Đứa Trẻ Hư - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Đứa Trẻ Hư


Chương 18


Tối đó trở về nhà, Chu Triều Dương rất ít nói, Phổ Phổ cũng không hề nhắc tới kế hoạch thực hiện cuộc giao dịch với tên sát nhân nữa, chỉ có mình Đinh Hạo là không hay biết gì, cứ luôn miệng hỏi cần phải làm thế nào với cuộn video, hai đứa chỉ nói qua quýt với cậu ta.

Sáng hôm sau, Đinh Hạo lại bắt đầu nghĩ xem nên đi đâu chơi, nói: “Nhân dịp mấy ngày hôm nay muốn đi chơi thêm một chút, mấy ngày nữa là phải rời khỏi nhà Chu Triều Dương, có thể cũng chẳng có nhiều cơ hội nữa.”

Những câu nói này luôn khiến người ta đau lòng, Chu Triều Dương sợ Phổ Phổ và Hạo Tử lại nhắc đến chuyện tống tiền tên sát nhân, nghĩ rằng đi ra ngoài chơi thì cũng có thể giết thời gian, nói không chừng mấy hôm sau mẹ cậu trở về, hai đứa rời khỏi đó đương nhiên sẽ không nhắc đến nữa, còn về việc sau này cần phải xử lý đoạn video như thế nào, đến lúc đó hãy suy nghĩ thêm.

Cậu đề nghị đi đến Cung thiếu nhi, khu vực Cung thiếu nhi và khu vui chơi giải trí xây dựng cùng nhau, bên trong rất rộng, hơn nữa các trò chơi trong khu vui chơi thu vé rất rẻ, ví dụ như tàu lượn trên cao chỉ cần ba tệ, nhưng trước đây lần nào cậu đi cũng phải xếp hàng rất lâu.

Đinh Hạo nghe nói trong Cung thiếu nhi có khu vui chơi giải trí, đương nhiên là vô cùng vui sướng.

Phổ Phổ rất ít khi biết đến những khu vui chơi giải trí nên cũng rất muốn đi chơi, nhưng nó lại cảm thấy vô cùng ái ngại đối với việc lại phải tiêu tiền của Chu Triều Dương. Chu Triều Dương lại thấy chơi cả một ngày cũng chỉ mất mấy chục tệ, dù sao cũng là bạn bè với nhau, là những người bạn có thể thực sự trò chuyện được với cậu, ở trường học chả có một ai, hình như cũng chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa, mấy hôm nữa họ cũng đi rồi, sau này chắc gì đã có cơ hội. Hơn nữa, tiêu mấy chục tệ mà có thể bịt miệng họ lại được, làm tiêu tan

suy nghĩ của họ, để họ không còn tâm tư nhắc tới việc tống tiền kẻ sát nhân với cậu nữa, đương nhiên là tốt nhất.

Cung thiếu nhi là một ngôi nhà lớn sáu tầng, xây dựng vào cuối những năm tám mươi, đã hơn hai mươi năm trôi qua, mặc dù trải qua mấy lần sửa chữa, nhưng trông vẫn rất cũ kỹ.

Phía bên ngoài tòa nhà là khu vui chơi trẻ con, bên trong lúc đầu trồng rất nhiều cây cối, trải qua bao nhiêu năm, chúng đã trưởng thành thành những cây cổ thụ, cho dù bây giờ là tháng bảy, nhưng khu vui chơi được ở dưới bóng râm cây cối nên không hề nóng bức.

Trong đó có tàu hỏa điện, ngựa gỗ xoay, thuyền đụng, tàu lượn trên cao.

Nơi này mở ra cho trẻ em, nhiều năm nay vẫn không tăng giá, giá cả rất rẻ, chỉ có điểm bất tiện duy nhất là do giá rẻ cho nên vào kỳ nghỉ hè, ngày nào cũng có rất đông các bậc phụ huynh dẫn con trẻ đến chơi, muốn chơi bất cứ trò nào đều phải xếp hàng dài chờ đợi.

Trong tòa nhà Cung thiếu nhi, tầng 1 là phòng triển lãm các loại sách miễn phí, tầng 2 là phòng đánh bóng bàn, thư viện, từ tầng 3 trở lên đều cho các cơ quan xã hội thuê, tổ chức các lớp huấn luyện.

Cả ba đứa xuống khỏi xe buýt, bước vào khu vui chơi, nhìn thấy đoàn người đông đúc, bỗng chốc nhiệt huyết trào dâng, hận một nỗi không thể lập tức lao vào.

Đinh Hạo hào hứng đi vào bên trong, Phổ Phổ lại đột nhiên đứng sững lại, kéo Chu Triều Dương ra hiệu cho cậu nhìn về phía ngã tư đường.

Chu Triều Dương nhìn theo hướng tay chỉ của nó, cậu từ từ cắn môi, bởi vì trong tầm nhìn của cậu xuất hiện ra hai “giặc cái”, một lớn một bé.

Bà ta đang kéo tay con gái, đưa cặp sách cho nó, đang dặn dò gì đó, con gái hình như hơi khó chịu, xua tay bảo mẹ nó đi đi, tiếp sau đó bà ta rời khỏi con gái, chui vào trong chiếc xe hơi màu đỏ dừng ở bên đường.

Đúng lúc này, một mình con ôn con đeo cặp sách, bước vào tòa nhà của Cung thiếu nhi.

Cho đến tận khi bóng dáng của con ranh đó biến mất vào giữa đoàn người, Chu Triều Dương mới mím chặt môi, gọi Phổ Phổ: “Đi thôi, anh đưa em đi chơi trò tàu lượn trên cao.”

Phổ Phổ nhìn cậu vẻ hiếu kỳ: “Anh không muốn báo thù sao?”

Chu Triều Dương cúi đầu, thở dài: “Báo thù gì chứ, anh có thể làm được gì?”

Đúng lúc đó, Đinh Hạo thấy hai người không đi lên theo, lại quay lại, gọi: “Sao thế, mau đi thôi, bên trong còn có rất nhiều người đang xếp hàng kia kìa.”

Phổ Phổ nói: “Anh Triều Dương nhìn thấy con ranh con rồi.”

“Ồ, nhìn thấy thì nhìn thấy, đừng có cụt hứng, đi nào, chúng ta đi chơi, không cần nghĩ đâu.”

Chu Triều Dương gật đầu.

Phổ Phổ sa sầm mặt, nói: “Chẳng phải anh nói là muốn giúp cho anh Triều Dương được hả giận sao? Sao mà vừa nhắc đến chơi là đã quên hết cả thế?”

“A… đúng là anh có nói”, Đinh Hạo gãi đầu, có vẻ hơi sượng sùng, “Nhưng… cần phải làm thế nào?”

“Đánh nó!”

Đinh Hạo há miệng: “Ở đây sao? Không phải chứ! Ở đây có bao nhiêu người như vậy, đánh một đứa bé không hay thì phải.”

“Mẹ nó vừa mới đi rồi, bây giờ chỉ còn một mình con ôn con tiến vào trong tòa nhà đó, mình tìm cơ hội kéo nó ra một góc đánh cho một trận, để cho anh Triều Dương được hả giận.”

Chu Triều Dương lập tức cảm thấy huyết mạch trào dâng, nhưng sau khi suy nghĩ mấy giây, cậu vẫn lắc đầu từ bỏ: “Đánh nó, chắc chắn nó sẽ nói cho bố tớ, vậy thì… vậy thì không xong rồi.”

Phổ Phổ nở ra nụ cười rất tự tin: “Anh không cần xuất hiện, anh chỉ cần đứng ở đằng xa để nhìn, Hạo Tử đánh cho nó một trận, nó có biết Hạo Tử đâu, đương nhiên không thể nào mách lẻo với bố anh được.”

“Tại sao lại là anh?” Hạo Tử chỉ vào mình, miệng há hốc: “Anh là một thằng con trai, đi đánh một đứa con gái nhỏ 9 tuổi, như thế không hay lắm thì phải.”

“Không phải là đứa bé gái”, Phổ Phổ chỉnh sửa lại cậu ta: “Là con ranh con.”

“Được được, coi như là con ranh con, anh lớn tướng thế này mà đi đánh nó thật không vẻ vang chút nào.”

“Anh chẳng phải nói là sẽ giúp làm cho anh Triều Dương hả dạ sao?”

“Đúng vậy, nhưng…”

Phổ Phổ ngắt lời cậu ta: “Em hiểu rồi, dù sao cũng chính là sự sĩ diện của bọn nam sinh các anh, anh đánh nó, ngoài hai người bọn em, làm gì có ai biết chứ. Nếu anh không đi, em cũng có thể đi, nhưng anh cần phải ở bên cạnh giúp em, nếu như nó đánh lại, anh phải giúp em đánh nó.” Những ngón tay nhỏ gầy của Phổ Phổ nắm thành nắm đấm.

“Vậy à, Triều Dương cậu thấy thế nào?”

Đinh Hạo hướng ánh mắt dò hỏi về phía Triều Dương.

“Tớ cảm thấy…”, Triều Dương vẫn đang suy nghĩ.

Lúc cậu mới 2 tuổi, bố mẹ đã ly hôn, nếu không phải vì bà ta dụ dỗ lôi kéo bố cậu, cậu vốn có một gia đình khá giả yên ấm hạnh phúc, nhưng bây giờ thì sao? Cậu ở trường vẫn luôn tự ti, mặc cảm, bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn giữa những đứa trẻ, thì luôn lôi việc của bố mẹ của đối phương ra, mỗi lần như vậy, cậu chỉ nhẫn nhịn im lặng.

Nếu như cậu có một gia đình đầy đủ vẹn toàn, cô giáo Lục sẽ không cho rằng cậu không có gia giáo, cho nên mới học thói xấu nhỉ?

Mẹ cậu hơn mười năm nay đã phải chịu đựng rất nhiều nỗi ấm ức, mấy năm trước cơ quan giải thể thất nghiệp, sau đó nhà nước quan tâm đến những cư dân trong vùng bị thất nghiệp, khó khăn lắm mới

tìm được công việc soát vé ở khu du lịch, phần lớn thời gian đều không thể ở nhà, vậy nên cậu một mình phải tự chăm sóc bản thân.

Cậu đi chợ mua thức ăn với mẹ, mẹ luôn ra sức trả giá để được rẻ hơn mấy đồng xu lẻ, bà ta chắc chắn không cần phải phí lời vì những đồng xu lẻ này. Vốn dĩ mẹ cũng có thể được đi xe hơi, cậu lẽ ra cần được ngồi trong xe. Nhưng giờ đây, mẹ cậu chỉ có xe đạp, cậu cũng chẳng có cơ hội để ngồi trong xe hơi.

Tất cả đều là do người phụ nữ đó gây ra cả, bà ta đã làm đảo lộn tất cả mọi thứ vốn thuộc về cậu.

Bây giờ, cuộc sống mà lẽ ra cậu cần được hưởng thụ thì lại bị một con ôn con thay thế.

Khi trong não cậu xuất hiện cảnh tượng tối qua bố cậu dắt tay con ranh đó lên trên lầu, cậu nắm chặt bàn tay, hạ quyết tâm: “Bọn mình đi theo tìm xem, đợi lát nữa các cậu vào trước, đừng để con ranh đó nhìn thấy tớ và các cậu cùng hội với nhau.”

Chu Triều Dương lại lén kéo Phổ Phổ lại, nói với nó với vẻ rất nghiêm túc: “Cảm ơn em!”

Trên mặt Phổ Phổ không thể hiện ra điều gì đặc biệt, chỉ khẽ đáp lại một câu: “Em với anh giống nhau.”

Tiếp đó, Đinh Hạo và Phổ Phổ tiến vào Cung thiếu nhi, Chu Triều Dương lặng lẽ đi theo sau.

tìm được công việc soát vé ở khu du lịch, phần lớn thời gian đều không thể ở nhà, vậy nên cậu một mình phải tự chăm sóc bản thân.

Cậu đi chợ mua thức ăn với mẹ, mẹ luôn ra sức trả giá để được rẻ hơn mấy đồng xu lẻ, bà ta chắc chắn không cần phải phí lời vì những đồng xu lẻ này. Vốn dĩ mẹ cũng có thể được đi xe hơi, cậu lẽ ra cần được ngồi trong xe. Nhưng giờ đây, mẹ cậu chỉ có xe đạp, cậu cũng chẳng có cơ hội để ngồi trong xe hơi.

Tất cả đều là do người phụ nữ đó gây ra cả, bà ta đã làm đảo lộn tất cả mọi thứ vốn thuộc về cậu.

Bây giờ, cuộc sống mà lẽ ra cậu cần được hưởng thụ thì lại bị một con ôn con thay thế.

Khi trong não cậu xuất hiện cảnh tượng tối qua bố cậu dắt tay con ranh đó lên trên lầu, cậu nắm chặt bàn tay, hạ quyết tâm: “Bọn mình đi theo tìm xem, đợi lát nữa các cậu vào trước, đừng để con ranh đó nhìn thấy tớ và các cậu cùng hội với nhau.”

Chu Triều Dương lại lén kéo Phổ Phổ lại, nói với nó với vẻ rất nghiêm túc: “Cảm ơn em!”

Trên mặt Phổ Phổ không thể hiện ra điều gì đặc biệt, chỉ khẽ đáp lại một câu: “Em với anh giống nhau.”

Tiếp đó, Đinh Hạo và Phổ Phổ tiến vào Cung thiếu nhi, Chu Triều Dương lặng lẽ đi theo sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN