Du Thái Hoa - Chương 10-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Du Thái Hoa


Chương 10-2


“Chắc chắn mắt dân nữ bị hỏng rồi, nếu không thì ở đâu ra lắm nước mắt như thế này chứ?”

Nguỵ Lưu vỗ nhẹ vào vai nàng.

“Thế này lại khiến ta giống như rất lập dị vậy.”

Nguỵ Lưu thở dài, giơ tay ôm lấy nàng, để nàng dựa vào vai mình.

“Thường Ly, dân nữ không muốn trở thành lập dị đâu.”

“Ừ.”

“Thường Ly, dân nữ hơi buồn.”

“Ừ.”

“Thường Ly, đã từ lâu lắm rồi dân nữ không khóc trước mặt người khác, dân nữ sẽ giết đại nhân diệt khẩu luôn.”

“Ừ.”

“Thường Ly, cám ơn đại nhân đã tới đây ngồi cùng dân nữ.”

“Ừ.”

“Thường Ly…”

“Hả?”

“Đại nhân nói một từ khác thì chết sao?”

“Ừ.”

Hoa Thái U vuốt mặt ngồi xuống, Nguỵ Lưu tủm tỉm nhìn nàng cười.

“A Thái, thì ra bất kể nàng say hay không, lúc khóc cũng đều xấu xí.”

“…”

“Cho nên, tốt nhất đùng khóc. Nếu không chịu được nữa, thì chỉ nên khóc trước mặt ta thôi nhé, bởi dù gì ta cũng muốn bị nàng giết người diệt khẩu, và cũng chẳng quan tâm bị giết mấy lần nữa.”

“Đại nhân cũng biết thừa dân nữ không thể giết ngài được đúng không?”

“Ta chỉ đoán là nàng sẽ không xuống tay được.”

Nguỵ Lưu lấy chiếc khăn tay ra, tiếp đó lau nước mắt đang vương trên mặt cho Hoa Thái U, động tác của chàng vẫn tự nhiên và dịu dàng như những lần trước đây, có điều lần này nàng lại ngoan ngoãn không tránh mặt như trước.

“Thường Ly, hãy giúp dân nữ một việc nhé!”

“Nàng nói đi.”

Hoa Thái U giữ chặt thứ đó trong tay, do dự một lát mới lên tiếng: “Đại nhân hãy điều tra xem cha đẻ của Ức Nhi là ai”.

“Được.”

“Đại nhân không hỏi nguyên nhân sao?”

“Ta chỉ cần biết là đó là việc A Thái nàng muốn làm là được rồi.”

Nguỵ Lưu nghiêng đầu nhìn nàng: “Qua một tuần hương nữa nàng hãy đi xuống nhé, không thì đôi mắt đỏ của nàng sẽ doạ chết khiếp nhiều người đấy. Ta đi trước đây, đội quân vẫn đang chờ ta ở đó”.

“Đội quân?”

“Lần này làm lỡ hành trình của ta không phải là việc công quan trọng gì, mà chính là do nàng đó. Ta biết hôm nay nàng chắc sẽ rất buồn, sẽ trốn ra đây khóc một mình, ta không nhẫn tâm nhìn nàng như vậy.”

Nguỵ Lưu đứng hẳn dậy, tóc chàng bay bay trong gió lạnh: “A Thái, nhiều nhất hơn một tháng nữa ta sẽ về, hãy chờ tin của ta, còn nữa hãy…” Nguỵ Lưu ngưng lại một lát rồi nói tiếp: “Chờ ta”.

Hoa Thái U há miệng ngỡ ngàng, không đáp lại.

Nguỵ Lưu không tỏ thái độ rõ ràng, chàng nhếch môi cười, lặng lẽ rời đi.

Tới lúc này Hoa Thái U mới mở tay ra, nàng nhìn chăm chăm vào chiếc còi đã cọ vào lòng bàn tay nàng rớm máu, tiếp đó nhắm chặt mắt, rồi ném mạnh ra xa.

Vật thể màu xanh tạo ra một đường vòng cung hoàn mỹ trong không trung, rồi rơi xuống nơi không ai nhìn thấy được, tiếp đó bỗng một giọng nói hốt hoảng kêu lên: “Ái dà!”.

Hoa Thái U sững người, nàng vội vàng bò dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một nam thanh niên mặc áo bào gấm màu đen đang ôm đầu nhìn về phía nàng, liền đó rướn mày cười với nàng.

Hoa Thái U ngay lập tức chỉ cảm thấy như sấm rền bên tai.

Đây lẽ nào là nụ cười ma mị trong truyền thuyết? Vẻ gian tà, vẻ ma mị đó…

Không những thế vị công tử kia xem ra còn rất quen nữa…

“Cô nương đây xem ra quen quen.”

Hoa Thái U trừng mắt.

“Lẽ nào ta và nàng đã từng gặp nhau trong mơ?”

Hoa Thái U ngây người.

“Đã có duyên như vậy, nàng hãy theo ta đi!”

Hoa Thái U kinh hãi tột độ.

“Mai ta sẽ tới chuộc thân cho nàng.”

Hoa Thái U rùng mình.

Dung mạo mỏng mày hay hạt thanh tú cùng thân hình mảnh dẻ kết hợp cùng đôi mắt đen và cặp lông mày dài, còn cả giọng nói sang sảng nhưng vẫn pha lẫn vẻ tế nhị, nhỏ nhẹ ở cuối câu, quả thực rất giống với người đã chết kia.

Chiếc áo trắng như không dính bụi trần, cùng vẻ bất khuất lẫm liệt toát ra từ dáng vẻ phục tùng kia, cùng tiếng đàn du dương nữa…

Rồi cặp mắt và lông mày giống hệt nhau, nhưng khí chất toát ra lại khác nhau một trời một vực.

Nếu như người đó chỉ đứng yên ở đó không lên tiếng, tuyệt đối sẽ nhận lầm là cùng một người, quá lắm chỉ cảm thấy hơi quen mắt mà thôi.

Đúng vậy, chết thì đã chết rồi, làm sao có thể lại xuất hiện trên thế gian này nữa chứ?

Hoa Thái U dụi dụi đôi mắt sung đỏ của mình, đang định ngồi xuống tiếp tục ngây người, đột nhiên đầu gối tê dại, phút chốc liêu xiêu nhe nanh múc vuốt lăn từ trên nóc nhà xuống.

Còn chưa kịp hét lên thảm thiết, cả cơ thể đang bay bổng trên không bỗng chốc rơi vào vòng tay ôm chắc chắn.

“Cô nương à, tại sao lại không cẩn thận vậy chứ? Nếu bị ngã thật thì ta sẽ đau lòng lắm đấy.”

Người trẻ tuổi kia nói với Hoa Thái U bằng chất giọng ba phần trêu ba phần chọc bốn phần cợt nhả khiến nàng phải liếc nhìn tới đôi môi mỏng dính phát ra những câu trên tiếp đó lia tới chiếc cằm bóng bẩy cùng cục yết hầu đang gợn lên gợn xuống, bất chợt nàng cảm thấy rất ngứa tay.

Nàng giơ một tay túm lấy vạt áo người kia, tay còn lại vung nắm đấm hướng về mặt kẻ đó: “Chán sống lắm rồi hả? Mà dám ném đá giấu tay!”.

Đối phương ngả đầu về phía sau, hai vai thả lỏng, Hoa Thái U thừa thế xông lên huých cùi chỏ về phía hắn, đồng thời dồn toàn lực giã xuống. Dưới tác dụng của mấy chiêu thế, chỉ nghe thấy mỗi một tiếng “soạt” vang lên, vạt trước chiếc áo bào đen được may rất tinh tế cùng áo trong nhất tề tuyên cáo thua trận, lộ ra một mảng ngực trần…

Hoa Thái U tiếp đất vững vàng, tiếp đó đưa mắt nhìn mảnh vải trong tay, rồi lại nhìn người đàn ông bám sát theo nàng khen: “Da đẹp đấy!”.

Làn da trắng như ngọc, không có chút vết tích đã từng bị thương.

Quả nhiên không phải…

“Có đi mà không có lại thật vô lễ, nàng đã nhìn thấy da của ta, vậy ta cũng phải nhìn của nàng mới được.”

Hoa Thái U còn đang ngây người những đã nhanh chóng bị câu nói trên doạ cho tỉnh táo trở lại: “Ta, ta… ta không phải là cố ý!”

“Thế à? Nhưng ta thì cố tình đấy.”

“…”

Quần áo bị xé rách không những không khiến cho người đàn ông kia nhếch nhác, trái lại càng khiến hắn trở nên hấp dẫn.

Hắn chắp tay sau lưng nghiêng đầu tiến lên trước một bước, đôi lông mày xếch ngược. Tuy trong giọng nói lộ rõ vẻ nhỏ nhen, nhưng sự ghê gớm ẩn chứa trong đôi mắt lại khiến người ta không thể nghĩ là hắn đang nói đùa.

Hoa Thái U lùi về sau mấy bước, nàng nhanh chóng đưa ra những phán đoán tạm thời với tình hình hiện tại của mình:

Một: Đối phương thực sự muốn lột áo của nàng.

Hai: Rõ ràng nàng không đánh lại được đối phương.

Ba: Nơi này vắng vẻ ít người qua lại, không những thế trước khi nàng gào rách cả họng chắc chắn đã bị lột sạch rồi.

Bốn: Nàng có thể cắn lưỡi tự tử hoặc tự cắt cổ tay để bảo toàn sự trong trắng, có điều làm vậy quá đau.

Năm: Trong trắng là cái thá gì!

“Chờ một lát!”

Hoa Thái U không tiếp tục lùi về phía sau mà đứng thẳng, bình tĩnh lên tiếng, sắc mặt nghiêm ghị như thể thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành.

Người đàn ông kia cũng đứng lại, rướn mày cười tủm, rồi quan sát nàng như con vật bị săn bằng ánh mắt như mèo nhìn thấy chuột. Kết quả xém chút nữa hoá thạch trước lời đề nghị sau đó của nàng.

“Để ta tự làm!”

Hoa Thái U hiên ngang giơ tay cởi áo, miệng không ngừng lải nhải: “Quần áo đắt thế này, nếu xé rách thì đáng tiếc quá. Cho dù có tiền cũng không thể không tôn trọng thành quả lao động của người khác, trên chiếc áo này được kết tinh từ bao tâm huyết của bao nhiêu người! Hơn nữa, cho dù nhân loại niệm tình cùng tổ tông cùng nguồn gốc mà không so đo tính toán với ngươi, vậy còn những con tằm thì sao chứ? Đừng coi thường bộ quần áo này, không biết chúng đã phải nhả bao nhiêu tơ, ngươi nói xem ngươi có lỗi với chúng không? Lẽ nào không cảm thấy xấu hổ sao?”.

Người đàn ông cúi đầu nhìn bộ quần áo bị xé rách của mình, rồi lại quay sang nhìn sự lành lặn của quần áo nàng, lặng lẽ không nói không rằng…

Tốc độ cởi quần áo của Hoa Thái U không chậm chút nào, loáng một cái đã cởi xong áo ngoài, sau đó lạnh lùng bắt đầu cởi áo trong, vừa làm vừa tranh thủ tán chuyện: “À phải rồi, áo yếm của ta cũng là màu vàng đấy, chính là màu của Hoa cải dầu, ngươi thích không vậy?”.

Người đàn ông kia quá đỗi bất ngờ trước sự phối hợp chủ động giác ngộ cao của nàng và những lời lẽ vớ vẩn kia: “Hả?”.

“Hả cái con khỉ ấy!”

Nhân lúc gã đàn ông còn đang ngây ngô, Hoa Thái U đột nhiên trở mặt hết lên một tiếng, rồi giơ chân phi thân về phía sau, đồng thời vung tay phải, chỉ thấy một vật thể đen xì vù vù lướt gió lao tới.

Gã đàn ông nghiêng người, giơ cả hay tay khẽ kẹp lại, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Hoa Thái U vô cùng phấn khởi trước chiêu đầu được thi triển thuận lợi, nàng còn đang dự định chạy thần tốc, bỗng nghe thấy một giọng nói ngỡ ngàng vọng tới từ phía sau: “Hoa Thái U, nàng làm gì vậy?”.

Trời âm u, gió lạnh lẽo, Hoa Thái U chỉ biết lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Dự, nàng khuỵu vai, nét mặt vô cùng đau đớn.

“Thì ra cô nương tên là Hoa Thái U? Tên hay đấy, ta thích!”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, gã đàn ông kia đã rảo bước tới chỗ nàng, bộ dạng hơi hất cằm trông lố bịch, háo sắc vô cùng, khuôn ngực đẹp chói loà trong mắt Tiêu Mạc Dự.

Ông bà cô bác chị em ơi, nếu muốn biết thế nào gọi là bắt gian phu dâm phụ tại giường quần áo xốc xếch thì mau chạy tới đây mà xem…

“A di đà Phật, trẻ con không phù hợp, xin Cao thí chủ mau đưa tiểu thí chủ rời khỏi đây.”

Cao Lương Địa lạnh lùng liếc nhìn Loan Lai đạo mạo thản nhiên, vô cùng bình tĩnh giơ tay che đôi mắt to đang tràn ngập lòng hiếu kỳ lại, sau đó tiếp tục bình tĩnh đứng xem.

“Cao thí chủ xin hãy bình tâm tạm thời đừng nôn nóng, theo tình hình hiện tại, chắc là vị nữ thí chủ này giở trò lưu manh trục lợi kiếm chác nhưng có lẽ vẫn chưa kịp phát sinh quan hệ trực tiếp với người kia.”

Hạ tiên sinh chỉ nhìn Hoa Thái U đã lắc đầu đưa ra kết luận cuối cùng: “Rõ ràng không có tiếp xúc da thịt, bởi vì bà chủ Hoa vẫn còn trinh”.

Cổ Ý lặng lẽ lướt tới, lặng lẽ rút từ trong người một chiếc áo gió rồi lặng lẽ phủ lên đầu Hoa Thái U.

Hoa Thái U vô cùng bi phẫn, tên nô bộc này đã bắt đầu mang theo người áo dự phòng nữa kìa.

Gã đàn ông đưa mắt nhìn đám người kỳ quặc này, rồi lại quay sang nhìn Hoa Thái U phải khó khăn lắm mới thò đầu ra được nói: “Nguồn khách của cô nương thật đa dạng phong phú, không thiếu loại nào cả, ta thích!”.

“Thích bà ngoại nhà ngươi ấy!”

Cuối cùng Hoa Thái U không chịu nổi nữa: “Ta là tú bà ở đây, khách cái đầu ngươi đó!”.

Gã đàn ông ngỡ ngàng ngộ ra: “Thì ra cô nương chính là bà chủ Hoa bị người ta bao một năm sao, đúng là thất kính, thất kính! Bẩm vị huynh đài kia, tiền vi phạm khế ước ta sẽ trả, không những thế sẽ trả gấp đôi để tiếp tục bao cô nương”.

Tiêu Mạc Dự cười, trên khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ nho nhã vốn có: “Thực sự xin lỗi, loại hàng này không chuyển bao”.

Hàng này…

Hoa Thái U giận dữ trừng mắt.

Gã đàn ông giống như lúc ban nãy nhìn thấy Tiêu Mạc Dự, đưa mắt quan sát đối phương từ đầu tới chân một lượt rồi hỏi: “Dám hỏi huynh đài là?”.

“Ta chính là người bao tú bà này.”

“Tinh tường đó, ta thích!”

Gã đàn ông giơ tay khen, tiếp đó lại nhíu mày, lộ vẻ không hiểu: “Có điều đã bao rồi, tại sao không tận hưởng chứ?”.

Nói rồi hất cằm ra vẻ tự tin lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào vừa rồi cô nương này khóc lóc tố khổ với tên đàn ông kia về việc này chăng? Chả trách vừa nhìn thấy ta đã xé áo, có cảm giác như quá cô độc thèm khát khó chịu nổi rồi…”.

Lúc này Tiêu Mạc Dự không còn lạnh lùng nữa, ánh mắt hướng về Hoa Thái U đã tương đối nồng cháy…

Gã đàn ông kia vẫn tiếp tục thành khẩn hỏi: “Nếu huynh đài đã không dùng như vậy, hà cớ gì nhất quyết cứ phải bao cô nương này, há chẳng phải quá lãng phí sao?”.

Loan Lai trang nghiêm, rất đồng tình than: “Chiếm lấy hố phân không chịu ị, quá tội lỗi, thật quá tội lỗi!”.

Hạ tiên sinh đưa đôi mắt chuyên nghiệp liếc nhìn nửa thân dưới của cả Hoa Thái U và Tiêu Mạc Dự: “Sự ví von này xem ra hơi tởm, có điều lại rất xác đáng”.

Cao Lương Địa và Ức Nhi chớp chớp mắt, tỏ ý không hiểu.

Loan Lai sờ đầu hai người, vô cùng từ bi nói tiếp: “Cao thí chủ tới ruộng cao lương, bần tăng sẽ giải thích cho thí chủ nghe. Còn về vị tiểu thí chủ này, chờ khi nào có khả năng chiếm được hố phân, bần tăng sẽ tới hoá duyên cũng chưa muộn”.

Da mặt và thần kinh của Tiêu Mạc Dự sau khi chịu thử thách đã đạt tới cảnh giới kim cương bất hoại, chàng chẳng thèm nhìn những người khác, chỉ quay sang dịu dàng nói với Hoa Thái U: “Tới lúc thay tã cho Ức Nhi rồi”.

Giọng chàng dịu dàng tới mức có thể vắt ra nước được, có điều là nước lạnh cóng mà thôi.

Hoa Thái U lải nhải một lúc, không dám tiếp tục dài dòng văn tự nữa, cúi đầu bước về phía Cao Lương Địa, đỡ lấy Ức Nhi rồi ngoan ngoãn đứng cạnh Tiêu Mạc Dự.

Lúc này mới nhìn thấy Tử Vũ bị đám đàn ông cao to đứng phía trước che lấp mất.

Cô nàng đang bình tĩnh nhìn gã đàn ông áo đen, trong đôi mắt thu thuỷ kia ánh lên vẻ mơ màng.

Gã đàn ông dường như cũng cảm nhận được điều gì, nghiêng đầu nhìn lại, tiếp đó lại nở nụ cười ma mị.

Đôi lông mày thanh tú của Tử Vũ khẽ nhíu lại, liền sau đó cô nàng gật đầu đáp lễ, rồi ngước mắt, lúc này đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng thanh cao vốn có.

Tiêu Mạc Dự chắp tay nói: “Xin cáo từ đi trước”.

Gã đàn ông cũng không chần chừ trả lễ, rồi chêm luôn hai câu: “Mời huynh đài. Cô em Thỏ, hẹn ngày gặp lại”.

Cô em Thỏ…

Hoa Thái U hùng hổ ra mặt, đang định học Cao Lương Địa dùng ánh mắt giết chết gã, nhưng bị ánh mắt giết chết gã, nhưng bị ánh mắt lạnh tanh của Tiêu Mạc Dự khiến cho cụt hứng.

Cả đám người ầm ĩ bỏ đi, gã đàn ông xoè tay ra, trong đó có một chiếc còi cùng một cây ám khí.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN