Đứa Con Của Thập Đại Chư Thần
Chương 10: Thiên Tài
Trong căn phòng của Lục Tần Dương, hắn hai tay chắp xuống đùi, miệng đọc Tử Liên Kinh, toàn thân cởi bỏ y phục, phía sau, cô gái đến từ Đao Tông toàn thân cũng xích lõa không mảnh vải che thân, hai tay chưởng ra vào lưng của Lục Tần Dương, vừa chưởng, nàng cũng vừa niệm chú.
– Tử Liên huyết, Càn Khôn động, ấn nguyệt khai thông, toàn thân uy lực, thiên ấn, địa ấn, khai!
Nói xong, bỗng một trận kình nổ vang lên khiến cả căn phòng như nổ tung, giờ phút này, toàn thân Lục Tần Dương phát ra màu vàng kim nhàn nhạt, phảng phất như có một con rồng đang uốn lượn xung quanh.
– Thành công rồi sao sư phụ?
Lục Tần Dương kinh ngạc hỏi.
– Đúng vậy, đã thành công.
Cô gái vô lực, hai tay chắp xuống giường, thở dốc mà nói ra.
– Khặc khặc, body sư phụ thật đẹp a.
Lục Tần Dương nét mặt háo sắc cười cười nói.
– Sắc Lang im đi, không phải vì ngươi mà ta mới xích lõa vậy sao.
Cô gái giận dỗi nói.
– Hì hì, xin lỗi!
Hắn gãi gãi đầu.
– Dương nhi, có chuyện gì vậy?
Phía ngoài của truyền đến thanh âm của phụ thân Lục Tần Dương.
– Chết, là phụ thân, sư phụ mau trốn đi.
Ngay lập tức, cô gái hóa thành một đạo khói tím bay vào trong thức hải của Lục Tần Dương, cũng cùng lúc đó, Lục Tần Bảo cũng đẩy cửa bước vào.
– Dương nhi, sao lúc nãy có trận nổ kinh hoàng đến thế?
Lục Tần Bảo cũng vì nghe thanh âm trạn nổ lo sơ Tần Dương xảy ra chuyện nên mới gấp rút chạy tới.
– Không có gì đâu phụ thân, lúc nãy là do con bất cẩn luyện chế đan dược thất bại thôi à.
Nghe Lục Tần Dương nói thế thì Tần Bảo cũng không ở lại làm gì, trước lúc đi còn nói: – Con nhớ cẩn thận đấy, đừng làm chuyện gì nguy hại đến bản thân, không thôi ta lo lắm đấy.
– Vâng con biết rồi ạ.
Thế là Lục Tần Bảo liền rồi khỏi cửa, vừa đi, lão vừa thở dài: Haizz, con ta, sao nó phải khổ thế chứ.
Sau khi Lục Tần Bảo rời khỏi, thức hải Lục Tần Dương lại chớp động, cô gái kia lại lần nữa bay ra.
– Sao rồi?
Cô gái đó hỏi.
– Không sao.
Tần Dương đáp lời.
– Ừ, tốt.
Mọi chuyện thật ra là cũng bắt đầu từ lúc Tần Dương đốt bông hoa bát giai gần kề cửu giai kia và cô gái xuất hiện, thân phận của nàng là một trưởng môn đời thứ bảy của Đao Tông, tính đến thời điểm của Lục Tần Dương thì hiện giờ Đao Tông đã có trưởng môn đời thứ hai mươi ba rồi, vì vậy, thân phận của nàng vô cùng đặc biệt trong tông môn này, nàng có nói tên nàng là Tử Liên Hà Phi, biệt danh là Đao Thiên Tiên Nữ, một cô nương với khả năng dùng đao vô cùng điêu luyện, ngay cả nếu là trưởng môn đời thứ nhất có lẽ cũng chỉ có thể đánh ngang tầm với nàng, ngoài ra, nàng còn nhìn ra căn cơ của Lục Tần Dương, nó không phải Phàm căn mà là Thần căn, nhưng căn nguyên này chỉ xuất hiện từ thời viễn cổ, đến nay cũng không ai có được, vì vậy mà cái Bát Quái đồ dùng để khảo nghiệm cũng không tra ra được, thế mà Lục Tần Dương lại có căn nguyên này nên nàng cũng khá thích tên tiểu hài tử này, nhưng, căn nguyên này nếu không được khai thông bởi một cường giả có đẳng cấp ít nhất là từ Luyện Hư Cảnh đảo lên thì không có cách nào tu luyện được, mà khi được khai thông thì tu luyện lại hơn cả tuyệt vời, nghe nói tại thời viễn cổ, có một cường giả vì có căn cơ này mà khi đột phá từ Nguyên Anh Cảnh lên Hóa Thân Cảnh lại có thể nhảy vọt đến Luyện Hư Cảnh, chân nguyên còn mạnh gấp hai lần cường giả Luyện Hư Cảnh bình thường nữa.
Cũng là vì thấy căn cơ Lục Tần Dương cực tốt nên nàng miễn cưỡng nhận hắn làm đồ đệ, giúp hắn khai thông kinh mạch, giải phóng chân nguyên.
Hai tuần sau…
– Huyền giai đấu kỹ – trung phẩm, Long Kim Đao!
Câu nói vừa dứt, một đạo thân ảnh lướt ngang qua gió, chém xuống một đao như rồng bổ xuống, ngay lập tức, cây cối trong phạm vi trăm thước đều bị xẻ làm đôi, thiếu niên vừa chém ra đao đó là Lục Tần Dương, vừa chém xong hắn liền đáp xuống đất, thở dốc: – Sư phụ, đấu kỹ này thật lợi hại.
– Sao không lợi hại chứ, nó là đấu kỹ mà ta nhận được khi tiếp nhận chức trưởng môn của Đao Tông đó.
Sư phụ hắn liền đáp, xong nàng lại nói tiếp:
– Thật không ngờ tư chất của ngươi lại nghịch thiên như vậy, chỉ mới hai tuần mà đã bước vào Luyện Khí Cảnh tầng hai, chẳng bao lâu nữa chắc sẽ bước vào Trúc Cơ Cảnh thôi.
Nghe xong, hắn liền trả lời: – Sư phụ, ta vẫn cần cố gắng hơn nữa, nhất định phải trong vòng bảy tháng nữa bước vào Luyện Khí Cảnh tầng bảy.
Thật ra, bảy tháng nữa là tới lễ thành nhân của các thiếu niên có độ tuổi từ 15 đến 16 tuổi trong Lục gia, những người khảo nghiệm đó ít nhất phải có tu vi là Luyện Khí Cảnh tầng bảy thì mới bước qua được khảo hạch.
– Y Bình, con mau đến thỉnh an đại trưởng lão đi.
Tại gia tộc của Âu Dương gia.
– U Lan, người cũng biết tên trưởng lão đó không phải là dạng tốt lành gì, hắn luôn muốn tranh ghế tộc trưởng với ta, nếu không phải vì Phụ Thiết hy sinh vì gia tộc thì giờ mẹ con ta đã ngủ ngoài đường, ăn cơm bụi rồi.
Âu Dương Y Bình thần sắc lạnh lùng nói.
– Ta biết chứ, nhưng….dù sao hắn cũng là trưởng lão của gia tộc, chúng ta cũng không nên đắc tội.
Nghe lời năn nỉ của mẹ hắn, Âu Dương Y Bình đành kiềm chế mặc y phục bước vào đại sảnh.
– Thỉnh an đại trưởng lão.
Tên trưởng lão này đã đạt đến Kim Đan viên mãn, sắp bắt đầu đột phá Nguyên Anh Cảnh rồi, lão vừa thấy Âu Dương Y Bình đến, nét mặt cười đểu, nhắm nháp ly trà trên tay, nói: – Haha, đứng dậy đi, con dù sao cũng là thiếu tộc trưởng tương lai, sao phải quỳ trước lão gia như ta, vả lại tư chất của con cũng không tồi nha, mới mười lăm tuổi đã là Luyện Khí Cảnh tầng năm đỉnh phong rồi.
Mặc dù nói vậy nhưng trong suy nghĩ của lão lại khác: “Hắc hắc, chờ đi, đến ngày “kia” diễn ra, ta sẽ cho mẹ con ngươi đoàn tụ với Âu Dương Thiên Hổ, cái ghế tộc trưởng chắc chắn sẽ về tay ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!