Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em !
Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em ! - Chương 24
~~~~
Ăn cơm xong, tôi được giao nhiệm vụ rửa chén…
Đây cũng chẳng phải là việc gì quá xa lạ với tôi, và hình như tôi chỉ được phân công làm mỗi việc này trong nhà…
Mỗi bữa cơm thường chia ra làm ba công đoạn: trước bữa cơm, trong bữa cơm và sau bữa cơm. Với một thằng con trai (sắp thành đàn ông) như tôi thì chuyện bếp núc giống như là bảo một đứa con gái leo lên mái nhà để sửa mái nhà hay hàn lại cái bồn nước bất ngờ bị xì ở đâu đó. Và chính vì tôi và nó ghét nhau như chó với mèo nên mẹ tôi không bao giờ để tôi bước vào bếp, kiểu như bếp là mặt trăng thì tôi là mặt trời vì thế không bao giờ tôi phải chạm mặt với ác mộng cuộc đời…
Trong bữa ăn thì công việc chính cũng chỉ có mỗi ăn và ăn. Thậm chí cả việc dọn thức ăn ra bàn mẹ tôi cũng làm tất. Âu cũng bởi mẹ tôi sợ cái sự vụng về bộp chộp của tôi, cái gì mà tôi làm chơi chơi và không tập trung thì hậu quả sẽ rất là khó lường. Lúc trước tôi đang xem ti vi thì mẹ kêu vào dọn, vừa dọn mà mắt thì cứ nhòm ngoài tivi…
Vài giây sau…
Xoảng… xoảng…
Bữa ăn đó kết thúc với hai bát mì gói trống trơn không còn tí nước súp. Mẹ tôi thì ăn mì còn tôi cũng ăn mì nhưng đồng thời cũng ăn… chửi…
Còn có lần tôi mê yoyo lắm, cứ cầm theo trên tay là liệng lên liệng xuống. Sáng dậy bét mắt là cầm lấy con yoyo mà quẩy “sờ kiu” đến chóng cả mặt. Qươ quơ đến trưa nhưng vẫn chưa thỏa đam mê, mẹ sai bưng tô canh. Tôi vừa tranh thủ bưng vừa tranh thủ quất thêm vài phát nữa…
Cũng vài giây sau…
Yoyo thì không được quất mà tôi lại bị mẹ tôi quất vào mông…
Đó là một trong những lần hiếm hoi tôi ăn roi của mẹ…
Những lần sau này, biết rằng tính tôi hậu đậu nên mẹ tôi chẳng buồn sai vặt nữa…
Vì vậy trong bữa ăn tôi chỉ việc gắp thức ăn và lùa cơm, chẳng bận nghĩ xa xôi…
Nhiệm vụ cuối bữa ăn thì có nặng nề đôi chút đó là việc tôi phải rửa chén. Mặc dù tôi đã kể rằng tôi rất vụng về nhưng đó là khi không “hăng say” với công việc thôi chứ một khi tôi mà đã tập trung thì đều hoàn thành một cách xuất sắc…
Giặt đồ, lau nhà, ủi đồ, xếp quần áo vân vân và vân vân…
Tất nhiên là trừ nấu ăn…
Rửa chén cũng không ngoại lệ, tôi vẫn thường được mẹ ban phát lại sự tin tưởng trong bộ môn… rửa chén. Tôi cũng cố gắng lắm nhé, cố mà đền đáp sự tin tưởng của mama đại nhân chứ không thể để sự tin tưởng ấy rớt rơi như cái cách tôi đã từng làm với yoyo và ti vi…
Đó là công việc duy nhất trong suốt bữa ăn…
Và là công việc trở thành thói quen…
Như hôm nay chẳng hạn, vừa đợi cả nhà buông đũa là tôi đã nhanh tay gom hết tất cả vào mâm, lẳng lặng quay vào trong nhà bếp…
Bật vòi nước để mở đầu quy trình, tôi với lấy chai nước rửa chén, xịt một… đống vào đó rồi đưa vào nước đánh bọt ngập cả bồn rửa…
Thích thú bóp đi bóp lại để bọt ra nhiều hơn, chợt nghe một giọng nói từ sau lưng…
– Già rồi mà còn thích chơi trò trẻ con vậy hả, ông già?
Chắc các bạn cũng đoán ra là ai rồi chứ gì? Riêng cái chữ “ông già” đã đủ tố cáo danh tính người nói rồi…
– Ừa, tui con nít vậy đó… – Tôi giả vờ giận dỗi.
– Hoii, con nít vẫn thương mà… – Bảo Nhi vờ nũng nịu, tựa khuôn mặt trắng hồng vào bên vai của tôi, mắt ngắm nghía đôi tay thoăn thoắt đang tráng từng chiếc đĩa…
– Sao mùi mẫn dữ dạ? – Tôi bật cười.
– Thì… Nam công khai cho bác biết rồi… – Tiếng Bảo Nhi thỏ thẻ bên tai. – Mà ông là ông gan lắm đấy nhá ông già…
– Gan? – Tôi dừng tay, trố mắt nhìn em…
– Nói với bác mà không báo cho người ta một tiếng, làm run muốn chết hà… – Em đập đập vào lưng tôi…
– Thì nói rồi đó, có sao đâu. Chẳng lẽ Nhi không thấy mẹ Nam thương Nhi như con gái hả?
– Ừa ha, nhắc mới nhớ ha. Bác thương Nhi ghê…
– Thương như mẹ luôn. Thôi kêu mẹ luôn cho mẹ vui! – Tôi nháy mắt trêu.
– Đúng rồi, Nhi kêu mẹ bằng mẹ luôn đi! – Bất thần giọng nói mẹ tôi đằng sau khiến cả hai đứa tôi giật thót, khuôn mặt Nhi cũng đã rời đi khỏi bờ vai tôi từ lúc nào, tiếc ghê!
– Dạ… con… con… – Nhi bối rối cúi gằm mặt.
– Kêu hay không tùy con thôi. – Mẹ tôi thản nhiên lấy dĩa trái cây từ trong tủ ra. – Mẹ vẫn muốn con kêu mẹ bằng mẹ đấy!
Im lặng một lúc, Bảo Nhi mới sè sẹ lên tiếng:
– Dạ, mẹ…
Tôi bất ngờ toàn tập, nãy giờ cứ trố mắt mãi mà chẳng thể lên tiếng được. Mẹ tôi cũng bất ngờ chẳng kém tôi nhưng bà giỏi hơn tôi ở chỗ bà biết điều tiết cảm xúc gần như ngay tức thời…
– Ừm, xong rồi lên ăn trái cây nhé hai đứa. – Nói rồi mẹ tôi quay sang tôi. – Lo mà rửa chén bát cho sạch đi đấy!
Đợi mẹ tôi đi khuất, tôi mới hoàn hồn lại sau lời trêu của Bảo Nhi:
– Bleu, mới bị mẹ mắng ahaha!
– Quen gọi mẹ rồi nhề? – Tôi càu nhàu.
– Ừa, đó cũng là cách để Nhi đáp lại tình thương của mẹ mà. Lần nào mình tới học thêm bác cũng tiếp đón chu đáo cả… – Bảo Nhi tít mắt cười.
Tôi giả điếc, vờ chăm chú công việc trước mặt nhưng vẫn không giấu được suy nghĩ vẩn vơ…
“Nhi nhận mẹ cũng có nghĩa là Nhi chịu làm… vợ mình hay sao ta?”
“Nhi nói như vậy chẳng khác nào gián tiếp bảo đó cũng là một cách để cho tôi… không lăng nhăng với người khác đấy! Liệu hồn đó nha!”
– Nghĩ gì vậy ông già? Nhanh lên để mẹ đợi! – Bảo Nhi khều khều tôi nhắc nhở. – Mà thôi để Nhi phụ luôn cho.
Có Bảo Nhi làm trợ thủ tự dưng năng suất tăng lên hẳn. Kiểu như nếu tôi là một chiếc máy thủ công thì em lại là một chiếc máy hiện đại vậy…
Thoắt một cái, tất cả đã xong xuôi…
Úp nốt chiếc đĩa còn sót lại, Bảo Nhi lau khô tay rồi quay sang tôi mỉm cười:
– Xong rồi!
– Ừm giỏi quá nha! Mẹ Nam thích những cô con dâu như thế lắm… – Tôi trêu.
– Còn lâu nhớ! Định thả thính tui hở ông già? – Bảo Nhi bĩu môi.
– Tại hạ nào dám thả thính chứ. – Tôi vờ rụt cổ.
– Ngoan, hộ giá bổn cô nương nào! – Bảo Nhi phẩy phẩy tay làm kiêu khiến tôi chỉ còn biết lắc đầu cười trừ, đầu hàng vô điều kiện.
Cả hai vừa đi ra phòng khách vừa cười vui vẻ. Mẹ tôi nhác thấy đã nở nụ cười hiền từ, vẫy tay ý bảo hai đứa lại ngồi.
Bảo Nhi ngồi kế mẹ tôi, tôi ngồi ở ghế đối diện chăm chú nhìn lên màn hình tivi. Tuy nhiên nhất cử nhất động của hai người tôi vẫn nắm rõ. Xem nào, vui vẻ lắm cơ, cứ mẹ mẹ con con ngọt xớt hà. Đã vậy còn đút trái cây cho nhau ăn, tôi thật không biết giờ tôi với Nhi là một cặp hay… mẹ tôi với Nhi là một cặp nữa…
– Nam! Sao không ăn trái cây đi? – Bảo Nhi nhìn tôi. Gớm, giờ mới nhớ là nhà này có thêm nhân khẩu thứ ba cơ đấy.
– Thôi, Nhi ăn đi, Nam no rồi. – Tôi vờ lờ tịt, mắt vẫn không rời tivi.
– Thôi chết, mẹ quên mất mẹ chưa giặt đống đồ hôm qua của thằng Nam. Thôi con ngồi đây chơi nhé!
– Để con phụ với mẹ ạ.
– Thôi ngồi đó đi con, đấy là lệnh! – Mẹ tôi giả vờ nghiêm khắc.
Tưởng đâu mẹ tôi đi lên lầu luôn rồi, tôi định xoay qua nhõng nhẽo với Bảo Nhi một phen thì giọng nói mẹ đã ở bên tai…
– Dám ghen với cả mẹ nhé! Nhường không gian lại cho hai đứa đấy!
Tôi rùng mình…
Đúng là không ai hiểu tôi bằng mama đại nhân…
~~~~
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!