Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương 25: Ma Tiểu Uyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Đứa Con Của Tạo Hóa


Chương 25: Ma Tiểu Uyên


Vô Danh bây giờ đang tự hỏi, nữ sinh trước mắt này liệu có phải giống như hắn xuyên không qua đây hay không a.

Vô Danh chăm chú nhìn đôi mắt long lanh của nữ sinh trước mắt này, nhưng hắn không phát hiện ra bất kì một chút nào giống như đùa giỡn trong mắt của nàng.

Nhưng cái vấn đề này cũng rất là nhạy cảm a, mặc dù nữ sinh trước mắt này cũng rất là xinh xắn, không thua kém Nguyệt Nhi chút nào, nhưng hắn cũng không thể vì như vậy mà dễ dàng động tâm.

Chuyện con gái tỏ tình trước với con trai ở địa cầu cũng không có gì là lạ, nhưng ở đây thì khác a. Ở Tam Sinh giới này, mặc dù đời sống sinh hoạt tốt hơn ở trái đất rất nhiều, nhưng văn hóa ở đây vẫn có phần nào giống như thời phong kiến ngày xưa. Mọi kiến trúc, quần áo, đồ dùng đều giống như thời phong kiến, nhưng mà vì họ có thể sử dụng linh lực, hoặc là các đồ dùng được làm từ các loại tài liệu tốt, cho nên những công việc nặng nhọc cũng trở nên đơn giản, có thể nói ở đây, đồ dùng mặc dù nhìn không được hiện đại như ở địa cầu, nhưng chất lượng lại tốt hơn trăm ngàn lần.

Mọi thứ đều giống như thời phong kiến, và nữ nhân ở Tam Sinh giới cũng như vậy, họ đều giống những cô gái ở địa cầu thời phong kiến, được giáo dục giống nhau, trước mặt nam nhân khác đều tỏ ra ngượng ngùng e thẹn, đặc biệt về vấn đề tình cảm, nhưng mà tất nhiên có những trường hợp cũng không phải như vậy, có những nữ tu cũng rất mạnh rạn thổ lộ tình cảm của mình.

Mà nữ sinh trước mắt này chính là như vậy, rất trực tiếp, rất chủ động, công khai thả thính Vô Danh.

Vô Danh cũng không phải dạng có thính là đớp, cho nên hắn giả vờ ho khan rồi nói:

-Khụ…Khụ…cái này…không nên mang ra để đùa a.

-Ta không nói đùa, ta…thật sự…rất thích ngươi…

Nữ sinh nghiêm mặt nhìn Vô Danh, nói với giọng rất nghiêm túc, không có một chút ý tứ đùa giỡn nào.

Nữ sinh càng nói đến đoạn sau thì giọng của nàng càng nhỏ lại giống như tiếng muỗi kêu vậy, nàng hơi cúi đầu xuống không dám quá trực tiếp nhìn Vô Danh phía trước. Một nữ sinh lại đi tỏ tình với một nam sinh, nàng cảm thấy như vậy cũng quá là khác người, cho nên cảm thấy rất ngượng ngùng.

Hai tay nữ sinh để trước người thi thoảng lại dứt dứt mấy cái, rồi lại liếc mắt nhìn Vô Danh và từ từ thu lại, giống như đang chờ đợi câu trả lời của Vô Danh.

Mặc dù đoạn sau nàng nói rất nhỏ, nhưng mà Vô Danh thính lực rất tốt cho nên vẫn nghe thấy rõ lời của nàng. Vô Danh âm thầm trợn mắt lè lưỡi, đây là cái tình huống gì a, hắn là đang được người ta tỏ tình sao, cảm giác này cũng thật quá mới lạ đi. Vô Danh ngượng ngùng cười, hắn cũng không trực tiếp nhìn vào nữ sinh trước mắt, nhất thời hắn cũng không biết nói sao cho phải.

Mà nữ sinh mặc thanh y thấy Vô Danh đột nhiên cười như vậy thì cũng không biết là hắn nghĩ như thế nào, không biết là hắn đã đồng ý hay là thế nào khác đây.

Nữ sinh trước mắt cũng có chút tức giận, nàng xinh xắn đáng yêu như vậy, nếu như muốn chọn một người thì không phải là có một hàng dài nam nhân đứng xếp hàng để cho nàng chọn hay sao. Còn cái tên trước mắt này, mọi thứ nàng đều làm hết cả rồi, hắn chỉ việc gật đầu đồng ý một cái mà cũng khó khăn như vậy hay sao, chẳng lẽ hắn thấy nàng không đẹp, hay là hắn ỷ mình có chút nhan sắc nên mới kiêu căng như vậy. Mà lúc này đột nhiên nàng lại nghe thấy tiếng Vô Danh nói:

– Ta….ta cảm thấy…rất là ngượng ngùng a, người ta như vậy cũng là lần đầu tiên có người tỏ tình với mình, ta cũng cảm thấy rất bối rối, nhưng đây cũng là vấn đề chung thân đại sự, cho nên nhất định phải rõ ràng.

Vô Danh hai má ứng hồng, khuôn mặt tỏ vẻ e lệ, thẹn thùng giống như xử nữ lần đầu được người khác tỏ tình, giọng nói của hắn mang theo chút ngượng ngùng nhưng cũng rất nghiêm chỉnh.

Nghe Vô Danh nói như vậy, nữ sinh mặc thanh y tức tối giậm chân:

– Ta nói còn có cái gì chưa rõ ràng sao, chính vì đây là vấn đề trung thân đại sự như người nói, cho nên ta mới nói với ngươi, chẳng lẽ ta lại nói với người khác.

– Ngươi cũng biết đây là một vấn đề rất nhạy cảm, thích một người cũng không thể nói tùy tiện được, biết mình có thích một người hay không còn phải trải qua rất nhiều thời gian tiếp xúc, chỉ khi tiếp xúc mới biết người đó có thật sự hợp với mình hay không, đôi khi sở thích khác nhau giữa hai người lại là rào cản lớn nhất ngăn cách hai bên. Cho nên ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ, không thể nói bữa bãi như vậy được.

Vô Danh giống như một chuyên gia tình yêu giải thích với nữ sinh trước mắt một cách cặn kẽ, khuyên nàng không nên vì cảm xúc nhất thời mà nói như vậy.

– Ai bảo là ta nói bừa bãi, ngươi có biết cái gì gọi là tình yêu sét đánh không, ta thích ngươi chính là như vậy đó.

Nữ sinh mặc thanh y ngước đôi mắt long lanh nhìn Vô Danh mà nói rõ cho hắn biết rằng, nàng không hề tùy tiện, tình yêu của nàng đối với hắn chính là tình yêu sét đánh, vừa mới nhìn thấy đã yêu.

-Ặc…cái này…

Vô Danh đúng là nghẹn lời luôn rồi, tình yêu sét đánh a, cái này cũng không quá chân thực đi.

– Ta nói với ngươi a, tình yêu sét đánh nhiều khi cũng rất là không chính xác, nhiều người cũng vì đi tin cái tình yêu sét đánh này mà chính bản thân mình về sau phải mang một vết thương lòng rất lớn, thậm chí còn không thể nào lành lại. Đôi khi tình yêu nó cũng không ngọt ngào như người ta vẫn nghĩ, mà thậm chí giống như một miếng sô cô la đắng, vừa hấp dẫn lại vừa khiến cho người ta cảm thấy đắng.

– Mà còn một điều nữa là, ta thấy cái tình yêu sét đánh này, nó cũng chẳng phải là tình yêu đơn thuần gì cả. Cái này rõ ràng là thấy người ta dung mạo tuyệt trần cho nên mới nói vừa nhìn đã yêu, mà cái này ta thấy đa phần đều là yêu vì tình dục a.

– Cho nên ta khuyên ngươi a, vẫn là quay về suy nghĩ kĩ một chút, đợi khi ngươi thật sự hiểu được cảm xúc trong lòng của mình rồi lúc đó nói ra cũng không muộn.

– Nhưng….

Nữ sinh còn đang muốn nói tiếp thì lại bị Vô Danh chặn lại:

Được rồi, không nhưng nhị gì nữa, ta cũng đã nói rất rõ rang rồi, đợi ngươi nghĩ kĩ thì lại đến gặp ta, chúng ta chẳng phải có rất nhiều thời gian sao, ta có chạy mất đâu mà sợ.

Hai người nói chuyện một hồi, rất nhanh cũng đã tới khu ký túc xá nam, Vô Danh dừng lại sau đó nói tiếp.

-Ta bây giờ cũng phải về phòng nghỉ rồi, ngươi định theo ta vào ký túc xá nam hay sao, nếu như ngươi không ngại đi vào ký túc xá nam cùng ta, vậy thì lời tỏ tình ban nãy của ngươi ta liền đồng ý.

Nữ sinh mặc thanh y nghe Vô Danh nói vậy thì trong lòng cũng rất tức giận, hắn nói là nàng thích hắn vì tình dục sao, cái tên đáng chết này cũng tự đề cao mình quá rồi. Nhưng mà nàng cũng hiểu ý của hắn, đây là muốn cho nàng ghét bỏ để đuổi khéo nàng đi đây mà. Cho nên nàng cũng không bộc phát ra.

Nữ sinh liếc mắt ra phía sau Vô Danh, đúng thật là đã tới khu ký túc xá nam rồi, nhưng nàng lại có thể dám vào khu ký túc xá của nam hay sao, tuy nàng không sợ người khác nghĩ như thế nào, nhưng nàng rất sợ hắn lừa nàng, sợ hắn nghĩ nàng là một người tùy tiện, gặp nam nhân nào cũng đều như vậy, cho nên nàng quyết định không đi tiếp nữa. Ánh mắt của nữ sinh mặc thanh y chợt trở lên ảm đạm, giống như bầu trời đêm mất đi những vì sao lấp lánh.

Mà ở đằng xa hai người hắc bào nhân nam tử cũng đang nói chuyện với nhau:

– Trời ạ, tên tiểu tử kia cũng thật là cực phẩm a, không ngờ lại dám trực tiếp từ chối tình ý của tiểu ma nữ nhà chúng ta. Tiểu ma nữ nhà chúng ta hằng ngày không sợ trời không sợ đất, muốn cái gì là có cái đó, nhưng không ngờ hôm nay lại phải thất thủ trước một tên tiểu tử vô danh. A Nhất, ngươi nói chuyện này mà truyền về trong tộc có phải là rất nóng hổi hay không.

-Nếu ngươi ngại mình sống lâu vậy thì cứ việc nói.

A Nhị nghe A Nhất nói vậy thì trừng mắt lên:

-Nói chuyện với ngươi thì ta thà nói với cục đá còn hơn, ngươi đúng là quá nhạt nhẽo.

……………

Nữ sinh trong mắt có chút thất vọng, chẳng lẽ hắn thấy nàng không vừa mắt, hay là hắn thấy nàng quá phiền…Không phải, không phải, nếu như nói nàng xấu vậy trên đời này còn ai đẹp nữa đây, đây không phải là vấn đề vậy thì cái gì mới là vấn đề.

– Chẳng lẽ là hắn thấy thành ý của mình vẫn chưa đủ.

Nữ sinh thì thầm trong lòng. Rồi đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, nàng nhìn Vô Danh cười nói:

– Nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cũng là để cảm ơn ngươi đã giúp ta giải vây, cho nên ta cũng muốn tặng ngươi một món quà, có được không??

– Ta thấy việc này cũng không thiết, dù sao chúng ta cũng không quen biết gì, không cần phải quà cáp làm gì cho mệt.

Vô Danh nhàn nhạt nói, nhưng mà trong lòng của hắn vẫn cảm thấy tò mò, không biết nàng định tặng ta quà gì đây a.

– Không được, nhất định ngươi phải nhận, nếu ngươi không nhận ta cũng sẽ không cho ngươi đi.

Nói xong nữ sinh mặc thanh y chạy nhanh tới túm lấy tay Vô Danh thật chặt, biểu thị như nàng nói là không cho hắn đi.

– Mỹ nam ca ca, ngươi nhận đi mà, có được không.

Vô Danh cũng chỉ biết thở dài, cái này coi như cũng là trong dự liệu của hắn.

– Được rồi, được rồi, ta thua ngươi, ta nhận là được chứ gì…

– Thật không, vậy ngươi mau đưa túi trữ vật của ngươi cho ta.

Ánh mắt nữ sinh lóe lên, nói với giọng kinh ngạc.

Vô Danh cũng không trả lời, mà liền lấy túi trữ vật đưa cho nàng, hắn cũng chẳng sợ nàng lấy mất, nàng có thể chạy thoát khỏi hắn hay sao. Nếu mà nàng thật sự dám lệch vậy hắn sẽ….hắc hắc.

Nữ sinh mặc thanh y thấy Vô Danh đưa túi trữ vật ra, nàng liền biết là hắn đồng ý nhận quà rồi, cho nên nàng cũng không chậm trễ mà nhanh tay nhận lấy.

– Ngươi nhắm mắt vào, tuyệt đối không được nhìn trộm, cũng không được dùng thần thức.

– Được rồi, được rồi, ta nhắm, ta nhắm.

Thấy Vô Danh đã làm như nàng nói, trên tay nữ sinh lóe một cái, sau đó liền bỏ một thứ vào trong túi trữ vật của Vô Danh. Nàng gật đầu một cái rồi nói:

– Được rồi, ngươi có thể mở mắt, nhớ kỹ cái này chỉ khi nào không có ta ngươi mới được mở ra nha.

Nói xong nữ sinh mặc thanh y đưa lại túi trữ vật cho Vô Danh.

Vô Danh từ từ đưa tay ra nhận lấy, không biết bên trong là thứ gì mà nàng lại tỏ ra thần bí như vậy a, nhưng mà dù sao hắn cũng đã nhận quà của người ta rồi thì có lẽ cũng nên chủ động một chút:

– Ta tên là Vô Danh. Tên của ngươi là gì??

Nữ sinh mặc thanh y nghe thấy Vô Danh nói tên của hắn ra thì rất là vui vẻ, nàng quả thật nghĩ không sai, vẫn là nàng hơi thiếu thành ý một chút, dù sao tỏ tình với người ta ít ra cũng phải tặng thứ gì đó chứ, làm sao có thể nói không như vậy được a. Vô Danh đã nói tên của hắn, mà lại còn chủ động hỏi tên của nàng, vậy đây là ý gì, cái này là đồng ý ngầm rồi hay sao, nữ sinh trong lòng giống như con nai vàng ngơ ngác, nàng nói với giọng ngượng ngùng.

– Tên của ta là Ma Tiểu Uyên.

Tác đã trở lại và ăn hại hơn xưa….hôm nay sẽ up bù 6c trước nha hihi

Mọi người cũng đừng quên bấm like à nha, ủng hộ tinh thần cho tác để tác cày thêm 4c nữa cho tròn 10c hehe.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN