Đứa Trẻ Hư - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Đứa Trẻ Hư


Chương 13


Từ Tịnh đôi mắt đỏ hoe bước vào phòng hòa giải, đi hụt một bước xém chút nữa ngã nhào.

Trương Đông Thăng đi phía sau cô vội vàng dìu đỡ, Từ Tịnh ngay lập tức vặn cổ tay, thoát ra khỏi vòng tay của Trương Đông Thăng, hình như không muốn chạm vào anh ta.

Trương Đông Thăng thoáng ngẩn người, nhíu mày nhìn cô một cái, tiếp đó liền hạ giọng nghẹn ngào: “Anh xin lỗi, là do anh. Anh không chăm lo tốt cho bố mẹ, thực sự rất xin lỗi!” Đôi mắt anh ta đỏ hoe, lăn ra hai hàng nước mắt nóng hổi.

Từ Tịnh lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt đi không hề nể nang chút nào, cắn chặt môi, ngẩng đầu lên, ầng ậc nước mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người cảnh sát ở trong văn phòng đều bảo hai người ngồi xuống, rồi rót nước cho họ, đưa khăn ướt đến để lau mặt.

“Cảm ơn các anh!” Trương Đông Thăng nhận lấy khăn, gật đầu cảm ơn những người cảnh sát, lau mắt.

Một người cảnh sát trung niên phụ trách vụ việc lần này thở dài nói: “Xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng rất đau lòng, hai ông bà đã được đưa đến nhà tang lễ rồi chứ? Chúng tôi làm theo yêu cầu công việc, cần phải đăng ký về sự việc lần này trong khu du lịch, sau khi làm hết mọi việc ngày hôm nay, ngày mai, ngày kia, hoặc khi nào các vị có thời gian, chúng tôi gọi người ở khu du lịch đến, cùng bàn bạc việc lo liệu hậu sự, các vị cảm thấy thế nào?”

Trương Đông Thăng nhìn người phụ nữ, khẽ trưng cầu ý kiến: “Từ Tịnh, em thấy thế nào?”

Từ Tịnh vẫn chìm đắm trong nỗi đau thương, không có bất cứ phản ứng nào.

Người cảnh sát chỉ có thể quay sang Trương Đông Thăng: “Anh Trương, sự cố ngày hôm nay xảy ra như thế nào?”

Trương Đông Thăng nấc nghẹn, nói: “Vốn đang rất yên ổn, tôi là giáo viên, vừa mới được nghỉ hè, bố mẹ từ lâu đã nói muốn đi chơi, mấy hôm trước tôi lên mạng tìm kiếm thấy rằng Tam Danh Sơn cảnh đẹp, lại khá gần nhà, buổi sáng đi chơi, buổi chiều có thể trở về nhà được, liền nói với bố mẹ. Bố mẹ cũng đều nói muốn đi tới Tam Danh Sơn chơi, Từ Tịnh hôm qua còn bảo tôi chăm sóc bố mẹ cẩn thận, bố có bệnh tam cao1, leo núi sợ không leo nổi núi, nhưng bố lại nói không sao cả, rèn luyện một chút cũng được, ai ngờ… ai ngờ… đều là tại tôi cả.”

1. Cao huyết áp, cao mỡ máu, cao đường máu.

Anh ta đau khổ vùi đầu vào lòng bàn tay.

“Có bệnh tam cao?” Người cảnh sát chú ý đến thông tin này, chau mày vội hỏi: “Ông bị huyết áp cao có nghiêm trọng không?”

Trương Đông Thăng lại ngẩng đầu lên, trả lời: “Chỉ có bố là bị cao huyết áp, sức khỏe của mẹ vẫn đều rất tốt, hơn nữa huyết áp của bố ở độ tuổi này cũng không tính là cao, bình thường cũng ít khi phải uống thuốc.”

“Ừm.” Một vị cảnh sát khác nhanh chóng ghi lại vào cuốn sổ, hỏi tiếp: “Sau đó họ trên núi ngã xuống như thế nào?”

“Sau khi chúng tôi đi đến trạm dừng chân ở giữa để chuẩn bị nghỉ ngơi, mẹ bảo tôi chụp cho hai người mấy tấm ảnh, vốn dĩ muốn chụp phong cảnh phía bên ngoài, kết quả là bị bức thành chắn lại, bố liền kéo mẹ ngồi lên trên bức tường, nói chụp như vậy sẽ đẹp hơn. Lúc đó tôi vừa cúi đầu để chuẩn bị máy ảnh, chỉ có thời gian mấy giây thôi thì tôi nghe thấy tiếng bố mẹ tôi kêu thất thanh, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người ngửa người ra bên ngoài rồi, tôi… đều tại tôi… tôi…” Anh ta đau khổ đến độ không thốt nên lời.

Cô vợ Từ Tịnh khóc nói: “Sao anh lại để cho bố mẹ trèo lên bức tường thành? Bọn họ… bọn họ ở độ tuổi đó, sao có thể trèo lên đó được? Là anh, chắc chắn là anh…”.

Trương Đông Thăng lập tức cắt ngang lời cô: “Đúng vậy, tại anh… đều tại anh… Anh vốn không thể nào ngờ được lại có thể rơi xuống. Bức tường thành đó trông rất rộng, vốn không thể nào rơi xuống được mà. Anh không thể nào nghĩ được tại sao bố mẹ lại rơi xuống.” Anh ta hướng ánh mắt về người cảnh sát.

Người cảnh sát liền giải vây cho anh ta, nói: “Là thế này, cô Từ, ở Tam Danh Sơn có bức tường thành cổ, tường thành rất rộng rãi, cũng rất thấp, bình thường rất nhiều người ngồi ở trên đó để chụp ảnh, chưa bao giờ xảy ra sự việc này, bức tường này nhìn thì rất an toàn, không có ai nghĩ được rằng ngồi trên đó sẽ bị rơi xuống dưới, điều này cũng không thể trách chồng cô được, dù sao thì anh ấy cũng không mong muốn như thế.”

Từ Tịnh run rẩy nói: “Vậy tại sao bố mẹ tôi lại rơi xuống dưới được?”

Trương Đông Thăng khóc lóc nói: “Anh cũng không biết, chỉ có mấy giây ngắn ngủi, anh vốn không thể nào nghĩ được lại xảy ra chuyện như vậy.”

Cảnh sát đưa ra lời giải thích có khả năng nhất: “Chúng tôi đã lên núi kiểm tra rồi, bức tường thành rất rộng, theo lý mà nói, ngồi lên trên đó sẽ không bị rơi xuống, tôi nghĩ khả năng là bố cô sau khi trèo lên núi, bị phát bệnh cao huyết áp, sau khi ngồi lên bức tường thành, nhất thời choáng váng ngã ngửa về sau, theo bản năng sẽ nắm lấy mẹ cô, cả hai người vì thế mà cùng rơi xuống. Vừa rồi chúng tôi cũng tìm thấy thuốc cao huyết áp trong túi áo của bố cô. Bố cô dạo này có uống thuốc hạ huyết áp không?”

“Tôi… tôi không biết, việc này cần phải hỏi Trương Đông Thăng.”

Trương Đông Thăng giải thích: “Từ Tịnh công việc bận rộn, thường ngày chủ yếu là do tôi chăm sóc nhiều hơn một chút.”

Người cảnh sát lập tức tăng thêm ấn tượng tốt đẹp về Trương Đông Thăng, con rể mà còn chăm sóc chu đáo hơn cả con gái, thời đại này người như vậy cũng không có nhiều.

Trương Đông Thăng nói tiếp: “Tôi thường xuyên nhắc nhở bố, bảo ông uống thuốc hạ huyết áp, bố lại thường nói là không cảm thấy khó chịu, thuốc có thể không uống thì đừng uống, uống thuốc kiểu gì cũng không tốt, ôi, nếu như dạo này vẫn luôn uống thuốc hạ huyết áp, tôi nghĩ… tôi nghĩ bất luận như thế nào cũng không xảy ra việc như thế này đâu!”

Người cảnh sát gật đầu, trong lòng càng có ấn tượng tốt với Trương Đông Thăng.

Sự cố tai nạn này nhanh chóng được đăng ký xong. Trên báo cáo điều tra sự cố của cảnh sát ghi hai người già sau khi trèo lên núi ngồi nghỉ đột ngột, sau khi vận động mạnh mà trực tiếp ngồi nghỉ rất dễ gây nên chứng cao huyết áp, tiếp đến ngất lịm xỉu ngã ngửa ra phía sau, lúc này theo bản năng nắm lấy người còn lại, hai người cùng ngã xuống núi. Tiếp theo đó người cảnh sát nhẹ nhàng an ủi hai người, khuyên bọn họ không nên quá đau lòng, về nhà lo liệu hậu sự, dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi, cũng không thể nào cứu vãn được gì nữa, chú ý sức khỏe. Trong sự việc này, khu du lịch gần như không có trách nhiệm gì, dù sao thì bên cạnh vị trí xảy ra tai nạn ở khu du lịch còn dựng một tấm biển nhắc nhở chú ý an toàn. Nhưng xét từ góc độ nhân đạo, khu du lịch có thể bồi thường năm nghìn tệ coi như an ủi, tình hình cụ thể thế nào thì đồn công an vẫn cần phải nói chuyện lại với ban quản lý khu du lịch.

Tất cả mọi người đều không thể ngờ được người con rể chăm sóc cho bố mẹ vợ còn hơn cả con gái lại chính là hung thủ giết người.

Nhưng tất cả những sự việc này đều nằm trong kế hoạch của Trương Đông Thăng, đối với việc mưu sát này, anh ta đã lên kế hoạch gần một năm, anh ta biết rõ rằng kết thúc sinh mạng của bố mẹ vợ theo hình thức này, sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào cả, người cảnh sát có tài giỏi hơn nữa cũng không có tác dụng, bởi vì, không có cách nào để có thể chứng minh đây là vụ mưu sát, là do anh ta đẩy bố mẹ vợ xuống.

Huống hồ, kỹ thuật diễn xuất của anh ta hôm nay quá xuất sắc, khiến cho tất cả mọi người đều đồng tình. Có lẽ ngoại trừ Từ Tịnh, nhưng, việc này giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.

Bởi vì, Từ Tịnh cũng sắp ra đi rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN