Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 10 : QUYỂN 3 : Không cách nào quên được thời thơ ấu:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí


Chương 10 : QUYỂN 3 : Không cách nào quên được thời thơ ấu:


\”Yên tâm đi, Húc Khiên. Cho dù thế nào, em cũng không để anh phải cô đơn.\”\”Tranh Tranh, nếu quả thật muốn anh yên tâm, hãy nhận lời cầu hôn của anh, được không?\” Ôn Húc Khiên khẽ nghiêng người, chăm chú nhìn nàng.\”Anh thừa nhận, mình là một người đàn ông rất thiếu cảm giác an toàn. Cho nên, anh muốn hoàn toàn có được em. Chỉ có như vậy, anh mới tin rằng em thuộc về anh…”Lạc Tranh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn.\”Tranh Tranh, em đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được. Tóm lại, em nhất định phải thuộc về anh.” Ôn Húc Khiên thấy nàng không trả lời, thái độ toát lên vẻ nóng nảy. Nhìn đáy mắt hắn nổi lên vẻ bất chấp cùng lý lẽ cường đạo, Lạc Tranh rốt cục nhịn không nổi, thốt lên một câu tận đáy lòng, “Đàn ông các người tại sao luôn bá đạo như vậy?”Ôn Húc Khiên nghe vậy giật mình, sắc mặt đột ngột biến đổi…\”Tranh Tranh, lời này của em là ý gì? Còn có ai đã nói những lời như vậy với em?\”Trong lòng Lạc Tranh nổi lên một hồi hoảng loạn, không khỏi thầm trách bản thân lỡ lời. Nhanh chóng ổn định tâm tình, nhẹ nhàng cười, “Sao anh lại trở nên nhạy cảm như vậy? Em đâu có nói gì đâu. Anh cho rằng còn có người đàn ông nào ngốc như anh, chịu cưới một cô vợ suốt ngày vùi đầu vào công việc sao?”\”Vợ?\” Ôn Húc Khiên vừa nghe, sắc mặt đang khẩn trương bỗng chốc sáng bừng lên, trong mắt không dấu nổi sự vui mừng…\”Tranh Tranh… em…em vừa nói gì?\”Lạc Tranh nhìn bộ dạng ngốc ngếch của hắn, không khỏi bật cười, \”Sao thế? Khuya như vậy còn chạy tới chỗ em, bản thân muốn cái gì anh còn không biết sao?\”Ôn Húc Khiên chợt tỉnh, lập tức cầm lấy chiếc nhẫn, cũng không đợi nàng nói thêm, không chút do dự đem chiếc nhẫn lồng vào ngón tay trắng muốt, hưng phấn nói: \”Tranh Tranh, anh yêu em. Em yên tâm, cả đời này anh sẽ đối với em thật tốt.”\”Anh là cướp sao?\” Lạc Tranh nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, mỉm cười: \”Anh còn chưa hỏi em có đồng ý đeo chiếc nhẫn này không mà.\”\”Em vừa chính miệng đồng ý rồi, anh sẽ không ngốc tới mức lãng phí thêm giây phút nào nữa, lỡ em đổi ý thì phải làm sao? \” Ôn Húc Khiên vui đến mức tựa như có thể nhảy lên, kéo nàng vào lòng ôm chặt…\”Thật tốt quá, Tranh Tranh, anh rốt cục cũng có thể lấy em, thật tốt quá.\”Lạc Tranh vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, lại cố tỏ vẻ hờn dỗi, \”Làm gì có ai cầu hôn như anh? Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, hoa hồng, sao cái gì cũng không có vậy?Ôn Húc Khiên khẽ cười nhìn nàng…\”Cô bé ngốc, hoa hồng, quả thực là không có. Em đã quên em bị dị ứng phấn hoa à? Nếu đem một bó hoa lớn đến trước mặt em, thực là muốn lấy mạng em rồi. Còn về bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, đương nhiên…” Hắn cố ý nói lấp lửng, ôn nhu cười, “…không thể thiếu. Tranh Tranh, tối nay, anh đã bao toàn bộ nhà hàng mà chúng ta vẫn thường tới. Sẽ chỉ có hai chúng ta, em thấy sao?”\”Trời ạ…\” Lạc Tranh giật mình bụm miệng kêu, \”Anh điên rồi, đâu cần phải long trọng đến vậy?\”\”Lạc tiểu thư à, đây chính là giờ phút thiêng liêng nhất cuộc đời.\” Ôn Húc Khiên đưa tay véo cái mũi xinh xắn của nàng, \”Không chỉ có vậy, anh còn mời đầu bếp giỏi nhất cùng nhạc công, nhất định khiến em hài lòng!\” Lạc Tranh giật mình sửng sốt, nhìn lên đồng hồ trên tường, khẽ nói…\”Nhưng đã muộn như vậy …\”\”Anh đặt bữa tối lúc mười hai giờ để thích hợp với lịch làm việc của em. Giờ chúng ta đi cũng không muộn.\” Ôn Húc Khiên thâm tình nhìn nàng, cười thật vui vẻ.\”Anh…\” Lạc Tranh cảm động muốn khóc, \”Thật là tên ngốc mà…\”Giờ khắc này, trong vòng tay của Húc Khiên, Lạc Tranh thật sự cảm nhận được tình yêu của hắn, mọi lo lắng dường như bị vứt lại đằng sau…***Quá nửa đêm, trên chiếc giường lớn, Lạc Tranh ngủ cực không yên ổn, cách đó không xa là cửa sổ rộng mở, gió đêm nhè nhẹ mơn man đến từng góc nhỏ của căn phòng. Hàng lông mày thanh tú khẽ chau lại, mồ hôi trên trán liên tục rịn ra…Mí mắt nàng lúc này lại khe khẽ run rẩy…Trong căn phòng tối tăm, bé gái tám tuổi nằm trên giường. Kim đồng hồ đã chỉ quá mười một giờ mà chưa thấy cha về, thật sốt ruột.Tiểu Lạc Tranh không ngủ được, mặc dù sau khi ăn tối xong đã sớm trèo lên giường, tuy đã dặn lòng phải đi ngủ nhưng đôi tai nhỏ xinh lại khẩn trương nghe ngóng mọi động tĩnh bên ngoài. Hành lang mơ hồ vang lên tiếng bước chân, tiểu Lạc Tranh chăm chú lắng nghe xem phải hay không tiếng bước chân của cha đang về.Tiếng bước chân tựa như dừng lại dưới lầu, rồi biến mất…Tiểu Lạc Tranh thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếp đó lại vô cùng lo lắng. Đã hơn mười một giờ, cha vẫn chưa về, có phải lại uống rượu say rồi?Nhất định là…Chỉ cần cha ra ngoài uống rượu, sẽ uống rất nhiều, uống đến mềm nhũn người mới nhớ trở về nhà.Tiểu Lạc Tranh một mặt rất lo lắng cha say rượu sẽ xảy ra chuyện, một mặt lại lo lắng ông uống say về đến nhà nổi cơn điên khùng, kiếm cớ gây sự với mẹ. Loại chuyện như vậy không phải mới xảy ra một, hai lần. Lần gần đây nhất, cha uống say khướt về đến nhà, liền ra tay đánh mẹ, khiến trán mẹ va phải thành lò sưởi, hai ngày trước mới hết sưng.Tiểu Lạc Tranh rất sợ hãi… thật sự sợ hãi…Rón rén trèo xuống giường, đi tới cửa phòng ngủ, lắng nghe động tĩnh trong phòng khách, mẹ hình như cũng chưa ngủ, đang giặt đồ ở phía sau…Đúng lúc này, phía hành lang truyền tới tiếng bước chân nặng nề, không khó nghe ra có chút lảo đảo không vững…Tiểu Lạc Tranh sợ tới mức tim đập loạn.Cửa phòng khách vang lên tiếng đập mạnh. Không, không phải tiếng đập cửa, mà là tiếng phá cửa.Sợ hãi chạy về giường, tiểu Lạc Tranh kéo chăn trùm kín người, trong tai vẫn văng vẳng tiếng phá cửa thô lỗ.Sau đó, nghe thấy tiếng mẹ ra mở cửa.\”Ta… đã về!\” Là tiếng của cha, say khướt toát lên vẻ cục cằn.\”Sao anh về muộn vậy? Lại còn uống nhiều thế này?\” Mẹ oán giận nói.Trong phòng, tiểu Lạc Tranh không dám thở mạnh, trong lòng không ngừng cầu nguyện cha mau trở về phòng ngủ, chỉ cần cha về giường ngủ, đêm nay sẽ không có cãi vã.Đáng tiếc, lời cầu nguyện này không có hiệu quả, hoặc là Thượng Đế cũng đang ngủ mất rồi. Chỉ nghe được lời của mẹ vô cùng kiên quyết, còn cha thì thô lỗ chửi thề…\”Mẹ kiếp…dám quản ta sao? Ta thích uống bao nhiêu thì sẽ uống bấy nhiêu?\”Tiểu Lạc Tranh sợ đến cứng người, bàn tay nhỏ bé siết chặt góc chăn, đến thở cũng không dám thở mạnh…Cũng không thấy mẹ lên tiếng, dường như đã sớm quen với sự thô lỗ trong lời nói của cha.Lảo đảo tiếng bước chân dừng bên ngoài phòng ngủ, tiểu Lạc Tranh nghe được tiếng bước chân hướng về phía mình càng lúc càng gần, tâm trí gần như tê liệt…\”Anh định làm gì? Con đã ngủ rồi!” Mẹ dường như đang kéo cha lại, cố gắng nói thật khẽ thanh âm có chút bất mãn.\”Mẹ nó chứ…mấy giờ mà đã ngủ?\” Giọng lè nhè đó lập tức hét lên, \”Tranh Tranh… Tranh Tranh!\”Tiểu Lạc Tranh toàn thân run lập cập…\”Anh có thể nhỏ tiếng chút được không? Anh tự xem xem đã mấy giờ rồi? Uống đến say túy lúy mới về, không sợ sẽ doạ đến con sao?\” Mẹ dường như không thể nhịn nổi nữa, khó chịu lên tiếng.
Hồi 3: Đêm mộng mịChương 10 – Phần 2: Không cách nào quên được thời thơ ấu

Việc cha không bước vào phòng khiến tiểu Lạc Tranh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng kế tiếp lại cảm thấy lo lắng hơn, bởi vì…\”Ai bảo cô mở cửa lề mề như vậy?\” Quả nhiên là, cha sau khi say rượu liền lớn tiếng làm loạn, khiến cho không gian tĩnh mịch đêm khuya hoàn toàn bị phá vỡ.\”Anh có thể nhỏ tiếng một chút không? Muốn để tất cả hàng xóm đều nghe thấy hay sao?\” Giọng của mẹ cũng tràn đầy tức giận, không khó nghe ra bà đang cố đè nén chính mình.\”Cút đi!\” Chỉ nghe cha lớn tiếng chửi rủa, ngay sau đó, là một tiếng “Rầm” vang lên, là âm thanh thứ gì đó va vào nhau rất mạnh.Tiểu Lạc Tranh hoảng sợ ngồi phắt dậy, toàn thân cảm giác như tê liệt, thân thể nhỏ bé run rẩy, không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng.Cảnh tượng trong phòng khách khiến máu trong người tiểu Lạc Tranh như chảy ngược.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN