Dụ Quân Hoan - Chương 28: Xuân quang mất hồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Dụ Quân Hoan


Chương 28: Xuân quang mất hồn


Ngày ấy Lục La và Tử
Điệp chớp mắt trong chốc lát, sau khi tỉnh lại không thấy Diệp Tố Huân,
lo sợ không yên không biết làm thế nào cho phải, lại không dám đi bẩm
Lưu Thị và Ngu Diệu Sùng tìm người, chỉ lén lút tìm trong Ngu phủ.

Hồi lâu không thấy Diệp Tố Huân trở về, lúc nàng quay lại hai người xem
xét, thay xiêm y ướt đẫm ra, tiết khố lại bị xé, thì gấp đến độ giơ
chân.

” Tiểu thư, tỷ và Ngu nhị thiếu gia luôn như vậy, hôn sự lại chưa định xuống.” Tử Điệp nổi giận đùng đùng nói.

”Đúng đấy, tiểu thư, vạn nhất đã có hài tử, mà chưa thành thân, khi đó… Khi đó xử lí thế nào?” Lục La cũng hùa vào trách cứ.

Nàng chưa cho Duệ thân thể, sẽ không mang thai. Diệp Tố Huân mỉm cười lắc
đầu, nhớ tới buổi chiều thiếu chút nữa không khống chế được, âm thầm may mắn tiếng Ngu Diệu Sùng kêu khóc vang kịp thời. Đột nhiên, nụ cười trên mặt Diệp Tố Huân cứng đờ, nàng nhớ tới kiếp trước, khi đó, nàng và Ngu
Quân ngày đêm tận tình, vì sao trong trí nhớ, mình lại không có hài tử
chứ?

Mang theo nghi vấn như vậy, mấy ngày tinh thần Diệp Tố Huân
có chút hoảng hốt, cũng không có dự yến Ngu Diệu Sùng nạp thiếp. Bề
ngoài nàng là người ngu ngốc, không dự cũng không có người quở trách
nàng thất lễ.

Ngày hôm đó Lưu Thị tự mình đến Lê Viên, nói với
hai người Lục La, Tử Điệp, chọn ngày xuất hành tốt, Ngu gia muốn đưa
Diệp Tố Huân và Diệp Tố Vân về nhà, để cho các nàng thu thập quần áo,
chuẩn bị tốt.

”Tiểu thư, xử lý cái này thế nào?”

Hôn sự chưa định ra đã phải trở về, hai người Lục La gấp đến độ cầm tay áo không ngừng vò.

Diệp Tố Huân ngóng trông về nhà, vắng nhà ba tháng, không biết cha nương có
tốt không, Trần Thị có hại nương và đệ đệ nàng hay không.

”Đi dọn dẹp đồ vật, chuẩn bị cho tốt.” Diệp Tố Huân cười nói, vẻ mặt đầy vui mừng.

”Tiểu thư, vậy… trở về phải làm sao? Hôn sự của tỷ và Ngu nhị thiếu gia đã có đâu?”

Diệp Tố Huân mỉm cười, trong nội tâm kỳ thật cũng hơi phiền muộn, trải qua
ba tháng gần gũi, lòng hình như càng xoắn xuýt hơn nhiều.

Ngu Diệu Sùng muốn đưa tỷ muội Diệp gia về nhà, ngoại trừ Lưu Thị, những người khác đều mất hứng.

Ngu Quân Duệ tự nhiên không cần phải nói, trong tâm Ngu Quân Diệp loáng
thoáng ưa thích Diệp Tố Huân, nghĩ đến sắp xa, lòng có chút phân loạn.

Diệp Tố Vân cũng rất lo lắng, Ngu Diệu Sùng nói với nàng sau khi đưa hai tỷ
muội về nhà, sẽ phái người đi cầu hôn. Diệp Tố Vân nghĩ, cha nàng đã để
nữ nhi đến thăm, nếu Ngu gia có tâm, đơn phương công bố hôn sự trước
cũng không có gì không ổn, tâm thần bất định bán tín bán nghi, bất định
bất an.

Lưu Uyển Ngọc là người sốt ruột nhất, Diệp Tố Huân về
nhà, nàng ta muốn bày độc kế làm Ngu Quân Duệ tự loạn trận cước liền
không thể được. Nàng ta muốn ngăn cản, nhưng trong mắt người ngoài tuy
nàng ta rất được sủng ái thật ra sau khi gả cho Ngu Diệu Sùng làm thiếp, ngay cả tay áo Ngu Diệu Sùng đều chưa đụng chạm. Bề ngoài mỗi đêm Ngu
Diệu Sùng đều nghỉ ngơi trong sân nàng ta nhưng hai người một người ngủ
giường êm, người ngủ giường lớn, nước giếng không phạm nước sông, thân
mật cũng không có, càng không nói đến sủng ái, căn bản không có cơ hội
thổi gió bên gối Ngu Diệu Sùng.

Ngày tỷ muội Diệp gia về nhà rất nhanh đã định ra, ba ngày sau.

Những ngày này, buổi chiều Ngu Quân Duệ đều không tới Lê Viên, trong lòng
Diệp Tố Huân biết Lưu Thị cố tình điều hai người tới, ngày về nhà định
xong, nàng sợ Ngu Quân Duệ khắc chế không được vào Lê Viên, bị miệng
lưỡi người đời sinh thêm sự cố, quyết định ban ngày xuất phủ tìm Ngu
Quân Duệ tạm biệt, đồng thời khuyên hắn buổi chiều không tới Lê Viên.

Từ ngày nghe được Diệp Tố Vân và Ngu Diệu Sùng nói chuyện, Ngu Quân Duệ
liền đoán được Ngu Diệu Sùng muốn đưa hai tỷ muội Diệp Tố Huân về nhà,
hắn không muốn tách ra, những ngày này một mực nghĩ cách, làm thế nào
mới có thể khiến Ngu Diệu Sùng lưu lại một mình Diệp Tố Huân, đưa Diệp
Tố Vân về.

Trình Hạo nhìn Ngu Quân Duệ tựa vào ghế ngưng lông mày trầm tư, cả mắt cũng không nhúc nhích lắc đầu không thôi, nửa canh giờ
trôi qua, Trình Hạo không nhịn được xua tay trước mắt Ngu Quân Duệ, Ngu
Quân Duệ căn bản không thấy được, tròng mắt vẫn bất động.

”Quân
Duệ, thích một người sẽ lo lắng như này sao?” Trình Hạo hung ác lay bả
vai Ngu Quân Duệ, hắn sợ người này sẽ điên lên vì nghĩ mất.

”Đợi huynh thích rồi sẽ biết.” Ngu Quân Duệ có chút nôn nóng hất tay Trình Hạo, mân môi tiếp tục khổ tư.

”Có gì khó nghĩ hay sao?” Trình Hạo vỗ ngực một cái nói: “Huynh đệ, ta giúp huynh, ta sẽ giả trang thành cướp đường, sau khi Diệp đại tiểu thư ra
khỏi thành cướp nàng đi, mấy ngày nay chúng ta có chút bạc lời, huynh
mua phòng cho Diệp đại tiểu thư ở, chờ mấy ngày nữa, đại ca huynh thành
thân rồi thì tới Diệp gia cầu hôn, cho Diệp đại tiểu thư một hôn lễ
phong quang thể diện, chẳng phải được sao?”

Ngu Quân Duệ cười
khổ, điều này hắn đã nghĩ tới, thậm chí đã bố trí tốt phòng rồi, ngay
tại phố Son Phấn cách cửa hàng không xa. Nhưng điều kiện tiên quyết là
không để ý thanh danh Diệp Tố Huân. Diệp Tố Huân sẽ không đồng ý đâu,
lần trước đề nghị bỏ trốn, nàng đã giận hắn rất lâu rồi, hiện giờ tuy
hắn có ý nghĩ đấy nhưng ngay cả nhắc cũng không dám nhắc trước mặt Diệp
Tố Huân.

Nếu Tố Tố vẫn là người không muốn xa rời, quấn quýt si mê hắn như trước, một Tố Tố cái gì cũng theo hắn thì tốt rồi.

Ngu Quân Duệ ngơ ngác nghĩ đến Diệp Tố Huân đời trước, khi đó trên giường
nàng nhiệt tình như lửa, kiều mị đáng yêu, Ngu Quân Duệ càng nghĩ càng
mê mẩn, giữa hai chân bắt đầu giơ lên cũng không biết.

Lúc Diệp
Tố Huân đến, nhìn thấy một trụ giơ cao giữa khố, mang trên mặt tươi cười ôn nhu, ánh mắt cuồng dã nhiệt liệt mê loạn Ngu Quân Duệ.

Chỉ
hay nghĩ đến chuyện đấy, Diệp Tố Huân vừa bực mình vừa buồn cười, nổi
lên tâm tư chọc ghẹo, ngồi xổm xuống chụp tay lên cái kia, nhẹ nhàng mà
chuyển động lên.

Vật kia cường tráng lại thô, phập phồng dưới vật liệu may mặc hơi mỏng, dẫn ra luồng khí nóng trong cơ thể Diệp Tố Huân, nóng rát như muốn tràn khắp máu trên cơ thể, giống như sóng biển, dù
muốn cũng không ngăn được, Diệp Tố Huân Diệp Tố Huân động tình, đã quên ý niệm trêu cợt ban đầu, chỉ toàn tâm toàn ý xoa nắn cây gậy kia.

Ngu Quân Duệ mơ mơ màng màng còn tưởng rằng trở lại kiếp trước, đứng lên
cởi ngoại bào ra, cởi cả tiết khố, lộ ra thứ đồ vật nóng, thô, kéo bàn
tay nhỏ bé của Diệp Tố Huân di chuyển lên, thở gấp nói: “Tố Tố, sờ nó,
nó cứng ngắc, muốn muội sờ…”

Lục La và Tử Điệp bị Trình Hạo
cười hì hì ngăn cản, hôm nay hai nàng không có ý định tránh đi, các nàng muốn tìm Ngu Quân Duệ lấy tin tức chính xác, nếu không đừng hòng lung
tung với tiểu thư nhà nàng. Ngu Quân Duệ vong tình gầm nhẹ, hai người
loáng thoáng nghe được, mặt biến sắc.

Lúc này mới trong chớp mắt, tiểu thư nhà nàng vừa vào, hai người đã làm vậy rồi.

Trình Hạo cũng đã nghe được, chưa phát hiện mình đỏ mặt, đang muốn ho khan
một tiếng nhắc nhở Ngu Quân Duệ chú ý, Lục La tiến lên gõ cửa: “Tiểu
thư, nô tì vào nhé.”

Hai người thần trí không tỉnh táo tỉnh lại
trong mê tình, Diệp Tố Huân nóng nảy làm bên tai và cổ đều đỏ, đứng lên
đi về phía cửa.

”Chờ một chút.” Ngu Quân Duệ gian nan tiêu khát,
đi nhanh hai bước ôm Diệp Tố Huân từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Tố Tố,
huynh mua phòng ở, dẫn muội đi xem một lát, có được không?”

Đôi
môi của hắn dán chặt lỗ tai Diệp Tố Huân, hơi thở ấm áp thổi vào trong
tai Diệp Tố Huân, ẩn ẩn tê dại chui vào thân thể, giọng nói trầm thấp
mang theo vài phần khẩn cầu vài phần hấp dẫn, thân thể Diệp Tố Huân run
lên, bờ môi khẽ nhếch, định cự tuyệt mà nói không nên lời.

Ngu
Quân Duệ nhìn ánh mắt sương mù của Diệp Tố Huân, mặt nàng đỏ ửng như
trái táo, tay ôm nhanh, ép Diệp Tố Huân vào trong ngực, một tay theo bả
vai đu xuống, chậm rãi vuốt eo Diệp Tố Huân, lại từ eo chuyển đến trược
bụng, thuận tiện trượt xuống cách vật liệu may mặc trằn trọc vuốt ve,
dục niệm rõ ràng thông qua ngón tay nóng rực xâm nhập khe hở mẫn cảm
giữa hai chân.

”Quân Duệ ca ca…” Đầu óc Diệp Tố Huân hỗn loạn, hoàn toàn không rõ đầu mối.

”Tố Tố, tuy phòng huynh mua nhỏ, nhưng đó là nhà thật sự của hai chúng ta,
muội đi theo huynh xem, nhé?” Tay Ngu Quân Duệ ngừng động tác trêu đùa,
miệng ôn nhu nói.

Trong mơ hồ, Diệp Tố Huân biết đến đó không chỉ xem phòng, nếu tới, hắn sẽ càng thêm chọc mình, trong lòng có chút giãy dụa, muốn cự tuyệt, lại nghe Ngu Quân Duệ thở dài: “Tố Tố, đó là nhà
của chúng ta do huynh tỉ mỉ bố trí, muội không muốn đi xem sao?”

“…”

Hắn dán bên tai nàng nói khẽ, lời nói thập phần động tình, biết rõ hắn dụ
dỗ nhưng Diệp Tố Huân nghe được ý loạn tình mê, không dám nghe tiếp,
thấp giọng trả lời, “Thôi đi, huynh chớ lộn xộn…”

”Đâu có lộn
xộn?” Tay Ngu Quân Duệ đột nhiên tiến vào giữa hai chân Diệp Tố Huân,
cách vải vóc nhẹ vuốt ve trêu chọc, “Tố Tố, thế này đâu có lộn xộn? Hình như nó rất thích, ướt đây này!”

Chỗ kia đã rất ướt, bị ấn một cái, nước tràn ra càng nhiều, Diệp Tố Huân ngăn không được than nhẹ.

”Tố Tố, phía dưới không cho lộn xộn, ở đây thì sao?” Ngu Quân Duệ buông tha phía dưới, tay chuyển đến trước ngực Diệp Tố Huân, xiêm y nàng vốn cố
định bởi một cái dây đan chéo, Ngu Quân Duệ tháo dễ dàng, bàn tay lớn cứ thế luồn vào trong.

Bao trùm một đoàn thịt mềm, dùng sức xoa nhẹ vài cái, đầu ngón tay Ngu Quân Duệ chạm vào đỉnh núi đỏ hồng, liên tiếp chà xát, “Tố Tố, như vậy là lộn xộn sao? Muội không thích hả?”

Diệp Tố Huân như nhũn ra, nói không ra lời, chỉ cảm thấy trước ngực ẩn ẩn
đau ngứa không thôi, phía dưới từng đợt khoái ý đánh đến, chỉ muốn cây
gậy kia hung hăng xông vào.

”Tố Tố, muội có nhớ không? Khi chúng
ta cùng một chỗ, muội thích nhất huynh kéo viên thịt nhỏ này.” Ngu Quân
Duệ chịu không được rồi, bất kể là hoài niệm khinh mật xa xôi hay là ôm
nhuyễn ngọc trước mắt đầy cõi lòng, hắn đều khó tự chủ. Dùng ngón trỏ
ngón giữa kẹp lấy hạt hồng anh, ngón cái ở phía trên xoa nắn, cái kia
vốn tinh tế, trơn tru bị hắn trêu chọc trở nên cứng rắn, hắn rất muốn xé xiêm y cắn một ngụm.

Diệp Tố Huân vừa bị lời nói và hành động
hắn trêu chọc, kích thích làm đầu óc hỗn độn một mảnh, muốn bảo hắn dừng tay lại mê luyến tư vị tiêu hồn kia, muốn hét to lại sợ phát ra động
tĩnh không chịu nổi, bên ngoài rất có thể có người!

”Thoải mái
không? Tố Tố, thích lộn xộn thế này chứ?” Đột nhiên Ngu Quân Duệ rút
tay, xoay Diệp Tố Huân áp vào ngực, bắt lấy cái mông của nàng vuốt ve,
đồ vật nóng nóng cách quần áo trùng trùng điệp điệp cọ xát, “Tố Tố,
thoải mái không? Có muốn thoải mái hơn không? Muốn Quân Duệ ca ca đi vào chứ? Đi vào làm muội thoải mái giống kiếp trước?”

Lý trí trôi về nơi rất xa, Diệp Tố Huân đưa tay đặt trên vai Ngu Quân Duệ, mắt mê ly
mở to nhìn hắn ── khát khao lửa nóng, mặc dù không gật đầu, cũng đã là
đồng ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN