Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 4 : QUYỂN 5 : Người đàn ông trong màn sương đêm
Bộ dạng thoải mái nhàn nhã của Thương Nghiêu so với cảm giác khẩn trương của Lạc Tranh lúc này quả thực khác biệt như trời và đất. Hắn cũng không có trả lời ngay mà ngược lại, đem ly rượu sóng sánh nhét vào bàn tay nhỏ bé, lại khẽ đưa ly của mình cụng ly với nàng, tiếng nói trầm thấp toát lên vẻ mê hoặc kề sát vành tai nhạy cảm.“Loại rượu này là đặc biệt vì em mà chuyển tới đây qua đường hàng không. Nếm thử xem có phải hương vị em thích hay không?” Lạc Tranh chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, có lẽ nàng vĩnh viễn không thể biết được đâu là lời nói thật lòng của hắn. Không khó nhận ra, Lạc Tranh đang cố đè nén lửa giận, nhưng mà ngọn lửa trong mắt dường như không kìm nén được. Cũng khó trách, từ đêm tân hôn tới giờ, nó tích tụ trong tim nàng không có chỗ bộc phát, giờ khắc này như thể là cơ hội để nàng bộc lộ tâm tình. Nghĩ tới đây, Lạc Tranh một lời cũng không nói, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, lại đưa mắt nhìn hắn, đem cái ly rỗng trong tay đặt xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên. “Giờ anh có thể nói rồi chứ?”Thương Nghiêu rõ ràng là bị bộ dạng tức giận của nàng chọc cười không ít, khe khẽ lắc đầu, “Tranh, khẩn trương như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn cùng em trải qua một đêm lãng mạn, sao em lại coi tôi như rắn độc, dã thú vậy?”Lạc Tranh còn tưởng mình nghe nhầm, nở nụ cười lạnh lùng, “Anh muốn cùng tôi trải qua một đêm lãng mạn, anh có tư cách gì làm như vậy? Anh dựa vào cái gì?” “Dựa vào việc tôi thích em.” Thương Nghiêu nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói vô cùng tự nhiên. Hắn chăm chú nhìn nàng, nhấp một ngụm vang đỏ, ánh mắt thâm thuý khẽ phác hoạ từng đường nét gương mặt lạnh lùng của nàng, giống như đang quan sát một món bảo vật quý hiếm. “Anh thích tôi?” Lạc Tranh càng cảm thấy buồn cười hơn, bước đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng. “Anh đừng quên, tôi đã kết hôn!”“Vậy thì sao?” Thương Nghiêu bình thản tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng của nàng, “Tôi thích em, chuyện này không liên quan đến bất kỳ ai. Đối với việc em kết hôn hay không cũng không có chút liên hệ nào.” “Thì ra Thương Nghiêu tiên sinh danh tiếng lẫy lừng lại thích chơi trò yêu đương vụng trộm. Đáng tiếc, anh đã tìm nhầm người rồi. Từ hôm qua, tôi đã trở thành vợ của Húc Khiên, cũng là vợ của người bạn tốt của anh. Tôi không muốn cùng anh chơi bất cứ trò gì hết, cũng không muốn trở thành mục tiêu để anh theo đuổi. Nếu như Thương Nghiêu tiên sinh còn giữ được chút ranh giới đạo đức cuối cùng, xin anh từ nay về sau đừng quấy rầy tôi nữa.” Từng câu từng chữ được Lạc Tranh thốt ra vô cùng rõ ràng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng ánh mắt càng toát lên sự kiên quyết, vẻ băng lãnh hệt tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, lại vô cùng xinh đẹp thu hút tầm mắt hắn. Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, trong đáy mắt toát lên sự tán thưởng cùng yêu thương tột độ. Không kìm lòng được, hắn khẽ duỗi ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. \”Tranh, em làm luật sư không nên có trí nhớ kém như vậy chứ. Tối hôm qua, cuồng nhiệt ở trên giường tân hôn là em và tôi. Nếu nói đến vai trò người chồng, tôi so với Húc Khiên càng thích hợp hơn nhiều.” “Anh…” Lạc Tranh vô thức nắm chặt tay, tránh khỏi bàn tay đang vươn ra không chút an phận của hắn, “…hèn hạ!” Nói xong, nàng xoay người bỏ đi. Lạc Tranh cực kỳ chán ghét cảm giác bị người khác thao túng, ghét đến cùng cực. Không đợi nàng bước tới bước thứ hai, Lạc Tranh liền bị bàn tay to của hắn kéo về, vòng tay rắn chắc ôm nàng ghì sát vào vòm ngực vững chắc, Thương Nghiêu cúi đầu cười khẽ, “Giận sao? Vậy được, để tôi đùa với em một chút.” \”Thả tôi ra!\” Lạc Tranh biết rõ vòng tay của hắn hệt như cây thuốc phiện, nếu không cố gắng dùng lý trí kháng cự lại, nàng sẽ rất nhanh chóng buông thả vào vòm ngực ấm áp của hắn. “Thả em ra? Tại sao tôi phải thả em ra?” Thương Nghiêu ôm nàng từ phía sau, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm mút vành tai nhỏ cùng lọn tóc mềm mại đang rủ xuống. “Tôi muốn về nhà!” Lạc Tranh chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, lưỡi của hắn như mang theo hoả chủng đang dần đốt lên cảm giác nóng bỏng quen thuộc trên cơ thể nàng. \”Nhà?\” Thương Nghiêu buồn cười nhếch môi, “Không phải tôi đã đón em về nhà sao? Tôi ở nơi nào? Nhà ở nơi nào? Em còn muốn đi đâu?” Lạc Tranh nhắm mắt lại, cố kìm nén cảm giác tức giận muốn hét lên thành tiếng. Không được, nàng phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Người đàn ông này thích nhất là nhìn thấy bộ dạng mất đi lý trí của đối phương. Nếu đối phương càng mất khống chế, hắn sẽ càng chiếm thế thượng phong. Một lúc lâu sau, nàng xoay người, ánh mắt lạnh lùng đem lửa giận trong đó hoàn toàn nén xuống, chỉ còn lại sự tỉnh táo tràn ngập.“Tôi thật sự không hiểu ý của anh. Anh luôn miệng nói thích tôi, lại hy vọng tôi coi nơi này như nhà mình. Nếu đã vậy, vì sao anh còn không cưới tôi?” Thương Nghiêu không ngờ tới Lạc Tranh sẽ đột ngột hỏi vấn đề này, thậm chí cũng không cho rằng nàng lại có thể khôi phục được sự tỉnh táo nhanh như vậy. Đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, khoé môi tà mị của hắn khẽ cong lên có chút ý nhạo báng. Ngón tay thon dài nhấc lên, khẽ giữ lấy chiếc cẳm nhỏ xinh của nàng. \”Tranh, mặc dù trước giờ tôi luôn chán ghét những người phụ nữ bám dính lấy mình, nhưng mà em là một ngoại lệ.” Hắn hạ tay xuống, lại thuận thế siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt trên đôi môi đỏ mọng của nàng, khoé miệng toát lên một nụ cười vô cùng vui vẻ, “Em muốn gả cho Ôn Húc Khiên, đó không phải sự chọn lựa của em sao? Tôi thích em, cho nên sẽ dung túng cho những sở thích tuỳ hứng nho nhỏ của em, để em đạt được tâm nguyện của mình cũng tốt mà.” Lạc Tranh cũng không né tránh động tác mập mờ của hắn, đôi môi anh đào hé mở, cất giọng lạnh lùng, “Sao thế, anh coi chuyện tôi kết hôn chỉ là hành vi tuỳ hứng nho nhỏ? Thương Nghiêu tiên sinh, xin anh hiểu cho hôn nhân đến tột cùng là cái gì? Là trách nhiệm, là sự hỗ trợ lẫn nhau, là chuyện của cả đời.” \”Không, không! Tranh, tôi nghĩ em hoàn toàn hiểu lầm rồi.” Thương Nghiêu cúi người, khẽ tì trán mình lên trán nàng, cười nhẹ.“Em chỉ là kết hôn với Ôn Húc Khiên. Đó chỉ là một hành động, là hình thức mà thôi. Trách nhiệm cũng được, hỗ trợ cũng được, người em phải ở bên cả đời là tôi chứ không phải người chồng trên danh nghĩa kia. Tôi với em…mới là vợ chồng thực sự.” Lạc Tranh nghe mấy lời nguỵ biện của hắn, khẽ cười lạnh, “Nói như vậy, anh muốn làm cho Húc Khiên chỉ là người chồng trên danh nghĩa?” Thương Nghiêu nghe vậy, chỉ cười mà không nói.\”Thả tôi ra!\” Lạc Tranh dùng sức đẩy hắn qua một bên, cầm lấy túi xách, lạnh lùng nói, “Anh thích điên loạn là chuyện của anh, anh thích phiêu lưu tình ái cũng là sở thích của anh, xin đừng kéo tôi vào đó. Húc Khiên trước giờ đều rất tin tưởng anh. Nếu như anh còn một chút nhân tính, xin hãy kìm chế bớt hành vi phóng túng của mình!” “Tôi nghĩ người cần kìm chế bớt hành vi phóng túng không chỉ có mình tôi.” Thương Nghiêu bình thản nói lúc Lạc Tranh quay đi, lại nhìn thấy ngón tay nàng khẽ run lên, giọng điệu có chút nén cười. “Chuyện nam nữ đến tột cùng đều là hai bên tình nguyện, em cho rằng ở bên tôi là vui thích cũng tốt, yêu đương vụng trộm cũng được, không phải em cũng biết rõ loại chuyện như vậy có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai hay sao? Tranh, trái tim em đã tình nguyện theo tôi đắm chìm trong địa ngục, cần gì phải tự làm khó chính mình như vậy.”
Hồi 5: Chìm đắmChương 4 – Phần 3: Người đàn ông trong màn sương đêm
Bàn tay Lạc Tranh nắm chặt lấy tay nắm cửa, sống lưng bất giác cứng lại. Phía sau, hơi thở đàn ông trầm thấp ngày càng sát lại gần, cho đến khi bàn tay to của hắn đặt lên đầu vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp. “Nhưng mà, nếu tâm lý em còn chưa sẵn sàng, tối nay tôi sẽ tạm thời cho em rời đi, để cho em có thể hiểu rõ ràng thực sự bản thân muốn gì cũng là chuyện tốt.” Thương Nghiêu tiến sát sau lưng nàng, thân hình cao lớn khẽ phác hoạ theo từng đường cong mềm mại. Hắn cúi đầu thì thầm bên vành tai nhỏ xinh, “Nhưng mà, đêm mai em phải ngoan ngoãn trở lại đây, nghe thấy rồi chứ?” Lạc Tranh có chút kinh ngạc nhìn hắn.“Sao vậy? Cứ nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội như vậy sẽ khiến tôi đổi ý không để cho em đi nữa.” Thương Nghiêu cười nhẹ. Lạc Tranh khẽ cắn răng, có trời mới biết để đối phó với loại đàn ông này rốt cuộc phải dùng đến phương pháp thế nào…” “Nếu như anh thật sự thích tôi, vậy xin anh hãy đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ một chút. Còn nếu như anh chỉ muốn vui đùa trong chốc lát thì làm ơn để tôi đi. Tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra hết.” Tuy Lạc Tranh là một luật sư nổi tiếng nhưng nàng cũng là người phụ nữ khá truyền thống. Tuy rằng bị Thương Nghiêu không ít lần dụ dỗ nhưng nàng vẫn không muốn đánh mất sự tôn nghiêm của bản thân. Thương Nghiêu nghe vậy lại cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má mịn màng của nàng, “Tranh, lời nói của em trước sau thật mâu thuẫn. Tôi thích em, cho nên tôi mới có thể dễ dàng tha thứ cho những hành động bốc đồng của em, nhưng cũng chỉ có thể dừng ở đó thôi. Tôi sẽ không trơ mắt nhìn người phụ nữ mình thích nằm dưới thân người đàn ông khác.” “Người đàn ông khác mà anh vừa nói là chồng hợp pháp của tôi.” Lạc Tranh chỉ cảm thấy trong đầu nổi lên một hồi đau nhức, bị hắn làm cho tức điên lên. “Yên tâm, hắn sẽ không có cơ hội trở thành hợp pháp.” Thương Nghiêu nở nụ cười ra vẻ cực kỳ vô tội. Lạc Tranh tức đến nỗi toàn thân phát run, “Anh sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ gặp báo ứng!” Một tiếng cười sảng khoái từ trong cổ Thương Nghiêu bật ra, “Được, được, em nói thế nào thì sẽ như thế, chỉ cần em ở bên tôi, có báo ứng thì sao chứ?” \”Không thể nói lý với anh!\” Lạc Tranh hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi tên điên như hắn. Bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên nắm cửa nhanh chóng bị bàn tay to của hắn bao lấy, đôi mắt tràn ngập nét cười của hắn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của nàng, khẽ nhếch môi, “Tôi đưa em về chỗ hắn!” \”Cảm ơn, không dám phiền đến anh!” Lạc Tranh nghiến răng nhìn Thương Nghiêu. Hắn tự xem mình là cái gì chứ? Đưa nàng về chỗ Húc Khiên? Đó vốn là nhà của nàng, nơi có Húc Khiên mới là nhà của nàng! “Đừng giận dỗi, tôi không yên tâm để em đi một mình.” Thương Nghiêu không chút tức giận mà còn cười khẽ, vô cùng nhẫn nại vòng tay ôm qua eo nhỏ của nàng, thuận tay cầm lấy áo khoác, thái độ vô cùng sủng ái cùng ân cần, “Khoác thêm áo của tôi, trời lạnh lắm…”Lạc Tranh thực sự cảm thấy bối rối…Xe tiến thẳng vào nội thành, đến gần một khu nhà cao cấp liền dừng lại ở ven đường. Căn nhà này là phòng tân hôn của nàng và Ôn Húc Khiên. Thành thực mà nói, đó vốn là tài sản của Ôn Húc Khiên. Trước khi kết hôn, hắn từng đề nghị đem tên nàng điền vào giấy tờ sở hữu nhà nhưng bị Lạc Tranh cự tuyệt. Xét cho cùng, Lạc Tranh cũng có một căn hộ của riêng mình, tuy không phải là quá lớn nhưng đó là do sự nỗ lực làm việc của nàng mang lại. Hơn nữa, nàng cảm thấy thực sự có lỗi với Húc Khiên, cho nên, càng không có lý do gì để tiếp nhận tài sản của hắn. Nếu nhận lấy, lòng nàng sẽ cảm thấy càng thêm bất an. Ánh trăng chiếu lên thân xe hắt chiếc bóng đen sẫm trên đường. Thương Nghiêu tắt máy, cũng không nói thêm lời nào. Hắn đưa mắt hờ hững nhìn căn nhà cách đó không xa, “Tôi thực nghĩ không ra, nơi này thì có gì tốt.” Lạc Tranh cũng chẳng buồn phản ứng lại lời hắn, đem áo khoác trên người kéo xuống đưa trả lại. Thương Nghiêu nhận lấy áo khoác, nhưng không hề ném ra ghế phía sau mà ngược lại đem áo khoác choàng lên vai nàng, thái độ cường ngạnh không cho phép ph
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!