kỷ Quân với Hứa Tuệ Anh cùng ngồi ở ghế đối diện, vẻ mặt hiền lành nhìn bọn họ.

“Tiểu Hâm múa đẹp thật đấy, còn đẹp hơn cả mấy người chuyên nghiệp nữa. Mẹ con quả nhiên vô cùng tinh mắt mới đưa con đi học múa từ lúc còn nhỏ, bảo sao lúc trưởng thành lại có thể giỏi như thế này.” Bùi Kỷ Quân khen cô xong còn không quên thổi phồng bà xã nhà mình lên.

Hứa Tuệ Anh có vẻ rất thích nghe mấy lời này, thậm chí còn véo véo cánh tay chồng, “Không đứng đắn.” Dù vậy trên mặt bà vẫn không giấu nổi nụ cười.

“Đáng lẽ hồi đó Hứa Hâm được đưa đi học dương cầm, nhưng tính con bé này lại chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, lần nào tới học đàn cũng phải chạy sang phòng tập múa bên cạnh, nếu không thì đánh đàn cũng là đánh bậy đánh bạ cả.”

“Có lẽ là do duyên phận, tiểu Hâm trời sinh thích hợp nhảy múa, có cản cũng không cản được.”

“Tiểu Tây chẳng phải cũng chơi dương cầm rất giỏi đấy sao.”

Hứa Hâm liếc trộm Bùi Tây, vẻ mặt cậu vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Đồ ăn được bưng lên, đều là những món ưa thích của cô và Hứa Tuệ Anh.

Hứa Hâm nhìn mẹ mình, trên mặt bà đã xuất hiện những dấu vết của năm tháng, khóe mắt tuy có nếp nhăn nhưng cả người đều tràn đầy hạnh phúc.

Cô rất ít khi thấy dáng vẻ này của bà. Trong trí nhớ của cô, Hứa Tuệ Anh là một người phụ nữ nghiêm khắc, ít nói ít cười, năm cô ba tuổi bà ly hôn, một mình nuôi dưỡng cô, tự gây dựng nên sự nghiệp của bản thân mình.

Mẹ cô vốn là người vô cùng kiên cường, dường như trên đời này không điều gì có thể khiến bà chùn bước.

Chỉ có mình Hứa Hâm biết, ngày xưa cô vẫn thường hay nằm rúc trên sô pha chờ mẹ về, kết quả là vào lúc đang nửa tỉnh nửa mơ, có bàn tay dịu dàng mơn trớn mặt cô, còn có thứ gì đó ươn ướt rơi xuống, “Hâm Hâm… Mẹ xin lỗi con.”

Cũng như bao người, cô cũng hy vọng mẹ mình có được một cuộc sống hạnh phúc.

Mà người mẹ cần, đã xuất hiện.

Hứa Hâm gắp đồ ăn, nếm không ra vị.

“Hình như sinh nhật của Tiểu Tây và Tiểu Hâm cũng sắp tới rồi nhỉ?” Bùi Kỷ Quân gắp miếng thịt vào bát Hứa Tuệ Anh, hỏi.

“Đúng vậy, tháng sáu, vẫn cùng một ngày.”

“Vậy thì tổ chức cùng nhau đi. Tiểu Hâm, mấy ngày nay thằng nhóc này có bắt nạt cháu không thế, có chuyện gì cứ nói cho chú, chú sẽ giúp cháu xử lý nó.”

Hứa Hâm ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngoan ngoãn với Bùi Kỷ Quân, “Không có ạ, cậu ấy đối xử với cháu rất tốt.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN