Đứa Trẻ Hư
Chương 20
Chu Triều Dương toàn thân run rẩy, đứng yên tại chỗ, Đinh Hạo và Phổ Phổ lao đến bên cửa sổ, tay đặt ở trên cửa kính, nhìn xuống dưới, Chu Tinh Tinh ngửa mặt nằm dưới đất, chân tay co quắp, đang co giật, phía sau đầu chảy một vũng máu lớn, đồng thời ở phía dưới truyền lên những tiếng kêu hét kinh hoàng, mọi người từ khắp nơi cuống cuồng chạy đến vây quanh Chu Tinh Tinh, mấy giây sau, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lên trên.
Phổ Phổ kéo Đinh Hạo từ cửa sổ vào trong. Đinh Hạo hàm răng run lập cập, nhìn Chu Triều Dương: “Bây giờ… làm… làm thế nào?”
Chu Triều Dương trầm mặc không nói, cũng không hề nhúc nhích.
Phổ Phổ nhìn cậu một cái, kéo cánh tay cậu, nói quả quyết: “Bây giờ chúng ta cứ chạy trốn đã rồi tính sau!”
Khi đi đến cửa nhà vệ sinh, Phổ Phổ nhìn ra phía bên ngoài, ở hành lang tạm thời không có ai, lập tức kéo hai người kia chạy đến lối đi cầu thang, chạy nhanh xuống phía dưới. Chạy liền một mạch xuống đến tầng 2, tầng 2 vốn có rất nhiều người, lúc này đây mọi người đều chen chúc ở lối đi cầu thang muốn chạy xuống để xem tai nạn.
Chu Triều Dương hoang mang thẫn thờ đột nhiên dừng bước, kéo hai đứa bạn đến một góc, mím môi: “Tớ đã gây ra đại họa rồi, các cậu đi trước đi, tớ không muốn liên lụy đến các cậu.”
Đinh Hạo hỏi: “Cậu định làm thế nào đây?”
Chu Triều Dương gượng cười: “Sự việc này không liên quan gì đến các cậu, hai người đi trước đi!”
Đinh Hạo thử kéo Phổ Phổ nhưng Phổ Phổ đứng im, không hề nhúc nhích, nói vẻ nghiêm túc: “Anh có sợ không?”
“Sợ ư?”, Chu Triều Dương cười khẩy một cái, nét mặt dường như trong khoảnh khắc đã lớn thêm rất nhiều tuổi, “Việc hôm nay đánh con ranh đó bị nó nhìn thấy anh, nó chắc chắn sẽ nói cho bố anh biết, vốn dĩ anh cũng chết rồi, bây giờ coi như xả được mối hận, cũng chả có gì đáng sợ cả. Dù sao cũng… đã như vậy rồi.”
Phổ Phổ nói: “Tiếp theo đây anh định làm thế nào?”
“Anh đi tự thú.”
Đinh Hạo lắc đầu thở dài, hạ giọng nói: “Như vậy, mẹ cậu chỉ còn lại mỗi một mình thôi.”
Nghe vậy, Chu Triều Dương ngẩn người, hai bên hàm giật một cái, trong khoảnh khắc mắt đỏ hoe, cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Phổ Phổ chau mày suy nghĩ một lát: “Cũng không biết con ôn con đã chết chưa. Nếu như chưa chết…”, trong ánh mắt nó lộ ra sự tuyệt vọng, “Vậy thì… vậy thì không có cách nào nữa”, nói xong mắt nó lại nhíu lại thành một đường, “Nếu như nó chết rồi… vậy thì cũng không có ai nhìn thấy chúng ta.”
Đinh Hạo vội nói: “Mau xuống để xem tình hình.”
Phổ Phổ lắc đầu: “Nếu như nó chưa chết, bọn mình đi đến đấy xem, nó nhìn thấy bọn mình, bọn mình sẽ bị bắt ngay tại trận.”
Chu Triều Dương thổi phù một cái, rồi nói: “Cứ để tớ đi xem, bất luận thế nào, sự việc cũng là do tớ làm, người đầu tiên bị bắt chính là tớ, các cậu thì không giống vậy, các cậu không có bất kỳ mối quan hệ gì với nó, nó không biết các cậu là ai, cũng không ai biết các cậu là ai, nếu như tớ bị bắt, các cậu còn có thời gian để tháo chạy. Ừm, cứ quyết định như vậy đi. Bây giờ tớ xuống để xem tình hình, các cậu hãy đến ô cửa sổ đằng kia để nhìn, nếu như tớ bị bắt, các cậu không được hoang mang hoảng loạn, hãy lặng lẽ đi theo đoàn người để ra ngoài, không có ai biết các cậu, hãy nhanh chóng chạy đến thành phố khác.”
Ba người cân nhắc một lát, Chu Triều Dương nói không sai, nếu như con ôn con chưa chết, bất luận thế nào Chu Triều Dương cũng không thể chạy được. Còn Đinh Hạo và Phổ Phổ, cho dù cảnh sát đến lúc đó muốn bắt bọn nó cũng không phải là việc ngay lập tức xảy ra, sẽ có thời gian để chạy đến nơi khác. Suy xét từ kết quả xấu nhất chỉ có thể làm như vậy được thôi. Phổ Phổ và Đinh Hạo vội vàng chạy đến ô cửa sổ, mất khá nhiều công sức để chen lấn cùng với những đứa trẻ đang nhoài người ở ô cửa sổ để nhìn xuống dưới, chờ đợi để Chu Triều Dương xuất hiện.
Ở phía dưới có rất nhiều người hét: “Chết rồi, không cứu được nữa rồi!” Còn cơ thể của Chu Tinh Tinh vẫn đang co giật, nhưng độ co giật càng chậm dần, mấy nhân viên quản lý Cung thiếu nhi đang vây xung quanh Chu Tinh Tinh, không để cho những người khác đến gần. Một số bậc phụ huynh dẫn con trẻ đến chơi, lần lượt kéo con trẻ đi ra, tránh nhìn thấy cảnh tượng đầy máu này, chỉ có một số người đi qua và những cậu con trai bạo gan vẫn tiếp tục chen vào phía trong.
Chu Triều Dương dáng người nhỏ bé, bị đoàn người chen chúc đứng ở mãi phía bên ngoài, vốn không thể chen vào được, cũng không biết con ôn con chết hay còn sống, vô cùng nóng ruột, vẫn chưa biết làm thế nào. Đợi một lúc lâu, cậu nghe thấy ở trong đoàn người truyền tới một tiếng kêu thét thất thanh chói tai: “Tinh Tinh, con làm sao vậy Tinh Tinh! Con tỉnh lại đi! Mẹ ở đây mà! Tinh Tinh! A…”. Chu Triều Dương thoáng chau mày, không còn nghi ngờ gì nữa, bà ta đã đến rồi, cậu không muốn chạm mặt với bà ta, bèn đi đến một chỗ trống, ngước đầu lên nhìn lên tầng 2 của Cung thiếu nhi, tìm kiếm vị trí của Phổ Phổ và Đinh Hạo.
Hai đứa cũng đang nhìn cậu, Phổ Phổ nở nụ cười, ra hiệu bằng tay thể hiện chữ OK về phía cậu. Chu Triều Dương chỉ về hướng cửa
của Cung thiếu nhi, một mình đi trước, hai đứa kia hiểu ý, cùng đi xuống và tập hợp lại với cậu.
Ba đứa gặp lại nhau ở vị trí khi đi ra ngoài cửa sau Cung thiếu nhi, Phổ Phổ lạnh lùng nói: “Con ranh đó đã chết rồi.”
“Thật à?” Chu Triều Dương trợn tròn mắt, cũng không biết là vui hay buồn.
Phổ Phổ nói: “Chắc chắn là chết rồi, em và Hạo Tử ở trên nhìn rất rõ, khi họ đỡ nó lên, phần đầu phía sau đã lõm vào trong, làm thế nào nó cũng không nhúc nhích được, xe cứu thương vừa mới đến, em thấy khi bác sĩ khiêng lên, nó vẫn không hề nhúc nhích, bác sĩ chỉ nhìn một lát rồi đi luôn. Sau đó, khi bọn em đi xuống dưới, nhìn thấy cảnh sát đến, họ đang chạy lên phía trên, em nghe thấy họ nói người chết rồi, cần phải điều tra xem chết như thế nào?”
Đinh Hạo rầu rĩ nói: “Đúng vậy, sao cảnh sát đến nhanh thế?”
Chu Triều Dương tuyệt vọng thở dài: “Chết rồi, chết rồi, lần này thì tớ cũng chết rồi, cảnh sát sẽ nhanh chóng bắt được tớ thôi.”
Phổ Phổ nói vẻ tỉnh bơ: “Không cần phải sợ hãi, ai nhìn thấy anh đẩy nó xuống chứ? Chỉ có hai người bọn em, em không nói, Hạo Tử, còn anh thì sao?”
“Anh à?” Hạo Tử liền rướn thẳng người, nói: “Làm người sao có thể bán đứng bạn bè chứ! Đánh chết anh anh cũng không nói, anh thà nói là do anh làm chứ sẽ không bán đứng bạn bè.”
Phổ Phổ liếc xéo mỉm cười: “Nhưng anh là miệng rộng.”
“Em… anh biết chừng mực, yên tâm đi, Triều Dương, người anh em tốt, có nghĩa khí!”
Những đứa trẻ ở độ tuổi này rất có khí khái anh hùng, cậu ta cười lớn mấy tiếng thể hiện khí khái của mình, giơ tay ra vỗ lên vai Chu Triều Dương, trong lòng nghĩ thầm nếu như lúc này mình mà mọc đầy râu, vuốt râu thì trông lại càng hay ho.
Chu Triều Dương thấy hai người bạn đều như vậy, thoáng yên tâm, miễn cưỡng nở ra nụ cười: “Dù sao thì đã như thế này rồi, nghe theo ý trời thôi. Đi nào, chúng ta về nhà.” Vừa nói xong câu này, liền nghe thấy hai tiếng sấm nổ lớn ở trên trời, tiếp đó những hạt mưa lớn to bằng hạt đậu dồn dập rơi xuống.
Những người không đem theo ô ở Cung thiếu nhi lũ lượt chạy tán loạn.
Ba đứa cũng vội vàng chạy đến trạm xe buýt, ngồi xe buýt trở về nhà.
Đứng ở trên xe buýt, Chu Triều Dương thẫn thờ nhìn từng hạt mưa lớn đang bay bên ngoài cửa kính, cậu cảm thấy tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay giống như một giấc mơ. Cậu ngước mắt nhìn hai người bạn, Đinh Hạo vẫn đang cúi đầu, bộ dạng tâm tư nặng nề, đừng tưởng cậu ta cao lớn nhất, tính cách khoáng đạt nhất, nhưng thực ra cậu ta rất nhát gan, bây giờ cậu ta đang rất mâu thuẫn thì phải?
Phổ Phổ thì lại có bộ dạng tỉnh bơ bất cần, nó luôn có bộ dạng này. Nó thấy Chu Triều Dương nhìn nó, cũng mỉm cười với cậu, như thể không hề để tâm.
Chu Triều Dương khó khăn nở ra nụ cười ảo não, tiếp đó liền quay đầu đi, chuyển tầm nhìn vào trong màn mưa mênh mang ở phía bên ngoài cửa xe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!