Đưa Nhầm Sói Lên Giường - Chương 11: Trần Mặc Cảnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Đưa Nhầm Sói Lên Giường


Chương 11: Trần Mặc Cảnh



Trần Mặc Cảnh không rời khỏi quán rượu cũ kĩ này, anh dựa lưng vào bờ tường lấm cát thở dài một hơi để chấn an lại tâm lí. Sau đó lôi điện thoại ra bấm số gọi cho Hàn Như Tuyết.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy nhưng một hồi sau mới lên tiếng. ” Con bé ổn chứ? ”

” Vẫn ổn, chỉ là hơi say thôi dì. Nói chú ấy bớt giận một chút. ” Anh đưa mắt nhìn cô gái ho sặc sụa bên trong, có vẻ đã uống liên tục mấy ly.

” Đêm nay con cho nó một chỗ ngủ được chứ? ”

” Dì… ”

” Ta tin con, cái thứ tình cảm khó nói thành lời cũng chẳng thể nắm được của con. Nếu không bên nó quá lâu, nói nó nghe về con một chút đi, giữ mãi cũng chẳng được gì. ”

” Con làm không được, dì không sợ con gái mất mạng sao? ” Mặt anh tái nhợt như chẳng còn chút máu nào trong cơ thể buốt giá này.

” Chẳng có gì đáng sợ hơn sự dày vò của tình cảm. Hôm nay nó uống rượu chắc con không thích ” Hàn Như Tuyết giọng nói dịu dàng, tâm tư của một chàng trai độ tuổi này đã du ngao giang hồ, bà hiểu chẳng ai dám mang theo một người mình yêu thương.

” Tuyết cúp máy đi ngủ đi, em mệt rồi.” Giọng nói lành lạnh của Dương Nhược Thiếu vang lên khiến Trần Mặc Cảnh có chút ngỡ ngàng, ông ấy không hề nóng giận như mọi lần nghe vợ mình nói chuyện với anh.

Đầu dây ngắt máy, Trần Mặc Cảnh đưa mắt vào trong, không gian vẫn còn rất náo nhiệt. Giữa cái chốn ăn chơi đó chỉ có duy nhất một cô gái uống rượu không ngừng, cứ hết cốc này lại rót không ngừng.

Anh vội cất điện thoại vào túi rồi rảo bước những bước chân dài về phía Dương Hiểu Tình.

” Đủ rồi ” Giọng nói anh lành lạnh bên tai cô sau đó đưa cho Mạc Tuấn một chiếc thẻ tín dụng còn gần trăm triệu.

Mùi rượu khiến anh khó chịu, gương mặt lạnh giá đến âm độ chẳng ai có thể nhìn được một tia ấm nóng nào.

Dương Hiểu Tình quay người lại, mặt cô áp sát lồng ngực anh qua một lớp áo mỏng. Cô nhận ra anh lại thay đổi mùi nước hoa, lại thay rồi. Không biết anh có bao nhiêu mùi vị nữa, hôm nay một hương thơm mới lạ như bạc hà man mát xoa nhẹ những giác quan đang nóng bừng của cô.

” Em lại nhớ anh rồi.. Cảnh ” Cô mở giọng nói trong mơ màng lên tiếng, khi đó hai tay cũng từ từ luồn qua eo anh ôm chặt lấy, rồi dễ dãi đi vào giấc ngủ.

Tất cả các dây thần kinh của Trần Mặc Cảnh như bị kéo giãn ra đến mức muốn đứt ngay. Anh không dám suy nghĩ nhiều vớ lấy chiếc điện thoại của cô bỏ vào túi rồi lựa cách bế cô sao cho đúng nhất để rời khỏi đây.

” Thật chẳng ngờ, mùi rượu của em lại khiến tôi vừa khó chịu vừa muốn phá lệ ” Giọng nói anh bỗng dịu dàng đến mức có thể xoa dịu hàng ngàn vết thương của nữ nhân nhưng chỉ có thể lắng động ở một khoảng.

Đặt Dương Hiểu Tình ở ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô anh cũng mau chóng quay về chỗ mình.

Chiếc xe chạy chậm rãi trên con đường sỏi đá cũ kĩ để tránh gây ra tiếng ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của nữ nhân.

Trần Mặc Cảnh khi này như người mất hồn, anh vẫn nhìn về phía trước lái xe nhưng đầu óc không thôi nghĩ về hậu quả của cái thứ gọi là tình yêu trong giới đen.

Anh vốn sinh ra ở Anh Quốc nhưng lại mang hai dòng máu Trung – Anh. Mẹ anh – Mạn Lam là một mĩ nữ khiến nam nhân chỉ cần gặp qua cũng lưu luyến không thôi, một người phụ nữ Anh Quốc quyền quý. Nạn nhân của bà ta có Trần Thế Nhu một nhà kinh doanh lớn, nếu vị trí đầu không dành cho ông thì chẳng còn ai có thể dành được nó. Ông phiêu lạc trong giới giang hồ 12 năm, thành công trong kinh doanh chỉ mất 10 năm. Nhưng vì một mĩ nữ mà phong độ của ông giảm sút.

Hai người họ cưới nhau một bên là tình yêu mê luyến khó rời, một bên là danh vọng tiền tài. Cuối cùng sinh ra một cậu quý tử lanh lợi, thông minh, tuấn mĩ hơn người nhưng lại mang một số phận bi thương, ai nấy mang oán hận.

Trần Mặc Cảnh chưa một lần nhận được yêu thương từ mẹ, anh mỗi khi nghĩ lại chỉ muốn mồ côi mẹ chứ có một người phụ nữ anh đã biến thành một con dã thú, muốn yêu không được.. Trái tim khô quạnh từ cái giây phút trào đời.

Cái ngày Trần Mặc Cảnh tròn 3 tuổi, lúc đó anh đã có những nhận thức hơn người nhưng nó khiến anh phải cảm nhận được sự tàn ác của người phụ nữ kia hơn.

Mạn Lam là một kẻ nghiện rượu, nghiện ma túy mỗi khi Trần Thế Nhu cấm kị những thứ đó lặp lại thì ba ta lại lôi Trần Mặc Cảnh ra đánh đập đến bầm tím cả người.

Anh từng ngu ngơ hỏi bà ta ” Mẹ, Tiểu Cảnh không tốt sao? ”

Ánh mắt đó nhìn anh hết sức khinh bỉ ” Cút đi, học học.. Mày suốt ngày học, kiếm tiền cho tao đi.. Khó chịu quá ” Bà ta ngào lên, tay cứ cào cào cổ khi đó chẳng ai dám tin đó là đại mĩ nhân.

Thời gian hành hạ của một bà mẹ được bù đắp bằng tình thương của ba. Anh cũng được anh vơi đôi phần. Năm anh tròn mười tuổi, bữa sinh nhật năm đó bị Mạc Lam phá tung vì bị Trần Thế Nhu khóa thẻ tín dụng.

Trần Mặc Cảnh cũng chỉ biết cười nhìn chiếc bánh bị đập phá đến nát, rải vụn ra sân nhà. Anh lần đầu thấy ba anh khóc ở đêm đó, ông ấy yêu người phụ nữ đến mức chẳng thể giữ cũng chẳng thể buông. Vết thương trên người anh khi đó lành rồi tiếp tục bị hành tím bầm..

Năm 11 tuổi, Trần Mặc Cảnh bị lôi đến nhà kho đậm mùi máu. Anh bị mẹ đẻ mình đánh đến mức suýt mất mạng, nếu lần đó ba anh không đem tiền đến kịp thì cũng chẳng nhìn thấy anh bình minh.

Tiếng súng đầu tiên anh nghe thấy cũng vào hôm đó, Trần Thế Nhu đã bóp còi giết chết người phụ nữ ông yêu nhất. Trái tim ông vạn lần bị hành hạ, càng đập càng đau đến tận cùng.

Không khí yên lành đến năm Trần Mặc Cảnh vừa bước qua 13 tuổi, anh có một người mẹ mới hơn mình đúng mười tuổi, nực cười. Ba anh khi đó nửa sống nửa chết, ông khi đó 37 tuổi phải chịu cảnh đưa kẻ chẳng biết mặt về nhà.

Từ năm năm tuổi anh đã được Trần Thế Nhu cho luyện quyền nhưng không phải vì muốn anh tung hoành như ông mà muốn anh trở thành một cảnh sát tốt. Nhưng đến năm mười bốn tuổi anh chán cái thế giới này, anh chẳng muốn là một công dân tốt, chẳng muốn là một đứa con trai có hiếu nữa. Anh cùng Trần Thế Nhu tạo nên những trận hỗn loạn nhất trong giới giang hồ, ở cái độ tuổi mười bốn.

Khi đó gian hồ đồn tai nhau: Trần Thế Nhu là lưỡi dao sắc không chờ thời cơ lấy mạng, Dương Nhược Thiếu im tiếng lâu năm nhưng đụng phải cũng biết lựa lời. Một giây cứu giúp không có, nghe tiếng Trần Mặc Cảnh.

Cho đến giờ nghĩ lại phong lưu cũng có nhưng vẻ ngoài kiếm máu che đậy cũng chẳng còn gì. Nếu được quay lại anh sẽ là một cảnh sát để sáng bước cùng cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN