Sau khi Diêu Vũ ra ngoài, Lạc Tranh cũng ngừng xem hồ sơ, ánh mắt nhìn về phía điện thoại trên bàn, trong đầu lại vang lên tin nhắn lúc 4h sáng kia, bàn tay nhỏ bé có chút do dự.Một lúc sau, nàng khẽ thở dài, rốt cục vẫn nhấc máy lên.\”Cốc cốc cốc…\” tiếng gõ cửa bất giác vang lên, liền sau đó, Ôn Húc Khiên khuôn mặt tươi cười bước vào.\”Cạch…\” Lạc Tranh vô thức đem điện thoại vội vàng đặt xuống, đáy lòng chợt nổi lên một cảm giác hồi hộp khó tả, như thể nàng đang yêu đương vụng trộm vậy.Ôn Húc Khiên thấy vậy, dịu dàng nói, \”Em định gọi điện à? Vậy anh ra ngoài trước…\”\”Húc Khiên…\” Lạc Tranh thấy hắn xoay người bước ra liền gọi lớn, hơi mất tự nhiên đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, \”Cũng không phải cú điện thoại quan trọng, lát nữa em gọi cũng không sao.”Ôn Húc Khiên nghe vậy, cười cười, ngồi xuống đối diện với nàng, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng giữ chặt trong tay hắn, \”Tranh Tranh, việc chúng ta muốn kết hôn, em đã báo cho bác gái biết hay chưa?\”\”Em…\” Lạc Tranh hơi sững sờ. Trời ạ, sao nàng lại có thể quên mất chuyện này.\”Em sao vậy?\” Ôn Húc Khiên thấy ánh mắt của nàng có chút khác thường, ân cần hỏi han, \”Không phải là bác gái ở bên kia có chuyện gì chứ?\”\”A… không phải. Có lẽ đường truyền không tốt, điện thoại không liên lạc được, lát nữa em sẽ gọi lại.\” Lạc Tranh không muốn nói với hắn mình quên thông báo cho mẹ chuyện này, bởi vì có thể khiến hắn cảm thấy mình không được tôn trọng.\”Tốt rồi, Tranh Tranh, cũng phải nhanh chóng báo cho bác gái. Bởi vì sáng nay anh cùng cha mẹ đã chọn được ngày đính hôn, nhưng cũng phải có sự đồng ý của em nữa.” Ôn Húc Khiên nở nụ cười hạnh phúc, khóe môi hơi cong lên.\”Anh đã đem chuyện này nói với hai bác rồi? Sao nhanh vậy…\” Lạc Tranh hơi có chút thất thần, ánh mắt không dấu được vẻ kinh ngạc.\”Không nhanh, không nhanh chút nào. Em cũng biết, ba mẹ anh sốt ruột muốn anh đón em về từ lâu rồi. Mỗi ngày đều phàn nàn với anh mong sớm được bế cháu. Lúc anh đem chuyện này thông báo, hai người thật sự cao hứng, cả đêm không ngủ, liền giở lịch ra chọn ngày tốt.” Ôn Húc Khiên nhìn nàng, thanh âm không dấu được sự vui vẻ.Lạc Tranh trong mắt nổi lên tia ôn nhu, trong đầu nghĩ đến một đôi vợ chồng già tình cảm thâm trọng, nụ cười bên môi lan tỏa. Kể từ lần đầu tiên Húc Khiên dẫn nàng về nhà gặp cha mẹ hắn, nàng thật sự kính trọng hai vị trưởng bối này. Trước giờ, nàng chưa từng nghĩ rằng trên đời lại có cặp vợ chồng ân ái như vậy, nhìn hai người quan tâm chăm sóc lẫn nhau, dáng vẻ hiền hậu khoan dung, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được hạnh phúc.Nàng luôn tin tưởng, hoàn cảnh gia đình có tác dụng rất lớn đến quá trình trưởng thành của mỗi người.Có cha mẹ tuyệt vời như vậy, mới có thể nuôi dưỡng được một người ôn nhu tao nhã, biết quan tâm chăm sóc người khác như Ôn Húc Khiên. Chính bởi vậy, Lạc Tranh càng yêu thương hắn nhiều hơn. \”Húc Khiên, hôn lễ định vào ngày nào?\”\”Là ngày 15 tháng sau, cha mẹ nói đó là ngày lành, rất thích hợp tổ chức hôn lễ.\” Ôn Húc Khiên ôn nhu cười.\”Có vội quá hay không?\” Lạc Tranh không ngờ hôn lễ được tổ chức ngay tháng sau, thực sự là quá nhanh, đến nỗi nàng còn không kịp chuẩn bị tâm lý…\”Vội vàng? Sao có thể chứ?\” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng đùa giỡn ngón tay xinh xinh của nàng, cười khẽ, \”Vì hôn lễ này chúng ta đã chuẩn bị vài năm rồi, không phải sao? Anh còn hận không thể cưới em về ngay hôm nay.\”Lạc Tranh gò má chợt ửng hồng, \”Nhưng mà nhanh như vậy, hôn lễ có rất nhiều chuyện lớn nhỏ cần phải chuẩn bị…\”\”Tranh Tranh, mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ em không cần lo lắng, anh cũng không hoàn toàn lo hết mọi thứ, còn có ba mẹ, hai người họ rất vui mừng giúp chúng ta mà.\” Ôn Húc Khiên khẽ hôn lên bàn tay nàng, thái độ đầy sủng ái.Lạc Tranh cảm thấy ngọt ngào khó tả, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Có lẽ, đây chính là thứ nàng hằng mong muốn, một tình yêu dịu dàng như nước, được cha mẹ chồng yêu thương, cuộc sống yên ổn, thoải mái… \”Đã lâu em không có qua thăm hai bác rồi.\”\”Tìm thời gian thích hợp, chúng ta cùng đi.\”\”Vâng!\” Lạc Tranh gật đầu, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập hạnh phúc.Sau khi Ôn Húc Khiên rời khỏi, Lạc Tranh trong lòng thấy thật thư thái, bất chợt nhớ ra vừa rồi chưa có gọi điện. Nhấc máy lên, lần này nàng không có một chút do dự.Tiếng chuông vừa reo lần đầu tiên đã có người bắt máy.\”Tranh, tôi đợi điện thoại của em từ sáng tới giờ.\” Giọng nói của hắn từ trong điện thoại truyền tới, vẫn là thanh âm dễ nghe như vậy, khiến tâm tư Lạc Tranh nổi lên một hồi rung động, cảm giác hệt như đêm qua. \”Thương Nghiêu tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì?\” Lạc Tranh ổn định lại tinh thần, dùng giọng điệu bình thản nhất hỏi hắn.\”Có, là việc rất quan trọng!\” Thương Nghiêu thấp giọng khiến người nghe không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. “Lập tức đến khách sạn gặp tôi!”Lạc Tranh nhìn lịch làm việc, có chút chần chừ, nhíu nhíu mày, \”Thương Nghiêu tiên sinh, thật xin lỗi, tôi còn đang xử lý một vụ kiện khác, lần sau xin ngài hẹn trước!\”Giọng có chút không thoải mái, bởi Lạc Tranh thực sự chán ghét kiểu ra lệnh của hắn, cứ như thể nàng là thuộc hạ của hắn vậy, hễ gọi là phải tới. \”Lạc luật sư, đừng quên, tôi mới là khách hàng lớn nhất của em, cũng là ông chủ của em. Tôi hiện tại muốn em đến khách sạn tìm tôi, em nhất định phải tới!\” Thương Nghiêu vẫn giữ thái độ kiên trì, nói thêm câu cuối, \”Nếu không đến, tôi sẽ coi như em vi phạm hợp đồng. Tôi đợi em thêm nửa giờ nữa, nhớ kỹ, chỉ có nửa giờ.\”Dứt lời, hắn nhanh chóng cúp máy…\”Khoan đã!\” Lạc Tranh sửng sốt ngây người, đây là lần đầu tiên có người chủ động cắt điện thoại khi nói chuyện cùng nàng.Hắn thật là… Lạc Tranh khẽ bóp trán. Đáng ghét, hầu hạ loại khách hàng kiểu này, chắc nàng sẽ về hưu sớm.***Nửa giờ sau.\”Lạc luật sư, xin mời.\” Nhân viên chuyên trách của khách sạn chịu trách nhiệm phục vụ Thương Nghiêu đích thân mở cửa xe cho Lạc Tranh, lịch sự cúi chào.\”Xin hỏi Thương Nghiêu tiên sinh…?\” Lạc Tranh bước xuống, phục vụ nhanh chóng đánh xe vào bãi đậu.Đi trước dẫn đường, nhân viên khách sạn chủ động giúp nàng bấm nút thang máy, \”Thương Nghiêu tiên sinh ở trong phòng, có căn dặn nếu Lạc luật sư tới, có thể trực tiếp lên đó.”Lạc Tranh hít sâu một hơi, gật gật đầu, \”Anh vất vả rồi.\”\”Lạc luật sư thật khách sáo.\” Nhân viên phục vụ lịch sự cúi chào, xoay người rời đi.Thang máy thẳng tiến lên tầng cao nhất, Lạc Tranh đứng trước cửa phòng Hoàng gia, đưa tay gõ cửa. Vừa mới gõ nhẹ hai tiếng, đã thấy cửa phòng bật mở.Lạc Tranh đẩy cửa bước vào.Thảm trải sàn, sofa, rèm cửa đều một màu tuyết trắng tinh khiết…Thật không hổ là phòng đẳng cấp Hoàng gia, không gian vô cùng rộng rãi cùng với nội thất cao cấp thể hiện rõ cảm giác xa hoa vô cùng.
Hồi 3: Đêm mộng mịChương 12 – Phần 2: Em phải hiểu tôi mới có thể phục vụ tôi
Lạc Tranh bước vào căn phòng xa hoa, trong không khí tràn ngập mùi hoắc hương nhè nhẹ đặc trưng. Cảm giác giống như sáng sớm hôm đó, thật ấm áp.Nhìn lướt khắp phòng, không thấy bóng dáng hắn, Lạc Tranh khẽ nhíu mày, đành bước đến trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa.\”Thương Nghiêu tiên sinh?\”\”Vào đi!\” Từ bên trong, giọng nói trầm thấp của hắn cất lên.Lạc Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa bước vào, lập tức trừng lớn đôi mắt.Đây là phòng ngủ của hắn, đương nhiên rồi!Trong phòng không có chút hỗn độn nào mà ngược lại vô cùng ngăn nắp. Giường cũng không hề có dấu vết lộn xộn chứng tỏ trước đó đã diễn ra khung cảnh kích tình mãnh liệt…Nhưng là…Chuyện khiến Lạc Tranh kinh sợ chính là người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trắng như tuyết cách đó không xa. Hắn đang nhàn nhã hút xì gà, đôi mắt cuồng dã như chim ưng chăm chú nhìn nàng, mà hắn… chỉ mặc độc một cái quần lót.Có nhầm lẫn hay không?Lạc Tranh trong lúc nhất thời sững người tại cửa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, một màn này quả thực ngoài dự liệu của nàng.\”Cũng không tệ lắm, ba mươi phút, không sớm một giây, cũng không chậm một giây, rất đúng giờ.\” Ngồi trên sofa, Thương Nghiêu bắt chéo hai chân, bắp đùi thon dài bởi không hề bị trang phục che chắn càng thể hiện rõ cơ bắp rắn chắc của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!