Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 14 : QUYỂN 2 : Đua xe công thức 1:
Kể từ khi trở thành luật sư, tuy đã trải qua vô số lần nguy hiểm nhưng loại vận động mạo hiểm cỡ này Lạc Tranh mới được trải nghiệm lần đầu. Cùng ngồi trên xe với một tay đua công thức 1, loại chuyện này với nàng mà nói đã thấy không thể tưởng tượng nổi. Không khó hình dung ra ngày hôm sau trang nhất tất cả các tạp chí sẽ đăng tải hàng loạt sự kiện này. Một cuộc đua vô cùng quái dị, không hề giống với bất kỳ cuộc đua nào từng diễn ra trước đó. Nắm chặt chuỗi vòng trên cổ tay, Lạc Tranh thực không biết chuỗi vòng này là của ai, có lẽ là của hắn, hoặc là của một ai đó khác, nhưng mà, nàng cũng chẳng thể quan tâm được nữa. Thượng Đế phù hộ!Xe lại tiếp tục tăng tốc!Lạc Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông phía trước, khuôn mặt hắn vẫn cương nghị như vậy, lại vô cùng bình tĩnh. Liếc qua đồng hồ chỉ tốc độ, hai mắt nàng bỗng chốc trừng lớn…Chỉ trong vòng 5 giây hắn đã tăng tốc lên hơn 200km/giờ…Thời gian dần trôi đi, Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu óc như muốn chết lặng. Không biết bao nhiêu thời gian nữa lại trôi qua, cũng không biết khi nào cuộc đua mới có thể chấm dứt, điều duy nhất Lạc Tranh nhận thấy lúc này là từng chiếc, từng chiếc xe đua trên đường hoặc là bị Thương Nghiêu vượt lên, hoặc là khi đến khúc quanh, bỗng dưng bay vọt lên, rơi xuống, vỡ nát…Sinh mạng con người trên đường đua này đã trở nên cực kỳ mong manh.Liền sau đó, tim Lạc Tranh dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lần này không phải vì khẩn trương mà là nàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy xe của mình đã sớm vượt lên dẫn đầu, bỏ lại phía sau cả một loạt xe cùng với mù mịt khói bụi, phía trước chính là ánh hào quang của chiến thắng…Trời ơi!Lạc Tranh thiếu chút nữa vì hưng phấn mà hét lên. Có trời mới biết, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác kích động như vậy. Xe của họ sẽ đạt giải quán quân sao? Đây là sự thật? Tuy nói nàng không thích kiểu vận động nguy hiểm cỡ này, nhưng mà hương vị của chiến thắng đang ở ngay trước mắt là việc khiến không người nào có thể cự tuyệt. Gần! Lại tới gần đích hơn!Lạc Tranh dường như có thể cảm nhận được toàn bộ trường đua đang hoan hô cổ vũ bọn họ…Có chút kích động nhìn người đàn ông phía trước, đôi mắt đen thẳm của hắn lúc này khiến người khác không thể đoán định, lại tỏa ra nét hung hãn của loài dã thú, có lẽ, chỉ những người đàn ông như hắn mới có thể không chế được loại vận động mạnh cỡ này. Chỉ là, Lạc Tranh không ngờ tới hắn sẽ trở thành tay đua vô địch nước Pháp, bởi nếu kỹ thuật của hắn tốt như vậy, sao trước giờ nàng chưa từng nghe nói tới? Trong lúc nàng còn đang cảm thấy nghi hoặc, bỗng thấy thân mình hơi chững lại, ngay sau đó, tất cả mọi ý nghĩ dường như đóng băng. Tất cả hưng phấn, kích động cùng khát vọng chiến thắng trong nháy mắt biến thành hư ảo, cảm giác hăng hái cũng mất tăm. Một lúc sau, cả đoàn xe đua vốn tụt lại phía sau gầm rú tăng tốc vượt qua họ như tia chớp…Lạc Tranh không thể tưởng tượng nổi nhìn sững Thương Nghiêu, hắn… tới đích rồi lại còn ngừng lại? Hắn điên rồi sao? Buồng lái chậm rãi mở ra, không khí bên ngoài tràn vào xua đi cái nóng oi bức bên trong. Thương Nghiêu cởi mũ bảo hiểm cùng găng tay, ném cả ra ngoài xe, ngón tay thon dài khẽ đè lên mi tâm. Lạc Tranh cũng tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn hành động bất thường của Thương Nghiêu, không nhịn được mở miệng hỏi, “Tại sao?” Hắn rõ ràng có thể đoạt giải quán quân, lại đột nhiên buông tay, trong chuyện này nhất định có nguyên do.Thương Nghiêu quay đầu, nhìn vào ánh mắt chất vấn của nàng, dáng vẻ của hắn vẫn hệt như trước, thần thái vô cùng tỉnh táo, bộ dạng cũng thoải mái không tả. Nhẹ nhàng nhếch môi, hắn cất tiếng đầy hứng thú, \”Lần đầu tiên tôi thấy một người con gái can đảm như em.” Hả…?Lạc Tranh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Câu nói của hắn thật chả ăn nhập với câu hỏi của nàng chút nào. Chuyện này với nàng thì có quan hệ gì chứ? Hồi 2: Bông hoa lạnh lùngChương 14 – Phần 3: Đua xe công thức 1
Những chiếc xe bị bỏ lại phía sau lần lượt vượt qua, không khó nhận ra tốc độ của Thương Nghiêu nhanh tới cỡ nào mới có thể vượt xa đối thủ đến như vậy. Mái tóc dài của Lạc Tranh bị gió thổi tung, đang định đưa tay giữ tóc đã bị hắn nhanh tay hơn giành trước, ngón tay thon dài mang theo mùi hoắc hương nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc rối, động tác vô cùng dịu dàng…\”Cảm ơn…\” Sắc mặt Lạc Tranh có chút mất tự nhiên. Động tác của hắn quá mức thân mật, ngước lên nhìn ánh mắt như cười của hắn, nàng hơi nhíu mày, tự tay vén lại tóc mình. Không biết tại sao, lúc nào nàng cũng có cảm giác hắn đang trêu chọc mình.\”Em rất can đảm, cũng rất bình tĩnh.” Thương Nghiêu thu tay lại, cười nhẹ.\”Thương Nghiêu tiên sinh luôn tự tin vào nhãn lực của mình như vậy sao?\” Lạc Tranh xoa xoa bả vai, khẽ đáp lại bằng một câu hỏi. Thật lòng mà nói, cổ của nàng giờ xoay bên nào cũng thấy đau.\”Ít nhất em không hề la hét.” Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh đầy hứng thú, thấy nàng chậm rãi xoa bóp cổ, da thịt trắng ngần khẽ lộ ra, khiến đôi mắt hắn bất giác sẫm lại…Lạc Tranh nhún vai, nhếch miệng, “Có lẽ tôi đã sớm bị dọa đến không thể hét nổi. Nói không sợ là nói dối, ngay lúc này tôi còn đang lo không biết có phải cổ tôi đã bị vặn gẫy rồi hay không đây.” Thương Nghiêu dường như bị lời nói của nàng chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên vô cùng quyến rũ. Bàn tay lại lần nữa đặt lên bờ vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp giúp giảm bớt đau nhức nơi gáy khiến Lạc Tranh sợ đến sững sờ. \”Xe đua công thức 1 thường đạt tới vận tốc 200km/h lúc ở khúc quanh, lực ép khi đó có thể đạt tới 4G, vận tốc lúc cao nhất còn vượt qua 350km/h. Vì thế, sau mỗi cuộc đua, cái giá phải trả là phần cổ và gáy sẽ vô cùng đau nhức. Nếu không có đồ bảo hộ cùng hệ thống an toàn hỗ trợ trong khoang lái thì ngay cả mũ bảo hiểm cũng sẽ bị văng ra khỏi đầu. Cho nên nói, em dám ngồi cạnh tôi, cũng đủ chứng tỏ em vô cùng dũng cảm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!