Đưa Nhầm Sói Lên Giường - Chương 59: Không Gian Bủa Vây Quái Dị [ Hồi I ]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Đưa Nhầm Sói Lên Giường


Chương 59: Không Gian Bủa Vây Quái Dị [ Hồi I ]



Phần 59 : Không Gian Bủa Vây Quái Dị [ Hồi I ]

Ly rượu uyển chuyển trên tay Dương Hiểu Tình chút ít đã vơi đi, không gian cũng chỉ còn hai bóng người trong góc. Khi ấy, ánh mắt cô như bị không gian ôm lấy. Bỗng nhiên mang theo sự lạc lõng khiến rượu cũng dần phai đi không còn đủ vị như trước. ” Không hẳn, công việc rất ổn thỏa. Còn anh sao lại đến đây? Có mệt mỏi gì sao? ” Cô có chút tình nghĩa vướng lại, giọng nói chậm rãi tìm hiểu lấy một lí do.

Trần Mặc Cảnh khẽ búng đầu điếu thuốc một lần nữa rồi ngồi thẳng dậy. Không gian lúc này thực sự chẳng có bất kì âm thanh nào tác động đến, chỉ có tiếng thở của nhau. Anh không biết là do khoảng cách khá gần, người còn men rượu hay sao? Nhưng thực sự những lúc này ở gần nhau chẳng tốt chút nào. ” Không có, chỉ là công việc nên gặp mặt đối tác. ” Anh không có ý giấu giếm, nói xong cũng để có bộ dạng khó gần mà hút lấy điếu thuốc một hơi sâu.

Nghe nói vậy Dương Hiểu Tình cùng khẽ cười rồi tự rót thêm rượu vào ly, khác với người đàn ông. Giờ cô thoáng hơn hồi trước không ít, thi thoảng cũng rất dễ cười. Chỉ có điều thật giả chẳng ai phân biệt được, có thể nếu bất chợt để ý sẽ nhận ra cô khác thường như nào? ” Xem ra anh cũng bận rộn không kém.. Cũng nên về đi trời không còn sớm.” Giọng nói cô đi theo men rượu, mơ hồ nhưng lại khẽ mời về đến lạnh thấu tâm.

Trần Mặc Cảnh hạ ánh mắt xuống nhìn qua người thiếu nữ trước mặt, hình ảnh chẳng lẫn vào đâu được khiến đầu anh chợt trở nên nhức nhói. Trong hồi ức của anh mọi sự nghiêm trang của cô cũng chỉ dừng lại ở váy ngắn. Lần này, ở một độ tuổi đã lấn át qua cách gọi phụ nữ. Cô ngày càng đằm thắm, từ nụ cười đến câu từ đều thanh cao như sao trời. Ở một khoảng nào đó nó vẫn luôn hửng sáng để người trần ngó nhìn nhưng bất luận khó chạm đến.

Anh từng nghĩ phụ nữ đẹp là món ăn giải tỏa tâm sinh lý của người đàn ông. Họ chỉ có thể đáp ứng những nhu cầu bằng thân dưới, gào hét, rên rỉ để đàn ông mãn nguyện. Nhưng đến khi có cả sự nghiệp, quyền thế trong tay bản thân vẫn chưa nắm được một mối tình. Thanh xuân của anh trống trải trong tình trường nhưng lại bị mắc bẫy một cô bé. Chả hiểu sao có thể như một con thú cuồng chiếm đi cưỡng bức một cô gái. Đến giờ ngồi trước mặt cô, suy tư đã lệch lạc qua khoảng non dại, nghĩ lại chỉ thấy chữ ” tôi ” quá lớn trong bản thân.

Điếu thuốc gần như đã cháy đến đầu lọc, Trần Mặc Cảnh nhìn qua rồi vứt nó vào gạt tàn. Xong cái anh cũng đưa ánh mắt sang nhìn người phụ nữ đã ngà ngà say, có lẽ không phải do vài ly rượu mới đây. Trước khi ngồi xuống, hương vị trên da thịt cô đã ám mùi rượu nồng hơn cả anh. ” Sao em không về trước? ” Anh hạ giọng xuống hỏi, rõ ràng cô chưa rời đi lại muốn anh ra trước. Với một người thiếu nữ đã lớn, việc đó chẳng tốt chút nào.

Dương Hiểu Tình hạ ánh mắt xuống, bàn tay nhẹ nhàng lắc chất lỏng trong ly. ” Một lúc nữa mới có người đón.. ” Cô nói với sự chậm rãi rồi nhấp lấy ngụm rượu. Vốn dĩ là loài rượu mạnh trong quán nhưng cô lại điềm nhiên thưởng thức từng chút, chỉ là có chút nóng rát. Càng uống vào thân xác lại có chút mê man, gạt bỏ được chút bộn bề ngoài kia.

” Tôi đưa em về? ” Trần Mặc Cảnh như vớ được thời cơ rất nhanh lên tiếng. Trong khoảng lặng, anh chỉ vội nhìn trộm cô, vốn dĩ rượu đã đọng lại trên cơ thể ấy. Khi ấy suy nghĩ cũng bất an, anh chỉ lo lắng, không an tâm rời đi để lại cô ở đây. Một chút nhỏ nhoi trong sự ích kỉ của anh vẫn muốn kéo cô ra khỏi nơi nhộn nhịp có chút thâm trầm này.

Dương Hiểu Tình khẽ gật đầu rồi đặt ly rượu đã cạn xuống bàn, dáng vẻ thanh cao của cô bỗng đứng thẳng dậy. Khi ấy những bước chân cũng quay đi bước đều vào khoảng tối, chẳng một lời từ biệt, cũng không nhìn nhau chào một cái. Bóng lưng còn hằn vết sẹo giờ được chen lên giữa một nhánh hoa tối trầm. Càng nhìn từ phía xa lại nghẹn lên một cảm giác từ biệt, người đàn ông rõ ràng nhìn thấy sự mệt mỏi trong cái tôn nghiêm ấy. Nhưng chả kịp hỏi một tiếng cô đã rời đi trước.

Mất vài phút người phụ nữ mới quay lại, phụ kiện có thêm sau đó cũng chỉ là chiếc túi xách và điếu thuốc kẹp trên tay. Dáng vẻ mang theo chút u sầu nguội lạnh ấy cũng không nói gì nhiều. Cô chỉ bước đến gần chỗ người đàn ông, nhẹ giọng lên tiếng. ” Làm phiền anh rồi.. Cho tôi về công ty. ”

Trần Mặc Cảnh đứng dậy, chân cũng không có chủ ý chờ cô mà bước đi trước. Dù đường lối đã tối mờ không được trưng điện nhưng sự phán đoán phương hướng theo âm thanh của anh rất đúng. Chỉ nhờ tiếng nói chuyện của mấy tên gác cửa anh có thể thuần thục ra ngoài. Cấu trúc của hộp đêm này vốn dĩ được làm thành từng khu vực, về khuya đèn điện chỉ bật ở nơi có khách, còn lại đều tắt ngụp. Suốt hành trình đi ra cũng mấy vài phút, điện thoại anh sau khi soi đường cũng hết sạch pin rồi tắt nguồn.

” Chỗ này hơi phức tạp vào ngày cuối tuần, anh thông cảm. ” Dương Hiểu Tình giữ điếu thuốc bằng răng, tay cũng đưa vào túi xách lấy ra chút tiền đưa cho hai người đứng canh. Xong xuôi cô cũng hút lấy một hơi dài, rồi nhìn hai người đàn ông cao to. ” Là người mới chắc hai cậu chưa biết, phép tắc lễ nghi ở đây. Nói ít làm nhiều, rút kinh nghiệm dần đi. ”

Âm thanh phát ra từng từ đều hết sức nóng giận nhưng không có ý đe dọa. Hai người đàn ông vội vã cúi đầu xin lỗi như một sự bất cẩn vô ý của bản thân. Họ ai nấy đều mang trên mình bộ âu phục màu đen, trông như bao quý ông khác nhưng công việc đến câu từ đều chỉ là kẻ dưới. Ánh mắt mới vào nghề ấy vẫn có chút lo sợ nhìn người phụ nữ rồi đưa sang phía cực thể lạnh lẽo.

” Cứ nhìn thấy ai cũng nhỏ bé mà không phải gia chủ mình. Có ngày sớm đào sẵn mộ. ” Trần Mặc Cảnh đá đểu lấy câu nhưng so về nghĩa câu thì không có nghĩa sai. Mấy đứa như này anh cũng gặp không ít, nói ra để đào tạo thành kẻ trung thành thì khó mà nhát chết như này bị dọa cái dễ tạo phản.

Trời cũng đã khuya, hai người sau đó cũng vào xe đi thẳng về. Dương Hiểu Tình vốn dĩ đã ngà ngà say nên chỉ thắt dây an toàn xong là quay ra ngoài cửa sổ chìm vào giấc ngủ. Dáng vẻ cô vẫn đem theo sự phòng thủ nhất định, dù nhìn đã chìm vào giấc nhưng không hề an tâm thả lỏng mình. Từ đầu cô đã chẳng có ai đón, chỉ mượn cớ vậy để đi nhờ xe. Hôm nay công việc tới tay không ngớt, cô cũng chẳng đủ sức đi bộ về hay đợi một chiếc taxi trong đêm. Vốn dĩ chỉ là cái cớ.

Màn đêm khóa chặt mọi sự ồn ào, tiếng gió thoảng vào trong xe còn rõ tiếng xào xạc của lá cây. Thân thể Dương Hiểu Tình dần thả lỏng, giấc ngủ gần như sâu hơn hồi đầu. Bên kia người đàn cũng chỉ vội liếc nhìn cô một cái rồi giảm tốc độ xe. Khoảng cách không xa, hồi âm không lớn nhưng Trần Mặc Cảnh tâm tình hôm nay rất tốt.

[… ]

Âm thanh như in lại trong thâm tâm, mọi thứ bình yên nhất đều nằm trọn trong đó. Chỉ là một đêm trăng mờ, không có sao nhưng lại lược bỏ đi đi chút oi bức của trời hạ. Dương Hiểu Tình vừa tỉnh giấc không lâu, ngoài không gian xung quanh cô không tìm thấy chút hơi ấm của người đàn ông. Nhưng có lẽ sót lại trong không khí khói bụi, thiên nhiên có thoảng mùi thuốc lá đã lâu. Trên người cô còn được khoác một chiếc áo vest, mùi hương của người đàn ông cũng khắc rõ trên đó. Thực sự đó đều là những tình tiết mới lạ không hề có trong hồi ức của cô, không giống một chút.

Cánh cửa xe đóng lại, Trần Mặc Cảnh dựa người ở thân xe bên kia vẫn đem theo chút tĩnh lặng. Điếu thuốc trên tay anh đã tàn, nó vẫn có chút thứ vị quen thuộc nhưng vốn dĩ anh chưa hút một hơi nào. Chỉ là vừa châm lên lại có nhiều chuyện để nghĩ, vốn dĩ cũng chỉ để ngăn chặn tâm trạng của mình trước cô gái năm đó.

” Sao anh không gọi tôi dậy? ” Dương Hiểu Tình nhìn thời gian qua màn hình điện thoại, tính ra đã gần bốn giờ sáng. Trời đã có chút khác lạ, trăng mờ cũng đó sắp tàn để đón ánh mắt trời.

Trần Mặc Cảnh quay người lại, ánh mắt vẫn còn tỉnh táo. ” Em đang sâu giấc, gọi dậy không dễ ngủ lại. Lên phòng đi, tôi về trước. ” Giọng nói anh có chút vội vã rồi rời vào xe.

[… ]

Cánh cửa đóng lại, không gian được phủ bởi ánh trăng mờ trong sự hỗn độn. Sàn đá cẩm thạch trong một phút vội lóe lên ánh sắc của thủy tinh, sự lạnh lẽo thanh cao của nó dù có nghiền thành mảnh nhỏ vẫn lóe sáng. Nhưng dừng lại ở một khoảng nào đó, Dương Hiểu Tình đều không để ý đến những thứ đã tàn tạ mà bật sáng đèn tại phòng làm việc.

Sự mệt mỏi như dâng lên trong cơn nóng giận, giấy tờ cô mới soạn cả sáng bỗng dưng thành đống giấy vụn trên mặt sàn. Bàn làm việc đã loang nước, mấy bông hoa hướng dương cô lựa cả chiều bị cắt nát. Hình ảnh hiện lên giống như một cơn ác mộng đàn áp lấy thân xác yếu ớt.

Sự tĩnh lặng cuối cùng trong Dương Hiểu Tình là loạng choạng từng bước chân bước vào trong phòng ngủ. Khi ánh điện hiện lên, mọi không gian như bủa vây lấy thân xác yếu ớt. Những tiếng khóc đâu đó chạm đến lòng người phụ nữ, âm thanh da diết như muốn nuốt cả ruột gan cô để nối lại hình hài ban đầu.

Những bức tường điểm kín hình hài thai nhi, từng cách thể hiện xúc cảm quái dị của đứa bé đều được khắc họa rõ nét. Đến cả tin tức cô là người thứ ba giữa Trần Mặc Cảnh và Juhi đều được ẩn hiện sau bóng đêm. Đèn trong phòng hôm nay đột nhiên không sáng hẳn, cứ nhì nhằng rồi cháy khét, sau đó là tắt ngụp.

Đâu đó trong căn phòng bị vây kín bởi tiếng khóc có thể cho là vui mừng của mỗi bà mẹ, tiếng chào đời của đứa con. Nhưng với một người phụ nữ đã mất đi niềm vui đầu lòng, cô chỉ im lặng nhìn những thứ mờ ảo. Âm hưởng vang rộng hơn trong sự oán trách, gan ruột như muốn cắt đoạn rồi ứa ra một cảm giác đau quặn như hình ảnh năm đó.

Giọng một đứa trẻ dâng lên sự bi thương, kéo dài trong tiếng nấc, nghẹn ngào mà oán trách.. ” Sao mẹ lại giết chết con? ”

Dương Hiểu Tình hoàn toàn ôm trọn sự mệt mỏi, hãi hùng năm nào trong lặng thinh. Mọi thứ hôm nay đều không có gì ổn thỏa, trong cô chỉ đột nhiên nghĩ đến công việc ngày mai. Hình như cuộc họp lớn cô mất công mấy ngày lại phải dừng lại, số tiền bồi thường nếu bị chậm trễ hợp đồng cũng nên tính đến. Tính ra thêm cô cần phải mời đối tác đi ăn để tỏ lòng hối lỗi, xã hội này chuyện gì với cô gần đây đều đem chút nhộn nhịp mà chạy mãi không theo nổi.

[… ]

Hồi sau Dương Hiểu Tình vô tình gặp mặt Trần Mặc Cảnh tại khách sạn đối diện, dáng vẻ có chút bơ phờ của cô nhanh chóng bị anh bắt lấy. Sau mọi cách chối từ, cuối cùng cô quay về ở chung căn hộ với anh. Cỏ dại như ôm chặt lấy suy tư của cô, những hình ảnh mơ hồ mới nãy vội vã hiện lên. Khi ấy hơi thở của cô có chút yếu dần, thực chất cô cũng hơi mệt hơn thường ngày một chút.

Bên trong căn hộ không phải chỉ có mình người đàn ông, ngoài Lục Khương Thâm còn có một người phụ nữ lai. Nhưng nhìn qua thì vẫn nghiêng về nét Trung hơn, cô ta rất thân thiện khẽ cười chào hỏi rồi chăm chú vào bàn nhậu với người đàn ông.

Trần Mặc Cảnh tiện chân đá gọn mấy lon bia vào, ánh mắt cũng khẽ nhìn qua sắc mặt Dương Hiểu Tình rồi đưa tay sờ chán cô. Xem qua thân nhiệt ấy có hơi nóng, ánh mắt cũng đỏ dần gần như sắp ướt lệ mà òa vào lòng anh. Nhưng sau đó vẫn là sự tôn nghiêm của kẻ độc thân,cô lùi lại vài bước rồi hạ ánh mắt xuống. Anh khi ấy cũng biết ý quay ra nhắc nhở. ” Hôm nay chú qua phòng tôi ngủ, Cô Lâm không phiền cho cô ấy ngủ một đêm tại đây. ”

Lâm Kiều Ân rất nhiệt tình nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị Lục Khương Thâm giữ chặt lấy thắt eo, đành ra Trần Mặc Cảnh phải tự đưa cô vào phòng. Vốn dĩ đều là phòng đàn ông với nhau nhưng gần đây Lục Khương Thâm thường xuyên qua đây sinh sống, còn đem theo cả phụ nữ nên mùi hương cũng khác hẳn. Trần Mặc Cảnh chỉ nói vị trí phòng tắm ở đâu rồi đi ra.

Trong không gian bừa bộn, Lục Khương Thâm vẫn có thể thản nhiên xem mấy bộ phim hành động với người phụ nữ của mình. Càng ngày hắn càng giống người đàn ông của gia đình hơn, sớm ngày càu nhàu nhiều hơn cả đàn bà. Sớm đi làm, tối được về là mồm miệng không ngớt nhưng tính ra đến giờ hài người vẫn chưa cưới nhau. Chỉ là tạm thời sống chung. ” Sáng mai gặp, tắm đi rồi ngủ. ” Lục Khương Thâm vươn người một cái rồi lên tiếng rặn dò, nói ra cũng không quen cảm giác có người lạ đến ở chung. Nhưng với hắn ngủ với Trần Mặc Cảnh ít nhiều cũng phải tranh chỗ nhiều hơn.

” Người cô ấy có chút hơi nóng, để ý một chút nhé? ” Trần Mặc Cảnh đi qua Lâm Kiều Ân cũng khẽ nhắc nhở rồi quay về phòng, vẫn như mọi khi không mấy khác. Vốn dĩ là phòng của anh nhưng lần nào hắn ta cũng như muốn ném anh ra ghế sô pha.

” Sao? Đưa cô ta về đây làm gì? ” Lục Khương Thâm có chút càu nhàu nhưng không hẳn quá thái, hắn vốn dĩ chả bao giờ nhẹ nhàng trong mấy việc này. Tính khí lạnh nhạt ấy cũng may đã được người phụ nữ kia gạt bớt. Hai người chơi với nhau từ hồi trung học đến giờ, vốn dĩ nghĩ sẽ chẳng ai tìm được một người phụ nữ bên mình. Thế mà giờ, hắn ta sắp tới cũng chuẩn bị đưa còn gái nhà người ta về phòng, chung căn bếp, tìm lấy một đứa con.

Ánh mắt Trần Mặc Cảnh chỉ vội lườm cho người đàn ông trên giường một cái rồi lấy đồ đi thẳng vào phòng tắm. Trước lúc đi vào, anh cũng nhắc trước một câu. ” Hôm nay không đủ sức vật lộn với chú đâu. ”

[… ]

Lâm Kiều Ân uống vội cốc nước ấm cho hồi người, mới sáng ra bụng cô có hơi đau nên chả dám uống nước lạnh. Ngay lúc đó, Trần Mặc Cảnh cũng vội vã chạy từ phòng cô ra. Trông anh cứ như người mất hồn, đầu tóc còn chưa chải gần như muốn đập tung cả căn hộ để tìm người phụ nữ. Cô thấy thế cũng để cốc nước lại chỗ cũ rồi chán nản lên tiếng. ” Cô ấy đi từ sớm rồi, hình như là vội đi gặp ai đó. ”

” À mà, sáng nay em thấy bên công ty cô ấy có dán mấy hình quái dị trên cửa kính. Vừa này có người dọn rồi, ông Thâm có chụp lại đó. Chắc vì thế mà chị ấy qua đây thuê phòng đấy. Hôm qua hỏi chuyện chỉ ấy cũng chỉ ngồi im nhìn ra ngoài đấy. ”

Hết Phần 59

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN