Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 9 : QUYỂN 2 : Sắc đẹp của em sẽ khiến kẻ khác phạm tội:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí


Chương 9 : QUYỂN 2 : Sắc đẹp của em sẽ khiến kẻ khác phạm tội:


Rượu được vài tuần, cho dù là tiệc rượu của tầng lớp thượng lưu cũng vậy, những cử chỉ nhã nhặn, vẻ thanh tao thường ngày đều nhường chỗ cho bản chất thật sự của mỗi con người… Lạc Tranh đi đến một góc khuất để nghe điện thoại. Là Ôn Húc Khiên gọi tới. Hôm nay nàng đã ra ngoài cả ngày, chả trách khiến anh lo lắng. Xoa xoa thái dương có chút đau nhức, Lạc Tranh nhẹ nhàng trả lời, “Húc Khiên, không cần lo lắng, em đang cố tranh thủ nắm lấy cơ hội hợp tác, xong việc sẽ trở lại khách sạn.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Ôn Húc Khiên.\”Tranh Tranh, em không cần vất vả như vậy, Thương Nghiêu là người rất tốt, chúng ta cũng không cần quá khẩn trương, anh tin hắn nhất định sẽ hợp tác cùng chúng ta. Em đang ở đâu? Anh tới đón em.” \”Không cần đâu, em tự…”Lạc Tranh còn chưa kịp nói hết câu, từ đằng sau có một bàn tay vươn ra đoạt lấy điện thoại của nàng, giọng nói trầm thấp vang lên, từng lời vô cùng rõ ràng. \”Húc Khiên, Lạc tiểu thư đi cùng tôi, cậu không cần lo lắng.”Lạc Tranh bị hắn hù cho thiếu chút nữa tim nhảy ra khỏi lồng ngực, quay đầu lại trợn mắt nhìn gã đàn ông đang nở nụ cười tà, thái độ như thể gặp quỷ. Điện thoại đầu bên kia hơi ngẩn ra, sau đó truyền đến giọng nói tao nhã của Ôn Húc Khiên, “Thương Nghiêu, là anh sao, Tranh Tranh đi cùng anh thì tôi yên tâm rồi.” Thương Nghiêu lười biếng dựa vào bên cửa, nụ cười trong mắt càng đậm, vừa tiếp điện thoại vừa đem tầm mắt đặt trên người Lạc Tranh, không hề che giấu quan sát vẻ mặt nàng, sau đó ánh mắt chậm rãi rời xuống, từ gò má xinh đẹp đến chiếc cằm thon thả, chiếc cổ thiên nga mảnh dẻ, xương quai xanh mê người, cuối cùng dừng lại trên đôi gò bồng đảo cao vút, tròn trịa… Lạc Tranh cảm thấy thật sự khó thở, ánh mắt dò xét của hắn khiến lòng nàng nảy sinh cảm giác sợ hãi, rồi lại có cảm giác hưng phấn khó tả. Nàng thực không hiểu nổi bản thân mình tại sao lại như vậy. Chỉ biết là, ánh mắt của người đàn ông này quá sắc bén… mập mờ không chịu nổi. Khóe môi hắn lại khẽ nhếch lên.\”Húc Khiên, yên tâm đi. Tôi sẽ chăm sóc Lạc tiểu thư thật chu đáo. Hơn nữa cũng sẽ tự mình đưa cô ấy về khách sạn.” Giọng nói của hắn nhẹ như nước, nghe đầy vẻ chân thật như một thiên sứ. Chỉ có Lạc Tranh mới có thể nhìn ra, khi hắn nói đến hai từ “chăm sóc” cùng “tự mình”, trong ánh mắt kia mang theo bao nhiêu phần nhiệt nóng. Nàng không phải trẻ nít, đương nhiên hiểu rõ ánh mắt ấy mang hàm ý gì. Cuộc nói chuyện kết thúc, Thương Nghiêu khẽ vuốt điện thoại, khóe môi nở nụ cười, nhìn chằm chằm nàng không nói một lời. \”Trả điện thoại cho tôi!\” Lạc Tranh nói vô cùng dứt khoát.Toàn thân Thương Nghiêu toát ra một vẻ lười biếng, đem chìa khóa xe đặt vào tay nàng. \”Đi lấy xe đưa tôi về!\” Giọng nói của hắn nửa đùa cợt, nửa mệnh lệnh áp đặt.Lạc Tranh sững sờ nhìn chìa khóa trong tay, lại nhìn hắn. Vẻ mặt của hắn vẫn khó dò như trước. Đành phải nhượng bộ vậy, cố gắng nén lại bực tức trong lòng, nhẹ nhàng nói, “Thương Nghiêu tiên sinh, vừa rồi chính miệng ngài nói muốn đưa tôi trở vể khách sạn.” Thương Nghiêu liền đem điện thoại của nàng bỏ vào túi áo mình, hai tay nhàn nhã khoanh lại trước ngực, thong thả lên tiếng, “Tôi uống rượu, không thể lái xe.” Lạc Tranh hít sâu một hơi. Nhẫn nại! Nhất định phải nhẫn nại! Nếu không tất thảy công sức đều sẽ uổng phí.Vừa cố nặn gương mặt tươi cười, Lạc Tranh đã thấy một cô minh tinh đi tới, đầy nhiệt tình dính chặt lấy người Thương Nghiêu, cất giọng nói vô cùng ngọt ngào, “Chúng ta đi được rồi chứ?” Hồi 2: Bông hoa lạnh lùngChương 9 – Phần 2: Sắc đẹp của em sẽ khiến kẻ khác phạm tội

Cánh tay rắn chắc của Thương Nghiêu vòng qua cái eo nhỏ của cô minh tinh, khiến cô ta vô cùng phấn khích, ngay cả ánh mắt cũng lộ rõ vẻ nôn nóng, cả thân hình như nước muốn hòa tan ngay vào lồng ngực vạm vỡ của hắn. Nhưng mà Thương Nghiêu lại không hề ngó ngàng gì đến cô ta, nụ cười tà mị trên môi càng đậm, hắn đem ánh mắt nóng rực nhìn về phía Lạc Tranh với vẻ dò xét. \”Lạc tiểu thư, không ngại làm tài xế của chúng tôi chứ?\”\”Không ngại.\” Lạc Tranh âm thầm hít sâu một hơi, bày ra bộ dạng vô cùng lễ độ với nụ cười xinh đẹp để lộ lúm đồng tiền, nhưng trong lòng nàng đang thầm mắng chửi hắn. Gã đàn ông chết tiệt này lại dám sai bảo nàng? Dù thế nào nàng cũng là một luật sư có tiếng, trong mắt hắn lại biến thành gái tháp tùng kiêm tài xế. Bấm bụng mà phục vụ hắn cũng chẳng nói làm gì, giờ lại phải hầu hạ cô tiểu minh tinh kia nữa. Có lầm hay không! Vừa nhìn qua đã biết cái cô tiểu minh tinh kia chỉ hám tiền cùng địa vị của hắn mà thôi. Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra điều đó. Hơn nữa trên mặt cô ta đầy vẻ phóng đãng, bộ dàng lẳng lơ đó chỉ vừa liếc nhìn đã thấy rõ cô ta đang toan tính cái gì. Vậy mà gã đàn ông kia lại không hề nhìn thấy. Nghĩ thì nghĩ, tức giận thì tức giận, Lạc Tranh vẫn nắm chặt chìa khóa, xoay người bước ra ngoài.Ai bảo nàng có việc cầu hắn. Vì câu nói, \”Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, nhường một bước trời cao biển rộng\” nàng phải nhường hắn vậy. Mấy năm nay, kiểu đàn ông nào nàng cũng đã gặp qua, không thể vì chút việc nhỏ này mà mất kiên nhẫn. ***Xe lao nhanh xuyên thủng màn đêm dày đặc. Hai bên đường khá yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng xào xạc của lá cây ven đường cùng tiếng nói nũng nịu của người đẹp trong xe. \”Thương Nghiêu tiên sinh, ngài thật xấu nha…\”\”Thương Nghiêu tiên sinh, người ta…đừng như vậy mà.”\”A… Thương Nghiêu tiên sinh, người ta…yêu anh chết đi được.”Qua gương chiếu hậu, Lạc Tranh hờ hững quan sát mọi chuyện. Trong lúc nhất thời, ánh mắt nàng hơi chấn động, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, chuyên tâm nhìn con đường phía trước. Ngay sau khi ngồi vào băng ghế sau rộng rãi, tiểu minh tinh kia đã nóng vội khoe thân hình nóng bỏng với Thương Nghiêu, váy áo mỏng manh, hở hang đã sớm tuột xuống tận ngực, cả thân người ngồi khóa chặt trên đùi rắn chắc của hắn, ngón tay nhiệt tình như lửa mò vào trong áo sơ mi, đụng chạm từng cơ ngực rắn chắc khiến cô ta kinh hãi kêu lên…\”Thương Nghiêu tiên sinh, anh thật khỏe nha…”Thương Nghiêu dường như đã quá quen thuộc với những chuyện kiểu này, lười biếng dựa vào ghế, nhìn về phía Lạc Tranh ở đằng trước vẫn im lặng lái xe, hắn khẽ cười, bàn tay vỗ vào cặp mông tròn trịa của tiểu minh tinh, khiến cô ta kêu lên một tiếng gấp gáp…” \”Nôn nóng vậy sao? Còn chưa tới khách sạn mà.\”Nữ minh tinh nghe vậy, lại càng động tình, đem thân thể hòa tan trong lòng Thương Nghiêu, đôi môi nóng bỏng hôn hít khắp ngực hắn, hôn lên cổ, lên cằm, cất giọng ngọt ngào, “Thương Nghiêu tiên sinh…anh thật xấu…anh muốn hành hạ người ta thế nào đây?” \”Em nói thử xem?\” Hắn không buồn trả lời câu hỏi mà lại đặt ra câu hỏi khác, ý tứ vô cùng xấu xa, khiến phụ nữ nghe được cũng thấy tim đập loạn. Vẻ khát vọng trên mặt cô minh tinh càng rõ, nhanh chóng áp sát thân hình vào ngực hắn, cảm thụ khí chất mê hoặc lòng người, ôn nhu rên rỉ, “Thương Nghiêu tiên sinh, người ta thích anh, anh muốn thế nào thì làm thế ấy đi…\”Đang lái xe Lạc Tranh nghe thấy những lời này, nụ cười mỉa mai nhếch lên, khẽ lắc đầu. Nàng đã gặp qua nhiều phụ nữ, ngu ngốc có, khờ dại có nhưng chưa từng thấy ai ngu như cô ta. Chẳng lẽ cô ta không biết đàn ông thích cảm giác chinh phục hay sao? Quả nhiên, khi tiểu minh tinh vừa muốn diễn lại vẻ phong tình, Lạc Tranh liền nghe thấy một giọng đàn ông trầm thấp bình thản vang lên. \”Dừng xe!\”Hồi 2: Bông hoa lạnh lùngChương 9 – Phần 3: Sắc đẹp của em sẽ khiến kẻ khác phạm tội

Lạc Tranh liền đạp phanh, cả chiếc xe lập tức dừng lại.\”Xuống xe!\” Thương Nghiêu cất giọng vô cùng bình thản, âm điệu không cao không thấp. Trong xe yên tĩnh lạ thường…Một lúc sau…\”Này, cô tài xế! Thương Nghiêu tiên sinh kêu cô xuống xe, có nghe hay không?\” Nữ minh tinh sẵng giọng với Lạc Tranh, vẻ ôn nhu vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ cao ngạo vốn có của những ngôi sao. Lạc Tranh vẫn ngồi yên, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, thoải mái tựa vào ghế lái, bình thản chờ xem kịch vui. Nữ minh tinh thấy vậy lại càng khó chịu, đang định nổi cơn lại nhớ ra Thương Nghiêu đang ở bên cạnh, lập tức bày ra bộ dạng yếu đuối đáng thương, quấn lấy hắn, nũng nịu nói…\”Thương Nghiêu tiên sinh, cô tài xế này làm sao vậy? Ngay cả lời của ngài còn dám không nghe.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN