Không khí phiêu đãng đượm vài phần lúng túng, Lạc Tranh đứng ở đó, tuy là vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng cũng có thể cảm nhận được bản thân đang trở thành mục tiêu công kích. Mặc dù mọi người không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng nàng biết, họ đang âm thầm xì xào sau lưng nàng. Khoảng thời gian này là giai đoạn cao điểm tại khu vực thang máy. Tuy là cả tòa nhà này đều thuộc về tập đoàn RM, nhưng số lượng nhân viên cũng không ít, cho dù có lắp thêm nhiều thang máy nữa cũng không đủ dùng. Trong lúc nhất thời, cửa thang máy ở tầng một tập trung rất nhiều nhân viên.Thật ra Lạc Tranh không cần phải cùng các nhân viên bình thường chen chúc trong thang máy. Nàng có thể đi thẳng tới gần đài phun nước ở đại sảnh, trực tiếp sử dụng thang máy riêng của giám đốc để lên phòng làm việc. Nhưng nàng không muốn làm vậy, không muốn để người khác suy nghĩ lung tung. Đúng lúc này, phía khúc quanh gần thang máy truyền đến tiếng giày cao gót. Hai nữ nhân viên còn chưa lộ diện, đã nghe thấy giọng tám chuyện đi trước mở đường. \”Tôi thấy Lạc luật sư kia cùng giám đốc của chúng ta nhất định có chuyện. Cô xem đi, tất cả tạp chí đều đăng tin đây này.”\”Thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Xem ra, giám đốc của chúng ta thật sự động lòng với vị Lạc luật sư kia rồi.”\”Tôi thấy cũng chưa chắc. Lạc luật sư đó tuy rất xinh đẹp nhưng giám đốc của chúng ta cũng là người đàn ông vô cùng ưu tú. Người phụ nữ như thế nào giám đốc chả từng gặp rồi, tôi thấy chỉ là giám đốc đang muốn vui đùa một chút thôi.”\”Vui đùa một chút? Tôi thấy không giống. Giám đốc của chúng ta chưa từng để chuyện phiêu lưu tình ái của mình xuất hiện trên trang nhất các tạp chí như thế này. Xem ra, giám đốc chính là…”\”A…\” Hai người họ vừa đi vừa tranh luận, không ngờ tới lúc rẽ vào khu vực thang máy lại đụng phải Lạc Tranh đang đứng chờ thang ở đó. Đối mặt với nàng, bị bất ngờ kinh hãi kêu lên một tiếng, tiếp đó im bặt, vẻ mặt họ vô cùng căng thẳng pha chút sợ hãi. Phía sau lưng Lạc Tranh, vô số nhân viên khác cũng đang đứng chờ thang…\”Thực xin lỗi, Lạc luật sư. Tôi…chúng tôi không phải cố ý…\” Một trong hai người họ nhanh chóng phản ứng, vội vàng nói lời xin lỗi, còn dùng khuỷu tay huých người kia ra hiệu…Cô nhân viên kia cũng vội vã lên tiếng, \”Lạc luật sư, thật ngại quá. Chúng tôi…chúng tôi không biết sẽ gặp…”Vốn mấy nhân viên này không có nghĩ đến chuyện nói lời xin lỗi với Lạc Tranh. Dù sao khi tám chuyện, họ cũng sử dụng tiếng Pháp, nhưng là không ngờ tới Lạc Tranh lại nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt sắc bén như dao khiến họ đoán ra nàng hiểu được tiếng Pháp nên không thể không lập tức nói lời xin lỗi. Nào ngờ, lời xin lỗi còn chưa kịp nói xong liền bị động tác của Lạc Tranh làm cho hoảng sợ mà im bặt. Chỉ thấy Lạc Tranh vươn tay về phía hai nữ nhân viên kia, tuy không hề mở miệng nói một tiếng nào, nhưng động tác của nàng có cảm giác đầy uy lực khiến đám nhân viên xung quanh sợ hãi cuống cuồng. Một người trong số họ hiểu ý nàng, liền đem tờ tạp chí trong tay đưa ra rồi vội vàng kéo cô bạn đồng nghiệp chạy cuống cuồng về phía cầu thang. Họ tình nguyện đi bộ chứ không dám ở lại chỗ thang máy này thêm một phút nào nữa. Lạc Tranh cầm tờ tạp chí trong tay, không cần mở ra cũng có thể nhìn thấy ngay trang bìa có một dòng tít lớn sáng loáng bằng tiếng Pháp.Ông trùm ngành xa xỉ phẩm – Thương Nghiêu tiên sinh vung tiền như rác, tặng biệt thự , xe hơi cao cấp để đổi lấy nụ cười mỹ nhân.Trên trang bìa tạp chí này chính là hình Thương Nghiêu cùng nàng. Tuy không thấy quá rõ ràng nhưng Lạc Tranh hiểu rõ, tất cả mọi người đều nhận ra người trên trang bìa chính là nàng. Rõ ràng là bị chụp trộm. Nhìn vào góc độ chụp của tấm ảnh, lại thêm bóng đêm mông lung, xem ra chính là tối hôm qua, khi Thương Nghiêu đưa nàng tới biệt thự đã bị phóng viên chụp được. Lạc Tranh cố nén cảm giác không vui trong lòng, lật ra vài trang tạp chí, không ngờ bài viết bên trong càng vô cùng đặc sắc. Xem ra mấy phóng viên đó đã tốn không ít công phu, có thể bám theo họ tới tận biệt thự, lại còn chụp được rất nhiều ảnh với các góc độ khác nhau. Trong bóng đêm mờ mịt, bất kỳ người nào nhìn vào cũng có cảm giác mơ màng…Bài viết trong tạp chí đó miêu tả câu chuyện sống động như thật. Thương Nghiêu tiên sinh yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân. Vì nữ luật sư tân nhiệm tặng biệt thự cao cấp cùng xe hơi sang trọng, hơn nữa còn để người đẹp đứng tên sở hữu toàn bộ số tài sản đó. \”Bụp!\” Lạc Tranh không đọc nổi nữa, đem tạp chí đóng lại, không nói một lời, hướng phía thang máy riêng chỗ đài phun nước đi tới.Thấy nàng đi khỏi, đám nhân viên lại tụ lại tíu tít bình luận…\”Nhìn đi, nhìn đi. Lạc luật sư đích thực có quan hệ với giám đốc của chúng ta, bằng không sao có thể sử dụng thang máy riêng của giám đốc chứ?”\”Nghe nói Lạc luật sư đã có bạn trai rồi, không phải sao?\”\”Vậy thì sao chứ? Có sự cạnh tranh như vậy chẳng phải khiến giám đốc chúng ta cùng thêm phấn khích hay sao?”\”Cũng đúng…\”Chỉ trong đầu giờ sáng, tin đồn lan nhanh với tốc độ chóng mặt…\”Isabel, Thương Nghiêu tiên sinh hôm nay mấy giờ sẽ tới công ty?\” Vừa lên tới phòng làm việc, Lạc Tranh liền nhấc máy điện thoại nội bộ liên lạc với thư ký giám đốc.\”Lạc luật sư, sáng nay giám đốc có hẹn với một khách hàng quan trọng đàm phán về chuyện hợp tác, xong việc mới trở về công ty.” Âm thanh ngọt ngào của Isabel cất lên nghe vô cùng chuyên nghiệp. Lạc Tranh khẽ nói lời cảm ơn xong liền đi đến chỗ cửa chớp, kéo lên. Phía đối diện là phòng làm việc không người. Giống hệt như ngày hôm qua, hắn thật sự không có tới công ty.Mấy năm nay, Lạc Tranh cũng không ít lần bị giới phóng viên đeo bám, trở thành đề tài của mấy tạp chí lá cải. Nhưng mà chuyện lần này, ngay cả nàng là người trong cuộc cũng không hề hay biết. Đang mải nghĩ, điện thoại di động chợt vang lên.Cầm lấy di động, nhìn thấy cái tên quen thuộc sáng lên trên màn hình, Lạc Tranh không nén được tiếng thở dài khe khẽ, ấn xuống nút nhận cuộc gọi, giọng nói vô cùng dịu dàng… \”Húc Khiên…\”\”Tranh Tranh, em ở Pháp mọi chuyện đều tốt chứ?\” Giọng nói ôn hòa của Ôn Húc Khiên vang lên ở đầu máy bên kia, cảm giác thoải mái như mặt biển yên ả, khiến người nghe có cảm giác vô cùng yên lòng.\”Mọi chuyện bên này đều tốt cả, anh đừng lo.\”Lạc Tranh ôn nhu nói chuyện với hắn, nàng không rõ Húc Khiên có biết chuyện này hay không, chỉ có thể thầm cầu nguyện.Đáng tiếc…\”Tranh Tranh, anh…\” Ở đầu dây bên kia, giọng Ôn Húc Khiên có chút ngập ngừng, dường như có chuyện muốn nói lại có chút chần chừ…Lạc Tranh trong lòng phát sinh một dự cảm không lành. Trên đời này căn bản không có chuyện gì có thể che dấu, nhất là trong giới truyền thông, lại ở thời đại xã hội internet phát triển mạnh mẽ như vậy. \”Húc Khiên, nếu như em đoán không lầm, anh có nghe thấy một số chuyện không hay liên quan đến em, phải không? Tính tình Lạc Tranh vẫn vậy, thay vì cố giấu diếm, chi bằng trực tiếp đem mọi chuyện hiểu lầm ra nói cho rõ ràng. Ôn Húc Khiên trầm mặc một lúc, rốt cuộc mới mở miệng, \”Không phải nghe, mà là anh nhìn thấy chuyện bê bối của em và Thương Nghiêu trên tạp chí.\”\”Húc Khiên, anh cũng tin những gì mấy tờ tạp chí kia đăng tải hay sao?\”\”Tranh Tranh, anh chỉ muốn hỏi em, rốt cục Thương Nghiêu có tặng nhà, tặng xe cho em hay không?” Ôn Húc Khiên có vẻ nén giận, vẫn ôn tồn hỏi nàng.Lạc Tranh than nhẹ một tiếng, \”Húc Khiên, đúng là Thương Nghiêu tiên sinh tối qua có đưa em về, cũng chính là căn biệt thự mà tạp chí đã đưa tin. Nhưng không phải hắn tặng cho em, mà chỉ cho mượn chỗ đó mà thôi. Hơn nữa, ô tô cũng là tài sản công ty, em chỉ tạm thời sử dụng làm phương tiện đi lại trong thời gian ở đây. Giới truyền thông luôn thích phóng đại sự thật, anh không phải rất rõ ràng chuyện này sao?”
Hồi 4: Mê hoặcChương 3 – Phần 2: Bê bối ái tình
\”Thật vậy sao?\” Ôn Húc Khiên nghe xong tâm tình có vẻ tốt lên, giọng nói cũng dịu dàng trở lại. \”Tranh Tranh, đừng trách anh. Thực ra anh cũng không có tin vào mấy bài báo vớ vẩn kia. Thương Nghiêu là bạn tốt của anh, mà em lại là bạn gái anh. Hắn tự nhiên đối với em sẽ có sự quan tâm đặc biệt. Xin lỗi em, tại anh suy nghĩ lung tung…”\”Húc Khiên…\” Lạc Tranh chợt cảm thấy trong lòng có chút cảm giác tội lỗi, \”Thực xin lỗi… để anh phải lo lắng.\”Thực tế, Lạc Tranh cảm thấy bản thân rất có lỗi với Ôn Húc Khiên. Từ khi quen biết Thương Nghiêu, cuộc sống cùng tâm tư nàng ít nhiều đã có sự xáo trộn. Có một số việc dù có muốn trốn tránh thế nào cũng không được. Nhiều lúc nàng thầm nghĩ, liệu đây có phải là một kiểu ám thị của ông trời, hoặc là từ trong tiềm thức của nàng thực sự không muốn trốn tránh.Cũng như chuyện xảy ra tối qua, Lạc Tranh không thể không thừa nhận, khi biết Thương Nghiêu vì nàng mà tỉ mỉ chuẩn bị nhiều thứ như vậy, xem chừng hắn đã hao tốn không ít tâm tư, nàng thực thấy… cảm động?Không biết từ lúc nào, Lạc Tranh đã bắt đầu cảm thấy không hiểu nổi bản thân mình.Ở đầu máy bên kia, Ôn Húc Khiên không hề biết suy nghĩ của nàng lúc này, cười nói, “Tranh Tranh, là anh không đúng, anh cần phải tin tưởng em. Nhưng mà, anh rất nhớ em. Hy vọng em sớm hoàn thành giai đoạn đầu của công việc lần này. Dù sao ngày hôn lễ cũng đang đến rất gần rồi.”\”Em biết!\” Lạc Tranh khe khẽ đáp ứng. Chợt nhìn về phía bên kia, thấy cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, bóng dáng ưu nhã của Thương Nghiêu phản chiếu lên cửa kính, nàng như cảm thấy đáy lòng mình nổi lên một hồi rung động theo bước chân của hắn tiến vào.\”Húc Khiên, không nói với anh nữa, em phải làm việc rồi.\” Thoáng nói chuyện vài câu, nàng liền cúp điện thoại, than nhẹ một tiếng, lại đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện.Thương Nghiêu trước nay vẫn vậy, giày da bóng lộn cùng một thân trong phục cao cấp ôm lấy thân hình cao lớn của hắn. Nhìn hắn lúc này, không hiểu sao trong đầu nàng lại thoáng hiện tới cảnh hắn chỉ mặc độc một chiếc quần lót hôm nào… Gương mặt bất giác ửng hồng, hô hấp cũng theo đó mà trở nên gấp gáp hơn bình thường, lại đưa mắt nhìn về phía đối diện, nàng không nghĩ tới hắn cũng đưa mắt nhìn về phía mình. Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau.Tim bất giác đập loạn, liền đó Lạc Tranh chợt nhạy cảm nhận ra bên khóe môi Thương Nghiêu nở một nụ cười mang ý vị đùa cợt…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!