Cố Tương không ngờ Tô Vãn lại có ý đồ với cửa hàng quần áo của mình! Đúng là người có tiền, thật là khó lường! Trò gì cũng có thể nghĩ ra.
Trước kia, vì điều kiện gia đình không tốt nên ở trường học Tô Vãn lúc nào cũng khúm núm, chỉ dám giở trò xấu ở sau lưng người khác, giờ đã phách lối như vậy rồi.
Nhìn cái vẻ mặt nhà giàu mới nổi này của cô ta mà Cố Tương không thể chịu nổi được nữa!
Cô đành nói với Tô Vãn: “Vâng vâng vâng, có lợi hại nhất.
Tôi đi trước đây! Tạm biệt.”
Không thể trêu vào, cô trốn còn không được sao? Cô sợ mình còn tiếp tục nói chuyện với Tô Vãn, nổi nóng lên sẽ đánh cô ta mất!
Thấy Giang Trì còn ở gần đấy, Cố Tương tăng tốc bước chân đi tới chỗ anh.
Tô Vãn đứng nhìn theo hai người sóng vai cùng đi, cảm thấy trong họ rất xứng đôi.
Nhất là Giang Trì thật sự quá đẹp trai, dẫn ra ngoài đường cũng có thể làm cho người ta cảm thấy kiêu ngạo.
Lại nghĩ về chồng của cô ta…
Đúng là chồng cô ta rất giàu có, nhưng nhiều khi, Tô Vãn thật sự không muốn ra khỏi nhà cùng ông ta.
Bởi vì những người khác kiểu gì cũng sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường.
Họ cảm thấy cô ta lấy một người chồng đáng tuổi bố mình, lại còn to béo khiến người khác buồn nôn.
Bây giờ thấy chồng của Cố Tương đẹp trai như vậy, Giang Trì còn có thái độ hờ hững với cô ta, cô ta đột nhiên cảm thấy rất bực bội.
Cô ta chẳng thèm đi thăm ông bố chồng kia nữa mà bỏ về luôn.
Giang Trì ngồi ăn cơm trưa, Cố Tương nhìn anh và hỏi: “Ngon không?”
“Anh vẫn phụ trách ca mổ của bố chồng Tô Vãn à?”
Giang Trì đáp: “Ừ.”
Cố Tương: “Tôi còn tưởng anh ghét cô ta như vậy thì sẽ từ chối chứ?”
Giang Trì ngẩng đầu lên nhìn Cố Tương, “Lát nữa em có bận gì không?” Cố Tương hỏi ngược lại: “Sao vậy?”
Giang Trì nói: “Dẫn em đi xem.”
Cố Tương không hiểu câu anh nói dẫn cô đi xem là có ý gì.
Lát sau đi theo anh vào phòng bệnh, cô mới hiểu.
Cô đi theo Giang Trì, người ta cũng không biết cô, chỉ cho rằng cô là trợ lý của anh.
Có một chị y tá đang chăm sóc cho ông cụ Dương.
Vì bị bệnh nên trông ông cụ rất gầy và tiêu tụy.
Y tá hỏi: “Ông à, hôm nay người nhà của ông cũng không tới sao?”
Ông cụ nói: “Chúng nó bận lắm, chắc không có thời gian rồi.”
Cô y tá dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ông cụ, nói thế nào thì người lớn nhà mình bị bệnh, con cháu trong nhà cũng phải tới thăm một chút chứ.
Nhưng, kể từ khi ông cụ Dương nằm viện đến giờ, ngoại trừ ngày đưa vào viện, còn lại người nhà của ông cụ rất ít khi đến thăm.
Thay vào đó, bọn họ đưa tiên để bên y tá chăm sóc chu đáo cho ông cụ, nhưng lại không cảm nhận được bất cứ một chút tình thân nào.
Giang Trì đi vào, ông cụ Dương nhìn thấy anh thì gọi: “Bác sĩ Giang.”
Ánh mắt ông cụ nhìn Giang Trì rất ấm áp.
Thoạt nhìn là một ông cụ rất hiền hòa, trông khác hẳn với dáng vẻ dầu mỡ của con trai ông cụ.
Giang Trì gật nhẹ đầu, sau đó hỏi chị y tá bên cạnh: “Người nhà của cụ còn chưa tới sao? Không phải đã bảo buổi chiều nay muốn làm kiểm tra trước khi phẫu thuật à?”
Chị y tá nói: “Tôi đã thông báo với họ rồi, nhưng họ nói là quá bận nên bảo chúng ta cứ tự làm thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt Giang Trì trở nên lạnh lẽo.
Có những nhà như thế đấy, không muốn chăm sóc ông bà cha mẹ đã lớn tuổi, bởi vì đối với họ, người già là gánh nặng.
Ông cụ Dương thở dài, cụ nhìn Giang Trì, do dự mãi mới nói: “Nhất định phải mổ à? Có thể không làm được không?”
Y tá nghe thấy thế thì hơi ngạc nhiên, chị ta khuyên nhủ: “Ông ơi, tình trạng hiện tại của ông không tốt lắm đâu, phải làm phẫu thuật mới khỏe lên được!”
Ông cụ Dương nói: “Tôi đã từng tuổi này rồi, chẳng quan tâm mình có thể sống được bao lâu nữa.
Làm phẫu thuật quá đau đớn tôi thật sự không muốn làm…”.