Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 20 : QUYỂN 4 : Pheromone (18+)
Nói chuyện cùng Lạc Tranh không phải ai khác mà chính là nhà điều chế hương liệu nổi tiếng thế giới Lưu Ly. Bạn bè của Lạc Tranh không nhiều lắm, bạn tốt lại càng ít. Khi còn đi học, cũng bởi tính tình nàng khá cô độc nên cũng không kết giao bạn bè mấy. Sau này thành luật sư, bởi mối quan hệ giữa người với người trong xã hội vô cùng phức tạp, cho nên muốn tìm bạn tri giao lại càng khó khăn. Lưu Ly kể như là một trường hợp đặc biệt. Cô quen với Lạc Tranh không phải nhờ mối quen hệ giữa thân chủ và luật sư biện hộ mà chỉ do một lần tình cờ. Lạc Tranh cùng Lưu Ly tán gẫu rất hợp nhau cho nên chằng mấy chốc trở thành bạn tốt. Con người, nhiều khi chính là kỳ quái như vậy. Ngày ngày tiếp xúc, ở cùng một chỗ chưa chắc đã thành bạn tốt, nhưng có người chỉ cần gặp qua một lần, sẽ rất hợp nhau. Lưu Ly, không chỉ đơn thuần là một cái tên đẹp, mà phối hợp với thân phận đặc biệt của cô lại càng tăng thêm sức thu hút. Nữ huân hương sư đã khiến người ta có một cảm giác vô cùng bí ẩn rồi mà bản thân Lưu Ly càng không phải ngoại lệ. Thường ngày, hầu như cô đều ru rú trong nhà, ngoại trừ khi cần tham gia số ít hoạt động bên ngoài hoặc các buổi nghiên cứu chế tạo thành phần hương liệu. Chỗ ở của Lưu Ly cũng cách xa khu trung tâm Hongkong phồn hoa, kề bên một hồ nước, băng qua một vườn hoa mỹ lệ là một cánh rừng Tiêu Tương trúc xinh đẹp. Nhưng mà Lạc Tranh cũng chưa từng dám đi qua vườn hoa kia. Mỗi lần tới chỗ Lưu Ly, Lạc Tranh chủ yếu chỉ ngồi ở phòng khách, nếu không nàng nhất định sẽ bị dị ứng phấn hoa. Nên nhớ rằng nơi ở của Lưu Ly còn được mệnh danh là “Bách hoa viên”, đủ biết ở bên trong trồng biết bao nhiêu loại thực vật cùng hoa cỏ. Nghe xong câu trả lời của Lưu Ly, Lạc Tranh bất giác khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm. Lưu Ly thấy bộ dạng ngơ ngẩn của nàng, cười nhẹ, giọng nói dịu dàng vang lên, “Sao vậy? Không phải bị mình đoán trúng rồi chứ? Đối phương thực sự là ông trùm ngành xa xỉ phẩm?” Lưu Ly là huân hương sư, đương nhiên hiểu rõ muốn tinh luyện một loại hương liệu khó khăn đến cỡ nào. Còn pheromone, trên thế giới hiện có rất nhiều chuyên gia chủ yếu chiết xuất nó từ động vật, sau đó sử dụng làm một thành phần trong nước hoa, cung cấp cho nhu cầu của con người. Nhưng trước mắt mà nói, chưa có người nào có thể tinh chế pheromone đến dạng tinh dầu như vậy. Đầu óc Lạc Tranh có chút rối loạn, cầm lấy bình huân hương, dường như nhớ tới điều gì đó liền hướng về phía Lưu Ly cất tiếng. “Vậy thứ này chẳng phải là một loại chất kích thích tình dục sao? Về mặt pháp luật sẽ không cho phép sử dụng.” Lưu Ly nhẹ nhàng hất mái tóc dài, ánh mắt sáng bừng nhìn về phía Lạc Tranh, “Không, pheromone không phải là chất kích thích tình dục, nó chẳng qua là một loại hương tự nhiên toả ra từ cơ thể con người để hấp dẫn người khác giới, có tác dụng hỗ trợ cảm hứng mà thôi. Về mặt luật pháp, mình không thấy có quy định nào cấm sử dụng cả. Nhưng mà, cậu là luật sư tiếng tăm vang dội, muốn thắng trận này cũng không thành vấn đề đâu.” Lạc Tranh như có điều suy nghĩ, lẳng lặng nhìn bình huân hương đến ngẩn người.Lưu Ly thấy vậy, khẽ mím môi cười, nghiêng đầu nhìn nàng, “Nhưng mà Tiểu Tranh, mình thật sự hứng thú muốn biết đối phương là ai. Mình nghĩ Ôn Húc Khiên chắc chắn không dám sử dụng thứ này với cậu.” Lạc Tranh giật mình sững người nửa ngày mới có phản ứng với lời nói của Lưu Ly, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, hắng giọng một cái, “Mình không có nói là mình…”“Đừng gạt tớ, ánh mắt cậu đã bán đứng lòng cậu rồi. Chúng ta làm bạn đã nhiều năm nay, dù gì mình cũng học được chút khả năng nhìn thấu lòng người của cậu, không phải sao?” Lưu Ly khẽ vỗ lên vai Lạc Tranh, nói tiếp, “Nếu như là thân chủ của cậu, trong ánh mắt cậu sẽ không có vẻ như bị mất mát thế này.” Tim Lạc Tranh chợt đập rộn lên, liếc mắt lườm Lưu Ly một cái, “Mình đến giờ mới biết thì ra cậu cũng là người tò mò như vậy.” Cũng bởi đặc trưng công việc nên Lưu Ly đối với bất cứ thứ gì cũng có tâm trạng vô cùng thanh tĩnh. Rất khó có chuyện có thể thu hút sự chú ý của cô. Mà ngay cả ngữ điệu nói chuyện của Lưu Ly cũng đều nhẹ nhàng êm ái tựa như dòng nước hiền hoà xuôi dòng, dường như không có mấy tâm tình trong đó.Lạc Tranh nhiều lần đùa rằng Lưu Ly chính là Tiểu Long Nữ thời hiện đại, mà nhà cùng vườn hoa của cô chính là ngôi cổ mộ kia. Nhưng mà hôm nay, Lưu Ly lại thể hiện sự hứng thú như vậy, thật sự là lần đầu tiên.Lưu Ly biết rõ trong lòng Lạc Tranh đang có tâm sự, cũng không kiêng kỵ, nhẹ nhàng lên tiếng, “Đây không phải là tọc mạch, cậu nghĩ xem, có người có thể tinh chế được loại pheromone dạng tinh dầu như vậy, mình đương nhiên cảm thấy hứng thú, hơn nữa, mình càng cảm thấy có hứng thú với chuyện của cậu hơn.” \”Mình?\” Lạc Tranh đưa tay chỉ vào mũi mình, nhìn Lưu Ly, “Mình có cái gì khiến cho cậu cảm thấy hứng thú đây?” \”Là tình cảm của cậu.” Lưu Ly xoay người lại, nhìn thẳng Lạc Tranh. Khuôn mặt không hề trang điểm vẫn mang đậm vẻ thanh tú với những đường nét vô cùng tinh tế, hàng lông mày đen nhánh khẽ chau lại, “Hôm nay, cậu mang bình huân hương này tới đây, có phải là tối hôm qua đã có người dùng cái này với cậu? Nói cách khác, cậu với người đàn ông đó đã phát sinh quan hệ?” Lưu Ly thẳng thắn nói ra suy đoán của mình, không hề có chút ý nghĩ xấu. Lạc Tranh khẽ liếm môi, lại lần nữa than nhẹ một tiếng, gật đầu. Trước khi đến đây, nàng cũng không định giấu giếm Lưu Ly bất cứ chuyện gì. Mấy năm nay, hai người họ không có gì là không nói cho nhau cả. Chỉ có như vậy, Lạc Tranh mới cảm thấy mình vẫn còn giống một người phụ nữ. Lưu Ly đối với sự thừa nhận của nàng cũng không hề tỏ ra giật mình. Ngược lại, càng có hứng thú nhìn Lạc Tranh, nhẹ nhàng nói, “Cậu thấy người đàn ông đó so với Ôn Húc Khiên, ai thích hợp hơn?” \”Không!\” Lạc Tranh trả lời ngay, \”Lưu Ly, cậu biết rõ, ngày mai mình kết hôn rồi.” Lưu Ly khẽ nhún vai, \”Tiểu Tranh, cậu vẫn không trả lời câu hỏi của mình. Thế này không giống với phong cách thường ngày của cậu chút nào. Mình muốn hỏi người đàn ông kia có phù hợp với cậu hay không, cậu tự nhiên kéo chuyện kết hôn vào đây làm gì?” Lạc Tranh nhất thời á khẩu không trả lời được.Lưu Ly nhìn thấy bộ dạng của nàng, khẽ than nhẹ, “Tiểu Tranh, thực ra cậu có từng nghĩ, cậu thực sự yêu Ôn Húc Khiên sao? Có lẽ, người cậu yêu là một người hoàn toàn khác, ví dụ như người đàn ông tối qua đã dùng thứ huân hương này?” Lưu Ly đưa mắt nhìn bình huân hương trong tay Lạc Tranh, khẽ hỏi. Lạc Tranh nghe vậy trong lòng có chút kinh hãi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, “Lưu Ly, cậu ở đây đoán bậy gì đó? Người mình yêu đương nhiên là Húc Khiên, bằng không sao lại chịu lấy anh ấy. Về phần người đàn ông tối qua, hắn chẳng qua là tên khốn dùng thủ đoạn hạ lưu để chiếm lợi thế mà thôi.”Vừa nhắc đến Thương Nghiêu, Lạc Tranh liền nhớ lại hết thảy sự việc phát sinh tối qua, cơn giận lại bất giác bùng lên. Lưu Ly ở một bên thấy vậy gật đầu nói, “Cũng đúng, Ôn Húc Khiên đúng là một người đàn ông tốt. Mấy năm nay anh ta đối với cậu cũng vô cùng chu đáo. Nhưng mà Tiểu Tranh, cậu có lẽ không hiểu về pheromone lắm.” \”Ý cậu là gì?\” Lạc Tranh có chút ngờ vực nhìn Lưu Ly.Lưu Ly có chút mệt mỏi, đứng dậy, đi đến bàn trà gần đó, lấy một gốc cây xanh lục đặt vào bình hoa rồi nhẹ nhàng nói, “Pheromone sở dĩ không bị coi là một loại chất kích thích tình dục cũng bởi nguyên lý hấp dẫn người khác phái của nó. Nó căn bản dựa trên sự hoà hợp về tình dục để nâng sự thoả mãn lên một bước cao hơn mà thôi. Cho nên về bản chất nó hoàn toàn đối lập với thuốc kích thích.”
Hồi 4: Mê hoặcChương 20 – Phần 3: Pheromone
Tim Lạc Tranh theo từng lời của Lưu Ly bất giác đập rộn lên, giọng nói có chút ngập ngừng, “Bản chất đối lập? Lưu Ly, cậu đừng gạt mình nữa.”Lưu Ly khẽ liếc nàng, “Xin cậu đó, tuy cậu là đại luật sư danh tiếng vang dội, nhưng trong phương diện hương liệu, mình mới là chuyên gia, mình nói dối cậu để làm gì chứ.” \”Mình không hiểu lắm ý của cậu.\”Lạc Tranh khẽ nói.\”Thực ra đây là một đạo lý rất đơn giản. Vậy theo cậu, cái gì sẽ được coi là thuốc kích thích?” Lưu Ly khẽ cầm lấy chiếc ly từ trong tay Lạc Tranh, rót thêm nước trái cây, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi. Lạc Tranh suy nghĩ một chút liền nói, \”Những loại thuốc đem sử dụng mà không được sự đồng ý của người trong cuộc, có thể khiến cho người bị phục thuốc mất đi bản tính đều bị coi là thuốc kích thích.” \”Đó, không phải cậu cũng rất rõ ràng khái niệm này hay sao?” Lưu Ly khẽ uống một ngụm trà, “Vừa rồi cậu có nói bản chất của thuốc kích thích là khiến cho người bị phục thuốc mất đi bản tính, nhưng pheromone thì không như vậy. Nó chỉ là một chất xúc tác khiến cho nam nữ vốn có tình cảm phát triển mối quan hệ nhanh hơn một chút mà thôi. Nói cách khác, nó là một mùi hương có tác dụng nâng cao sức hấp dẫn của hai bên. Nếu như hiện tại cậu đang trong tâm trạng bình thường, hoặc vô cùng tỉnh táo, nó sẽ không hề có tác dụng. Hoặc là nếu như bản thân cậu không có một chút hứng thú nào với đối phương, cho dù có đem cả bình pheromone đổ lên người anh ta, cậu cũng sẽ không có một chút phản ứng nào.” Lạc Tranh vừa mới uống một ngụm nước trái cây, nghe Lưu Ly nói xong câu sau cùng, xém chút nữa bị sặc, hai mắt trừng lớn nhìn cô bạn thân, giống như là vừa nghe một câu chuyện kinh khủng nhất trên đời. Thật lâu sau, nàng mới lên tiếng, “Có thể nào, đôi khi chuyên gia trong lĩnh vực này cũng sẽ n
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!