Dư Niệm - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Dư Niệm


Chương 10


Editor: Thiên Vi

“Tôi nhớ ra rồi! Cô gái kia không phải là cô gái lái xe hôm ấy ư, nhanh như vậy Tam ca đã dụ dỗ được người ta rồi à.”

Chuột trêu ghẹo nói, nhìn Cố Tần bằng ánh mắt đầy ranh mãnh.

Cố Tần liếc mắt nhìn cậu ta, nói:

“Cái gì gọi là dụ dỗ? Chúng tôi là hàng xóm.”

“Không được mấy ngày đã chạy sang nhà người ta rồi, còn nói là không muốn dụ dỗ người ta? Em cũng không tin với tính cách của anh sẽ làm ra loại chuyện quên mang chìa khóa này.”

Tay rót nước của Cố Tần hơi dừng lại :

“Hoàn toàn chính xác, tôi đã quên.”

Mấy người kia nhếch miệng, trên mặt tràn đầy không tin.

Cố Tần thoải mái nói sang chuyện khác:

“Sớm như vậy đã qua chỗ tôi làm gì vậy?”

“Nghe huấn luyện viên nói anh muốn trở về đội?”

“Ừ.”

Cố Tần gật đầu :

“Huấn luyện viên nói có thể trở về đội với thân phận là người mới.”

“Nói cũng đúng, nếu thật sự kéo dài ba tháng, bị lạnh nhạt thì phải làm sao bây giờ.”

Vận động viên như bọn họ, sợ nhất chính là phải dừng lại, một khi ngượng tay, cái cảm giác kia thật sự là không tốt.

“Kỳ thật chúng em chỉ đi ngang qua sau đó muốn vào nhìn anh một chút, thuận tiện nhắc nhở anh đừng quên đến dự tiệc sinh nhật của Tam Mộc tối nay.”

Mấy người đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Cố Tần:

“Chúng em đi về đã, buổi tối gặp.”

Cố Tần tiễn mấy người ra cửa, lúc trở về, chợt nghe thấy đối diện truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Tay đang đóng cửa của Cố Tần dừng lại, hai mắt không khỏi giương lên nhìn lại.

Dư Niệm thay đổi một thân quần áo nghiêm túc, trang điểm tinh xảo, trên tay cầm cái túi xách đang muốn khóa cửa.

“Đi làm?”

Vốn Dư Niệm còn sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười với Cố Tần:

“Ừ.”

Trầm mặc trong chốc lát, Cố Tần nhẹ giọng nói:

“Trên đường cẩn thận.”

Chỉ bốn chữ đơn giản, lại khiến cho gò má của Dư Niệm đỏ lên.

Cô không nói chuyện, vội vàng nhấn nút thang máy đi xuống.

Cố Tần khép cửa lại, ánh dương tự to len lỏi vào từ cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm không một áng mây. Nhớ lại gương mặt phình lên tràn ngập cảm xúc của Dư Niệm, Cố Tần thấy hơi buồn cười, cô gái kia thật đúng là dễ thẹn thùng.

*****

Có thể nguyên nhân được gặp Cố Tần, cho nên tâm tình của Dư Niệm rất tốt.

Đi vào đài truyền hình, Dư Niệm bắt tay vào chuẩn bị cho một ngày làm việc.

Hiện tại chuyên mục kịch trường (nhà hát, ở đây chắc là phát các bài hát) dành cho trẻ em chỉ có hai người dẫn chương trình, một người là Dư Niệm, một người khác đang hợp tác với cô là một người mới tên là Triệu An An.

Chân trước Dư Niệm vừa vào cửa, chân sau Triệu An An đã đuổi kịp rồi.

“Thiếu chút nữa thì muộn.”

Triệu An An vỗ ngực ʘʘ, trong lòng còn thấy sợ hãi.

Dư Niệm cười cười, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ:

“Mới qua năm phút đồng hồ, sự thật là cô đến muộn.”

“Ngày hôm qua tôi ghi chép tiết mục đến 12 giờ đêm, cô không biết, đến bây giờ tôi vẫn còn triệu chứng hạ đường huyết.”

Triệu An An bất mãn phàn nàn nói:

“Cô nói xem tại sao cấp trên lại không phân người xuống cho chúng ta ah, nếu còn tiếp tục như vậy… Tôi thật sợ mình kiên trì không nổi.”

Dư Niệm đẩy bờ vai của cô ấy, thấp giọng nói:

“Nhỏ giọng một chút, đừng để cho người khác nghe thấy. Cái kịch trường này của chúng ta tỉ lệ thu xem vốn không cao, chỉ là hạng gân gà*, đi thì đáng tiếc, bố trí thêm người lại ngại lãng phí nhân lực cùng tài nguyên, chỉ có thể chèn ép người mới chúng ta.”

(Gân gà*: ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì)

Triệu An An nhếch miệng, cảm thấy Dư Niệm nói rất có lý. Như cái chuyên mục này của bọn họ, người thì thiếu, làm lại nhiều, bên cạnh đó nếu chuyên mục khác thiếu người các cô còn phải đi qua hỗ trợ làm người giúp việc, thật sự là ăn cơm một người, làm việc của bốn người.

“Tôi đi thu thập đồ đạc ngày hôm qua trước đã, giữa trưa còn đi ăn bánh?”

“Tốt.”

Dư Niệm gật đầu, nhưng vào lúc này, Triệu An An giơ tay đẩy cô, ra hiệu cho Dư Niệm nhìn sang phía bên trái.

“Dư Niệm.”

Bên tai truyền đến một giọng nói nữ tính êm ái, giày cao gót đạp trên mặt đất không nhanh không chậm. Người phụ nữ một đầu tóc dài đen nhánh, ngũ quan xinh đẹp, nụ cười tươi tắn dịu dàng.

Dư Niệm ngơ ngác một chút, vội vàng chào hỏi đối phương:

“Trợ lý Tôn.”

Trong đài truyền hình Tôn Mạn Tư là trợ lý bên người của chị Lưu, tuy cùng làm trong một cái đài truyền hình, nhưng bình thường lại ít tiếp xúc, hôm nay tại sao cũng tới?

“Là như thế này, lúc nữa tôi có việc phải đi ra ngoài. Đợi đến buổi trưa, cô có thể giúp tôi đem kịch bản phỏng vấn này cho chị Lưu không?”

Dư Niệm nhíu mày, trong lòng có chút không vui:

“Cô không thể trực tiếp đưa đến cho chị Lưu sao?”

Tôn Mạn Tư còn không biết xấu hổ nói:

“Chị Lưu còn chưa tới, những người khác đều đang bận, chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, cho nên…”

Mọi người đều nói đến nước này rồi, nếu còn cự tuyệt sợ là sẽ không thể nói nổi rồi.

Dư Niệm giơ tay cầm lấy, đặt một bên ở trên bàn:

“Tốt, Đợi chị Lưu tới tôi sẽ đưa cho chị ấy.”

“Làm phiền cô rồi.”

Tôn Mạn Tư nở nụ cười cảm kích với cô:

“Đợi lần sau tôi mời cô ăn cơm, tôi đi trước.”

Tôn Mạn Tư phất phất tay với cô, xoay người đi mất.

Người vừa mới đi, Triệu An An thò đầu ra dò xét.

“Nghe nói Tôn Mạn Tư là người tâm cao khí ngạo, tôi lại cảm thấy tính nết coi như cũng được ah.”

Dư Niệm gõ đầu Triệu An An, nói:

“Mọi chuyện đừng nhìn mặt ngoài.”

*****

Ăn xong cơm trưa, Dư Niệm đem tập văn kiện đưa cho Lưu Viện.

Lưu Viện đang đối diện với tấm gương trang điểm, chị ta là một người mạnh mẽ, nhìn thấy Dư Niệm đi đến, con mắt Lưu Viện nhàn nhạt đảo qua, sau đó thu lại rất nhanh.

“Chị Lưu, Tôn trợ lý bảo tôi đưa cái này cho chị.”

Dư Niệm cung kính đặt bản nội dung phỏng vấn lên trên bàn, lại lẳng lặng đánh giá Lưu Viện.

Lưu Viện 23 tuổi đi vào làm trong đài truyền hình, cho tới ngày hôm nay mới hai mươi năm, rất được hoan nghênh ở chỗ chủ trì nghệ thuật tổng hợp gì đó, về sau đài truyền hình còn cố ý đặt theo yêu cầu của chị ta một tiết mục thăm hỏi của minh tinh là “Lưu viện có duyên” hỗ trợ qua lại lẫn nhau.

“Cháu nhỏ nói với tôi, làm phiền cô rồi.”

“Không cần khách khí, không có việc gì tôi đi trước.”

Lưu Viện gật đầu, không nhìn cô nữa.

Ra khỏi phòng hóa trang, Dư Niệm không khỏi thở phào một hơi, trong lòng cảm thán trên người chị ta có khí chất không tầm thường.

*****

Sau khi ghi hình trực tiếp xong đã là 7:30 tối, Dư Niệm rời khỏi phòng ghi hình, vừa mới thay quần áo rồi chuẩn bị đi về, cô liền bị cản lại.

“Dư Niệm, Phó tổng giám đốc muốn gặp cô.”

Phó tổng giám đốc?

Dư Niệm sững sờ một lúc, vội vàng kéo đối phương lại:

“Anh có biết muốn gặp tôi làm cái gì không?”

Anh ta liếc mắt lườm Dư Niệm, khẽ lắc đầu nói:

“Không rõ ràng lắm, nhưng chị Lưu cũng ở đó.”

Chị Lưu cũng ở đó?

Nói như vậy, trong lòng Dư Niệm không chắc lắm.

Mang tâm tình thấp thỏm không yên, Dư Niệm đẩy cánh cửa bằng thủy tinh phòng họp ra.

Vừa vào cửa, Dư Niệm liền chống lại ánh mắt của Tôn Mạn Tư, lại chuyển mắt, nhìn thấy Lưu Viện với vẻ mặt đạm mạc đang ngồi ở giữa cùng với Phó tổng giám đốc của đài truyền hình tên là Thôi Đông.

“Chào phó tổng giám đốc Thôi, chào chị Lưu.”

Dư Niệm đứng trước mặt hai người, vô cùng quy củ.

“Tôi hỏi cô.”

Thôi Đông ngẩng đầu nhìn về phía Dư Niệm:

“Kịch bản hôm nay của chị Lưu là cô chuẩn bị hay sao?”

Trong lòng Dư niệm lộp bộp một cái, cô không khỏi nhìn về phía Tôn Mạn Tư, lại phát hiện ánh mắt của đối phương không nhìn mình, Dư Niệm nhíu nhíu mày:

“Không phải tôi. Là trợ lý Tôn đưa cho tôi, cô ấy nói có việc, nhờ tôi chuyển giao cho chị Lưu.”

“Chính cô xem đi.”

Phó tổng giám đốc “BA~” một tiếng đem văn kiện ném tới trước mặt Dư Niệm.

Dư Niệm không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cô đi lên cầm lấy tập văn kiện, lật ra. Lúc nhìn thấy nội dung bên trong, toàn bộ phía sau lưng Dư Niệm đều cứng lại.

Nội dung bên trong kịch bản của người dẫn chương trình kia…. Là tiết mục ngày hôm qua của cô.

Trong cổ Dư Niệm khô khốc, há to miệng, cả buổi không phát ra một chút âm thanh.

Tôn Mạn Tư liếc mắt nhìn cô một cái, yếu ớt mở miệng, trong giọng nói tràn đầy trách cứ:

“Tôi đem chuyện quan trọng như vậy giao cho cô, thế nhưng… Tại sao cô lại sơ ý chủ quan như vậy ah.”

“Dư Niệm, tiết mục của chị Lưu đều là trực tiếp. Cô có biết, tiết mục hôm nay có mời khách quý rất quan trọng hay không. Nếu không phải chị Lưu còn nhớ rõ nội dung cuộc phỏng vấn, tiết mục hôm nay xong việc như thế nào?!”

Tay Dư Niệm rất nhanh nắm thành nắm đấm, hai mắt rủ xuống không nói gì.

Cô có thể khẳng định, cô bị Tôn Mạn Tư hãm hại.

Lúc ấy Tôn Mạn Tư đưa nội dung kịch bản cho cô, cô không xem qua, lúc này kịch bản chỗ Lưu Viện vừa vặn lại là nội dung tiết mục ngày hôm qua của cô, như vậy Lưu Viện cùng Phó tổng giám đốc sẽ nhận định là cô sơ ý chủ quan không cẩn thận.

Dư Niệm có chút không cam lòng trên lưng vác nồi, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:

“Tôi không có lầm, lúc ấy trợ lý Tôn đưa cho tôi đúng là cái này, nếu quả thật là do tôi không cẩn thận cầm nhầm, như vậy kịch bản giao cho chị Lưu chắc chắn vẫn còn ở chỗ của tôi.”

“Ý của cô là tôi hãm hại cô~?”

Tôn Mạn Tư mím môi, gương mặt tràn đầy ủy khuất.

Phó tổng giám đốc không nói chuyện, gương mặt có chút âm trầm. Ngay cả đầu lông mày của Lưu Viện cũng phải hơi nhíu.

Cầm lấy, Phó tổng giám đốc đem một tập văn kiện khác ném tới.

“Lúc phát hiện ra sai lầm, chúng tôi đã để người đến chỗ của cô tìm, đây là ở trên bàn của cô.”

Dư Niệm cầm tập văn kiện lên, cô lật một tờ ra, tay cầm tập văn kiện không khỏi nắm chặt lại.

“Cô còn muốn nói cái gì nữa không?”

Dư Niệm nhìn về phía Tôn Mạn Tư, Tôn Mạn Tư đứng thẳng tắp, nụ cười trong veo, ánh mắt thuần lương vô hại.

Dư Niệm cắn môi, thời điểm lúc này cô cũng chỉ có thể nhận sai, nếu còn giải thích, bọn họ sẽ cho rằng cô đang từ chối trách nhiệm.

“… Thật xin lỗi.”

Dư Niệm nói:

“Là tôi lầm rồi…”

Cô nói xong, khóe môi của Tôn Mạn Tư liền hơi giương lên một đường cong nho nhỏ.

“Cô phải nhớ kỹ sai lầm này của mình, ngày mai ghi một bản kiểm điểm cho tôi. Vì đây là lần đầu tiên cô vi phạm, sẽ tha thứ cho cô, nhưng không được có lần sau.”

“Không có lần sau.”

“Ừ.”

Đầu lông mày của Phó tổng giám đốc dần dần giãn ra, ông ta nhìn về phía Lưu Viện:

“Chị Lưu có gì muốn nói không?”

Lưu Viện chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi, chị ta vượt qua cái bàn, đi sát qua người của Dư Niệm, đẩy cửa đi ra.

“Nhớ kỹ một chút.”

Bốn chữ, lạnh lùng và cao ngạo.

Tôn Mạn Tư đi sau lưng Lưu Viện, cô ta đùa cợt liếc mắt nhìn Dư Niệm, vỗ nhẹ bả vai của Dư Niệm:

“Lần sau không được tái phạm nữa.”

Tay Dư Niệm nhanh chóng nắm thành nắm đấm, móng tay gần như muốn đâm sâu vào bên trong da thịt. Cô hít sâu một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng họp.

Trong ngực như có một bàn tay đang bóp chặt, khiến cho Dư Niệm có chút khó thở. Trở lại văn phòng, Dư Niệm trầm mặc ngồi trên chỗ của mình.

Triệu An An nghe nói cô bị gọi đi nên vẫn đợi ở chỗ này, thấy cô trở về, vội vàng đi lên phía trước.

“Làm sao vậy?”

Cảm xúc của Dư Niệm có chút sa sút, cô liếm bờ môi khô khốc, lấy giấy bút chuẩn bị ghi bản kiểm điểm.

“Kịch bản giao cho chị Lưu phạm sai lầm.”

Triệu An An nghe xong, hai mắt trừng lớn:

“Vậy… Là Tôn Mạn Tư giở trò quỷ?”

“Ừ.”

Dư Niệm gật đầu:

“Là cô ta.”

“A phi!”

Triệu An An vỗ bàn ngồi dậy:

“Quả thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong ah, nhưng tại sao cô ta phải hại cô?”

“Lần trước tôi thấy cô ta làm khó dễ một thực tập sinh, tôi không nhịn được… Cho nên đến giải vây cho cô bé kia, đoán chừng là vì chuyện này khiến cô ta nhớ mãi.”

Dư Niệm đi vào làm trong đài truyền hình lâu như vậy, còn chưa đắc tội với người nào. Lần trước cũng chỉ là làm anh hùng một chút, nhưng sau khi cô nhúng tay vào, Tôn Mạn Tư cũng không nói thêm gì rồi đi mất, Dư Niệm làm sao cũng không nghĩ ra… Thật sự cô ta sẽ nhớ rõ cô.

“Dư Dư…”

Triệu An An lo lắng nhìn về phía cô:

“Cô còn tốt đấy chứ? Phó tổng giám đốc không nói gì à?”

“Không có chuyện gì.”

Dư Niệm cười cười gượng ép:

“Chỉ là ghi bản kiểm điểm. Cô không cần lo lắng, coi như là mua một cái giáo huấn thôi.”

Triệu An An vẫn rất tức giận, tuy bọn họ làm việc cùng nhau không bao lâu, nhưng ít nhất đã có cách mạng hữu nghị, hôm nay đồng bọn cách mạng bị hãm hại ức hiếp sỉ nhục, vậy mà cô chỉ có thể đứng nhìn!

“Không phải cô nói mẹ của cô sinh bệnh, cô muốn về sớm một chút hay sao? Đi nhanh đi, không cần phải xen vào chuyện của tôi.”

“Ah, đúng vậy!”

Triệu An An vào nhìn Dư Niệm, lúc này mới nhớ tới mẹ mình đang bị bệnh còn ở nhà chờ mình. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc:

“Cái kia… Cái kia tôi đi trước, Dư Dư cô thật sự không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, đi nhanh đi.”

“Tôi đi đây…” Triệu An An lưu luyến không rời liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người đi ra cửa.

Sắc trời dần dần tối hơn, trong phòng hoàn toàn được yên tĩnh.

Dư Niệm vuốt ve chiếc bút máy màu đen, cô nhìn cây bút máy chợt thấy sửng sốt.

Lúc đi tìm Cố Tần muốn kí tên, cũng là cầm cây bút này…

Hôm nay, cô lại phải dùng nó để ghi bản kiểm điểm.

Dư Niệm cười cười chế giễu, cúi đầu bắt đầu viết.

Đợi Dư Niệm ghi xong bản kiểm điểm đã là hơn 11 giờ tối, toàn bộ đài truyền hình là một mảnh đen kịt, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt tản ra từ cái đèn bàn làm việc của cô. Dư Niệm đặt bản kiểm điểm vào trong ngăn kéo rồi khóa kỹ, tắt đèn bàn sau đó rời khỏi cao ốc của đài truyền hình.

Vừa ra khỏi cửa, một luồng gió đêm liền đánh úp về phía cô.

Dư Niệm quấn chặt áo ngoài, trong bóng đêm bao la mờ mịt, thân ảnh của cô hiu quạnh và cô đơn.

“Dư Niệm.”

Bỗng nhiên, Dư Niệm nghe thấy có người gọi cô.

Dư Niệm nhìn lại chỗ phát ra tiếng nói, dưới ánh đèn đường, cơ thể của người đàn ông cao lớn. Anh nhìn cô, trong ánh mắt đen láy sáng như sao ấy phản chiếu bóng hình nhỏ bé của cô…

Trong nháy mắt đó, một khắc này, ủy khuất đột nhiên tập kích Dư Niệm, không hiểu sao lại khiến cho cô cảm thấy yếu ớt muốn rơi lệ.

Hết chương 10.

Đôi lời của editor:

Tra nữ lên sàn có vẻ rất muốn ăn dép, chị Niệm là người rất hiền, luôn đối tốt với người khác, vì thế mà mấy chương sau dù mụ Tôn kia có hai chị nhưng chị vẫn bỏ qua, nhưng việc này không đồng nghĩa với việc chị luôn bỏ qua cho ả. 1,2,3 lần thì chị bỏ qua nhưng quá nhiều và quá đáng thì k thể bỏ qua được. Mới đầu có lẽ sẽ thấy hơi tức nhưng sau đó sẽ là màn phản dame của chị nha.

Còn về người đồng nghiệp là An An, mới đầu ta định để xưng hô là mình và bạn hay cậu và tớ cho thân thiết, nhưng thứ nhất là nếu tình bạn từ hồi học c2, c3 hay đại học rồi đi làm cùng nhau sẽ để thế được, nhưng 2 người đã đi làm lại mới quen nhau để thế không hợp lắm, thứ 2 là trong mấy chương tiếp theo bạn An An của chúng ta gián tiếp hại chị Niệm, mặc dù có hối hận khai báo với chị Niệm nhưng trong tình bạn đã có 1 vết nứt thì dù có hàn gắn cũng không thể lành lại được, nó sẽ vĩnh viễn nằm ở đó. Cho nên dù chị Niệm đã tha thứ cho An An nhưng sẽ không bao giờ được như trước, cho nên ta mới để xưng hô là cô với tôi, đỡ mất công cậu tớ sau này lại phải thay đổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN