Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em ! - Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em ! - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em !


Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em ! - Chương 19


~~~~
Thời tiết hôm nay mát mẻ lắm, đối với TPHCM quanh năm hết nóng bức vì nắng và ẩm ướt vì mưa thì những lúc thời tiết như thế này tôi mới cảm thấy nó quý giá đến nhường nào. Đạp xe băng băng trên đường nhưng mặt vẫn tỉnh queo nếu không muốn nói là luôn có một nụ cười mỉm trên môi. Bằng chứng là tôi vừa đạp vừa huýt sáo nhưng vẫn chẳng cảm thấy mệt như khi đạp dưới trời nắng, phải nói là nóng cực luôn !
Nghĩ cũng lạ, chỉ mới là thời gian đầu của cấp 3 nhưng đã có đủ thứ chuyện xảy ra. Chả bù với cấp 1, cấp 2 trôi qua êm đềm. Nào là đánh nhầm anh hai của Diệu Linh, nào là va vào Bảo Nhi rồi cố mà bảo vệ em, tự nguyện lãnh cả thân người em lên trên đến nỗi bị “sứt đầu mẻ trán”. Rồi cùng lúc làm cho hai cô gái giận, tôi rơi vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”. Cũng may bên cạnh có quân sư Hoài Phong chứ nếu có một mình tôi thì chắc bây giờ không thể bước vào lớp được vì sát khí và hàn khí tỏa ra nghi ngút kiểu như khói tỏa ra ở mấy lò than nướng sườn trong những quán cơm tấm mà tôi thường ngày vẫn ăn và mê tít thò lò…
Nghĩ thế nhưng tôi vẫn không nghĩ rằng tôi có thể trở thành người mà đường đường chính chính sánh vai Bảo Nhi nhanh và dễ dàng như vậy. Tôi cứ ngỡ để có được trái tim của em thì tôi phải cố gắng rất nhiều ấy chứ, vậy mà chỉ hơn một tháng là tôi đã đạt được mục tiêu mà cứ nghĩ đó sẽ là động lực để phấn đấu cho cả cấp 3…
Nói thế không có nghĩa là tôi ngừng phấn đấu đâu nhé ! Sau này là tôi càng phải phấn đấu hơn nữa để chứng minh cho mọi người nói chung rằng tôi sẽ không để yêu đương ảnh hưởng học hành và Bảo Nhi nói riêng rằng bạn trai của em ấy… không phải dạng vừa đâu !
Như tôi đã nói, từ khi gặp Bảo Nhi tôi lại đâm ra hay mơ mộng. Chẳng biết sau này thì sao nhưng hôm qua đến giờ thì tôi đã thấy bản thân mơ mộng biết bao nhiêu là chuyện trời ơi đất hỡi trên đời. Thậm chí tôi còn mơ đến ngày hai đứa về chung một nhà, lúc đó tôi sẽ đi “cày” kiếm tiền, chiều về chẳng bia cũng không rượu mà chỉ chăm chăm về nhà tận hưởng mâm cơm do em nấu. Rồi cùng nhau có những đứa trẻ, những hôm rảnh thì gia đình nhỏ sẽ cùng dạo chơi trên những con phố hoặc những công viên rợp bóng cây mang không khí trong lành, với tôi thế là đủ ?
Những ước mơ ngày đó của tôi. Tôi vẫn còn ghi nhớ đến tận bây giờ, khi mà tôi đây đã đi qua hơn nửa đời người. Và tôi không chắc mình đã hoàn thành tốt tất cả nhưng chí ít tôi cũng đã thực hiện được một phần những lời hứa với bản thân năm xưa…
Nghĩ miên man thế nào mà tôi lại đạp lố qua hẻm nhà Bảo Nhi một đoạn khá xa, thế là phải méo mặt vòng lại. Đứng trước cánh cổng trắng quen thuộc, tôi với tay nhấn chuông
“Tính…toong…”
– Ơi ! Ra ngay đây ! Hì ! – Bảo Nhi bước ra cánh cổng, tay xoành xoạch mở ổ khóa. Và cánh cổng vừa mở ra, một nụ cười chào buổi sáng ngay lập tức được dành cho tôi…
– Ôi ! Ai đây ? – Em tủm tỉm nhìn tôi.
– Trần Thiên Nam, thưa quý cô xinh đẹp ! – Tôi dạ vờ cúi người cung kính. Mà tôi chỉ giả vờ ở điệu bộ thôi chứ những lời tôi nói đều là thật. Bảo Nhi luôn như vậy, luôn xinh đẹp nhất trong mắt của tôi bất kể trong bộ trang phục áo dài, bộ đồng phục hay đơn giản là quần jean và áo pull như hôm nay. Người ta nói “người đẹp vì lụa” nhưng theo tôi, với Bảo Nhi thì chỉ có… “lụa đẹp vì người”.
– Hì ! Gứm quá ông uiii ! – Bảo Nhi khúc khích cười rồi đưa tay khóa cổng.
Vài phút sau, khi mà Bảo Nhi đã yên vị ở phía sau yên xe, tôi mới hỏi :
– Ăn gì đây Nhi ?
– Ừm… Ăn cơm tấm đi !
– Nhi thích ăn cơm tấm à ? – Tôi hào hứng hỏi, gì chứ tôi mà nghe ai mê cơm tấm thì tôi liền tay bắt mặt mừng như cố nhân gặp nhau nơi đất khách quê người vậy…
– Ừm ! Nhi thích lắm luôn, ăn cả tuần không ngán !
– Thế thì tốt quá ! Nam cũng thích lắm ! – Tôi nói rồi hí hửng đạp xe. – Để Nam chỉ chỗ này cho, ngon lắm !
– Thế hả ? Mong quá !
Đang cười cười thế, nhưng tôi chợt nhận ra là quán tôi hay ăn là quán rất bình dân. Chẳng nhẽ lại chở em vào đó nhỉ ? Dù gì tôi cũng thấy em là con nhà khá giả, thôi thì nên kiếm quán nào to hơn, đẹp hơn vậy…
– Thôi để Nam dẫn Nhi đi quán khác…
– Sao vậy ? – Bảo Nhi chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn tôi…
– Vì… – Tôi ngập ngừng, có nên nói ra không nhỉ ?
– Này này, ông là của tui rồi. Ông lại giấu gì đấy hử ông già ?
Nghe giọng nói của Bảo Nhi, tôi mát đến cả ruột. Đúng rồi ! Tôi là của em và em cũng là của tôi, vậy thì tại sao phải giấu giếm nhỉ ?
– Thì… quán của Nam ăn hơi chật, vì là quán bình dân mà ! Mà trông Nhi thì… – Tôi bỏ lửng câu nói, mà cũng không phải là chủ đích vì chưa kịp nói hết thì Nhi đã véo hông tôi một cái thật lực.
– Này thì dám nghĩ tui như thế này. Bộ nhìn tui giống mấy đứa nhà giàu hách dịch lắm hả ông già ????
– Thì… Nam chỉ sợ như vậy thôi. Đã vậy hôm nay còn chở Nhi bằng xe đạp nữa… Hơi ngại !
Bỗng dưng Nhi đanh mặt lại làm tôi thoắt chốc run run, tay lái xe vì vậy mà lệch đi vài phần…
– Nói cho mà nghe, không nhắc lại một lần nào nữa nhé ! – Nhi nghiêm giọng. – Nguyễn Hoàng Bảo Nhi, không thích nhắc đến giàu nghèo.Thứ nhất là ăn đâu cũng được miễn ngon và rẻ vì chúng mình còn là học sinh, mình không muốn Nam tiêu phí vào những nơi sang trọng chỉ để cho là phù hợp với mình. Thứ hai, Nam chưa đến tuổi chạy xe máy nên chẳng có gì là ngại khi phải đi xe đạp cả vì những gì thuộc về Nam… mình sẽ thích hết !
Nói rồi em khẽ tựa vào lưng tôi. Nhưng không cần cái tựa lưng mới là ấm áp, chỉ cần câu nói vừa rồi thôi là đủ để đánh gục Trần Thiên Nam này rồi !
Giờ thì tôi đã biết thêm nhiều đức tính tốt nữa của em. Em tuy là con nhà giàu có nhưng không thể hiện rằng mình phải là một tiểu thư, phải sống sang chảnh… Em vẫn rất đỗi giản dị, thậm chí em còn mắng tôi tiêu hoang, chỉ để tôi biết tiết kiệm. Chưa hết, em còn một đức tính tốt nữa…
Đó là em rất đỗi dễ thương, em rất đỗi đáng yêu. Em có thể sẵn sàng nói ra những gì mình nghĩ mà chẳng hề ngại ngần, hoặc cũng có thể là ngại nhưng em không thể hiện ra đó thôi !
Về điểm này, anh (từ giờ hãy cho phép anh gọi như thế nhé) phải học em Bảo Nhi à !
~~~~
Quán cơm tôi dẫn Nhi đến nằm trong ngõ của một con đường gần công viên chỗ nhà tôi đang ở. Với diện tích khá là nhỏ cùng với sự cũ kỹ của một căn nhà đã trên 20 năm tuổi đời, nhưng về chất lượng thì tôi dám tự tin đây là một trong những quán cơm ngon nhất Sài Thành…
Miếng sườn dày cộm được ướp gia vị đậm đà và được nướng trên lò than đỏ hồng, khói bay nghi ngút đến phát thèm. Cơm được làm từ loại tấm hảo hạng nhất, thoang thoảng mùi lá dứa. Nước mắm với vị ngọt và vị mặn vừa miệng cùng với củ cải chua và tí tóp mỡ đảm bảo cho sự quay lại “vô số” lần của đa số thực khách đã “trót dại” ăn thử…
Quán tầm giờ này khá là đông, tôi nắm tay Nhi chen mãi cuối cùng cũng kiếm được một bàn gần cửa sổ, chứ nếu ngồi ở trong thì có khi tôi lại tưởng tượng mình lạc vào phòng xông hơi mất !
– Ủa Nam ? Lâu rồi sao không đến ăn vậy con ?
Là tiếng của bác chủ quán, tôi ăn ở đây nhiều đến nỗi quen cả mặt và biết cả tên. Chắc bác đang nhắc lúc tôi nằm viện cả tuần trước và cả tuần này tôi ngày nào cũng phải ăn ở nhà vì mẹ tôi muốn đích thân làm bữa sáng cho đầy đủ chất dinh dưỡng nhằm bồi bổ cho “bệnh binh” đó là tôi…
– Dạ ! Tại dạo này con bận quá !
– Ừm, bạn con à ? – Bác quay sang Nhi đang ngồi ngơ ngác trước cách trò chuyện thân mật của hai người.
– Dạ, đây là Nhi… À ừm, bạn gái của con ạ ! – Tôi gãi đầu.
– Con chào bác ạ ! – Nhi cũng rụt rè thể hiện phép lịch sự.
– Ồ, ra là thế hả ? Nam coi vậy mà hay phết nhỉ ? – Bác chủ quán cười cười trêu. – Thôi, hai đứa con ăn gì ?
– Con vẫn sườn bì chả như cũ ạ ! – Tôi nói rồi quay sang Nhi. – Còn Nhi ?
– Mình giống Nam luôn !
– Thế là 2 sườn bì chả nhé ! – Bác chủ quán chỉ tay lại một lượt vào hai đứa tôi.
– Vâng ạ ! Bác cho con xin nhanh nhanh tí, đói quá ! – Tôi háo hức long lanh mắt, kiểu như thấy dĩa cơm tấm là báu vật ấy. Bác chủ quán có lẽ cũng quá quen với chuyện này nên chỉ cười mỉm và quay đi.
– Coi kìa ! Lớp 10 rồi mà như con nít ấy ! – Nhi lắc đầu trách yêu.
– Ôi dào kệ nó, Nam chưa 18 nên Nam nào dám trưởng thành đâu ! – Tôi lúc lắc đầu pha trò.
– Không, Nam phải trưởng thành chứ ! Để mình còn có người đáng tin cậy mà tựa vào ! – Nhi khúc khích cười.
Nghe thế, tôi bất chợt nghĩ mình nên nghiêm túc một chút. Nhìn quanh quất để chắc là không ai để ý, tôi thò tay nắm lấy bàn tay đang đặt hờ hững trên bàn của em :
– Bất cứ khi nào Nhi muốn tựa vào, thì bờ vai này luôn sẵn sàng, nhé !
~~~~
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN