Đứa Con Của Thập Đại Chư Thần
Chương 12: Nạn diệt tộc
– Oai…oai.
Lục Tần Dương vươn vai tỉnh dậy, hắn dụi dụi hai mắt rồi quay sang nhìn người sư phụ vẫn còn đang xích lõa thân thể của mình mà cảm thán: “Cơ thể của sư phụ thật đẹp”.
Sau đó, hắn liền lồm cồm bò dậy, nhưng vẫn không quên lấy chăn đắp lại cho người phụ nữ của mình, tiếp theo hắn liền mặc y phục vào rồi bước ra khỏi phòng.
Suốt khoảng thời gian đó, hắn vẫn không đánh thức nàng dậy vì nghĩ nàng vẫn còn mệt mỏi sau cuộc giao hoan hôm qua nên muốn cho nàng nằm nghĩ ngơi một lát.
– Hây da….
Thân ảnh Lục Tần Dương vẫn liên tục chém ra từng đạo linh kỹ – Long Kim Đao. Trong nháy mắt, những gốc cây trong phạm vi hai trăm dặmđều bị hắn đánh nát ra nhiều mảnh.
Chỉ chốc lát, một mảnh rừng chim bay không hết lại bị hắn chỉ vài đao mà chém ra thành một bãi hoang vu tựa hồ vừa mới có một chiến tranh tàn khốc xảy ra ở đây vậy.
Cái mảnh rừng này do không có sư phụ hắn Đao Thiên Tiên Nữ hàn gắn lại nên không có khả năng phục hồi lại như cũ nữa rồi.
Chỉ vài đao chém ra, Lục Tần Dương liền cảm giác được linh kỹ của mình đã tăng thêm một bậc nữa rồi, nên biết, khả năng cảm ngộ linh kỹ cũng là một cách tăng cao sức mạnh. Tại Thiên Địa Đại Lục này, khả năng cảm ngộ được chia làm năm tầng gồm: Phàm Linh, Ngộ Linh, Thành Linh, Sư Linh, Đế Linh. Nếu như có hai cường giả cùng cấp bậc so đấu với nhau mà người có linh kỹ Hoàng Giai Sơ Cấp đã cảm ngộ được tới Ngộ Linh Cảnh thì hoàn toàn có thể áp chế người thi triển Huyền Giai Sơ Cấp chỉ mới tới Phàm Linh Cảnh.
Hiện tại, Lục Tần Dương từ người thi triển Long Kim Đao chỉ trong phạm vi trăm dặm thì giờ đã lên đến hai trăm dặm luôn rồi, thấy tốc độ cảm ngộ của mình nhanh như vậy thì không khỏi cảm thán, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi mà hắn đã có thể cảm ngộ lên đến đến Phàm Linh Cảnh trung kỳ luôn rồi, phải biết, tìm hết tất cả những người trong Thiên Địa Đại Lục này cũng không có ai có khả năng cảm ngộ nhanh như hắn vậy đâu, chứ nếu nhanh như vậy thì hiện giờ ở cái đại lục này đã không thiếu người cảm ngộ được Đế Linh rồi, thật ra bây giờ, cao nhất cũng chỉ có Thành Linh đỉnh phong mà thôi.
Sau một canh giờ, hắn liền nhanh chóng thu đao lại rồi quay về phòng mình…
Nhờ đêm qua mà hắn hiện giờ đã là một cường giả Luyện Khí Cảnh tầng sáu sơ kỳ rồi, cho nên, hắn rất muốn có được cái đêm hôm qua lần nữa, thậm chí, hắn mặt dày còn nghĩ nếu như tới lễ thành nhân mà hắn chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng bảy thì hắn sẽ sư phụ mình cho hắn “làm” thêm một lần nữa.
– Sư phụ…
Lục Tần Dương vừa đến phòng liền gọi to hai tiếng sư phụ nhưng lại không thấy nàng đâu cả, thế là hắn vội vàng đi tìm nàng.
Hắn chạy khắp nơi gọi to sư phụ mình, khi vừa chạy đến nơi cánh rừng mà hắn vừa tập luyện linh kỹ xong thì nó đã không còn là một mảnh tro tàn như trước, điều đó chứng tỏ rằng sư phụ hắn vừa mới đi qua nơi đây và đã giúp hắn sửa lại nơi này rồi.
– Con đang tìm ta đấy à?
Bỗng thanh âm của một nữ tử phát ra gần đó khiến hắn phải ngước nhìn lên.
Đứng trên cành cây, người mà hắn luôn luôn mong đợi – Đao Thiên Tiên Nữ.
– Sư phụ, nãy giờ người đã đi đâu vậy?
Hắn hỏi.
Nàng nghe vậy thì liền trả lời: – Lúc sáng, vừa thức dậy thì ta đã cảm nhận được một tia ba động của dị hỏa rồi.
– Dị hỏa?
Lục Tần Dương kinh ngạc hỏi lại, ở cái nơi chim không thèm đậu này mà cũng có dị hỏa xuất hiện nữa sao?
– Đúng, là dị hỏa. Hơn nữa, còn là loại….
– Loại gì vậy sư phụ?
– Loại dị hỏa xếp thứ năm trong bảng dị hỏa – Viêm Long Cuồng Bạo.
Nghe xong, Lục Tần Dương há mồm kinh ngạc, Viêm Long Cuồng Bạo? Loại dị hỏa xếp thứ năm? Cái nơi này vậy mà có thể cho ra loại dị hỏa quỷ dị như thế sao?
Dường như hiểu được suy nghĩ của đệ tử, Đao Thiên Tiên Nữ nói tiếp: – Thật ra, không phải nơi này sinh ra Viêm Long Cuồng Bạo mà là do nó được một cường giả về trận đạo kiềm hãm tại đây, theo ta thì có lẽ cường giả này đã đạt đến ít nhất là Tam Tinh Pháp Trận Sư luôn rồi.
Lục Tần Dương tới bây giờ thì không còn biết hàm mình ở đâu nữa rồi, bà sư phụ này đã khiến hắn mất cả cái hàm luôn đấy, bỗng nhiên cho hắn một đống bất ngờ như thế chi vậy? Cái nào là dị hỏa xếp thứ năm – Viêm Long Cuồng Bạo rồi Tam Tinh Pháp Trận Sư, phải biết mấy cái nghề nghiệp đạt được chữ “Tinh” giờ đã tuyệt chủng trên Thiên Địa Đại Lục này luôn rồi, thật ra, hàng vạn năm trước, khi Thiên Địa vẫn còn tồn tại vô vàn nguồn tài nguyên và linh khí nồng đậm thì việc sản sinh mấy cường giả cấp cao là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng giờ thì….. mà khoan hãy nói đến chuyện đó, phải nói đến phân đoạn nghề nghiệp cái đó, cái này cũng là do tên tác giả đánh thiếu mà thôi, sự thật là trong cái phân cấp nghề nghiệp còn thêm nhiều cái nữa để biểu thị những nghề nghiệp đó gồm: Phẩm – Tinh – Hoàng – Linh – Thần, mỗi cái được phân từ một đến mười, nhưng trong mấy ngàn năm này thì việc có một người đạt đến cửu phẩm là chuyện hiếm rồi chứ đừng nói chi Nhất Tinh, mà bây giờ lại còn là Pháp Trận Sư Tam Tinh nữa chứ, vậy hắn không rớt cằm mới là lạ đó.
– Sư phụ, điều người nói là thật chứ?
– Ta nói dối con làm gì, tất cả đều là thật, có điều, ta chỉ mới là Thất Phẩm Pháp Trận Sư nên không có khả năng lấy nó cho con được, mà kể cũng lạ, theo như ta quan sát, thì loại dị hỏa này có lẽ đã sản sinh linh trí và tìm chủ nhân, hình như người phong ấn nó đã tính sẵn tương lai cả rồi, hay là con đến đó thử xem đi.
– Vâng!
Nói rồi, Đao Thiên Tiên Nữ liền dẫn Lục Tần Dương đi đến chỗ Viêm Long Cuồng Bạo mà nàng vừa phát hiện được, nhưng chỉ vừa mới nửa đường thì….từng trận mưa đá đã ấp xuống.
– Á…. Sư phụ, có mưa đá.
– Chỉ là một cơn mưa đá thôi mà, có gì đâu mà phải hoảng hốt dữ vậy.
Thế là hai sư đồ, người che mưa người núp lùm mà đi đến một hang động gần đó, bỗng, từ xa, một viên đá màu trắng sáng chói phát ra khiến hai người đều phải quay đầu lại nhìn, bỗng Lục Tần Dương hét lớn: – Sư phụ, đó chẳng phải là Phong Sa sao?
Đao Thiên Tiên Nữ chỉ đành gật đầu với ý là đúng, nàng thật không ngờ tên đệ tử của nàng lại có số tốt như vậy, đúng là vưu vật của ông trời mà, nhưng Lục Tần Dương vừa mới bước đến nhặt viên Phong Sa thì bỗng chốc không gian xung quanh bắt đầu đỗ sụp xuống, Đao Thiên Tiên Nữ cũng vì thế mà lao theo tên đệ tử của mình.
– Á….
Xoẹt! Xoẹt!
Hàng chục tên hắc y nhân bắt đầu tàn phá ngôi làng nơi tộc Âu Dương đang sinh sống, hàng trăm người phải bỏ mạng lại nơi đây, những tên hắc y nhân này tu vi có lẽ cũng đã là Kim Đan Cảnh, tên mạnh nhất thì chắc cũng đã là Nguyên Hồn Cảnh.
– Y Bình, con mau đi đi, đừng lo cho ta.
Mẹ của Âu Dương Y Bình lấy lưng che lại cho người con trai yêu quý của mình, nó là hy vọng duy nhất để báo thù cho cả gia tộc.
– Âu Dương Thiên Hổ, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Âu Dương Y Bình phẩn nộ quát lớn. Mọi chuyện cũng phải quay lại năm ngày trước, khi Âu Dương Thiên Hổ đột phá đến Nguyên Anh Cảnh, khi đó, không còn ai trong tộc có thể chống lại lão nên lão đã quyết định sẽ lên ngôi gia chủ, nhưng cả tộc nhất quyết không tuân, còn lén lút thu góp hàng trăm viên đan dược cực phẩm cho Y Bình phục dụng, giúp cậu đột phá, tiến thăng Trúc Cơ Cảnh tầng ba, điều đó đã khiến lão tức tối mà gây ra họa diệt tộc như bây giờ.
Nhưng đằng sau câu chuyện ấy, vẫn còn một bí ẩn nữa mà chỉ Âu Dương Thiên Hổ mới biết được.
Xoẹt!
Một đạo kiếm ảnh chém vào tấm lưng của Y Bình khiến cậu mất đà mà rơi xuống vách núi, tên hắc y nhân bây giờ mới nghĩ cậu đã chết mà yên tâm quay trở về. Kể từ này, Âu Dương tộc đã không còn tồn tại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!