Đứa Trẻ Hư - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Đứa Trẻ Hư


Chương 6


“Mì tôm Phổ Phổ nấu ngon thật đấy, ngon hơn tớ nấu nhiều.” Chu Triều Dương bê một bát mì tôm trên tay.

“Đúng vậy, trước đây khi ở cô nhi viện, nó thường xuyên giúp các cô nấu nướng.” Đinh Hạo nói.

Phổ Phổ mặt lạnh tanh ngồi xuống bên cạnh, khẽ khàng ăn mì tôm, nhai rất kỹ, từ đầu đến cuối chỉ nói vài câu, hình như không hề để ý đến suy nghĩ của người khác.

Thấy bộ mặt lạnh giá của nó, Chu Triều Dương muốn lấy lòng nó: “Phổ Phổ, em ăn chút mì như vậy có đủ không?”

“Ừm, đủ rồi!” Phổ Phổ bình tĩnh đáp lời.

Đinh Hạo nhìn nó một cái, giải thích hộ: “Nó vốn vẫn luôn ăn rất ít, bây giờ lại là buổi trưa, trời nóng quá, đến tớ còn chẳng muốn ăn nữa.”

Miệng cậu ta nói là không muốn ăn, nhưng Chu Triều Dương rõ ràng nhìn thấy cậu ta ăn đến bát thứ ba rồi.

“Vậy thì… Phổ Phổ, nhà em cũng là nguyên nhân tương tự mới đến cô nhi viện à?”

Đinh Hạo trả lời giúp nó: “Đương nhiên rồi, cô nhi viện này của bọn tớ đều là do không còn người giám hộ thứ nhất, những người giám hộ khác đều không chịu nuôi ha ha, trẻ em giống như bọn tớ đây hiện có hơn 100 đứa.”

“Ồ”, nhìn nét mặt tươi tắn của Đinh Hạo, Chu Triều Dương thật khó có thể tưởng tượng nếu như mình cũng trải qua hoàn cảnh như vậy, liệu có thể nói cười được như vậy không, như thể là đang nói chuyện của một người khác không hề liên quan đến mình. Bây giờ cậu đã tiếp

xúc với hai người này một khoảng thời gian rồi, đã không còn quá để tâm đến thân phận là con của kẻ giết người của bọn họ nữa, “Ừm… vậy thì bố mẹ của Phổ Phổ là vì nguyên nhân gì thế?”

“Bộp bộp”, câu nói vừa dứt, đũa của Phổ Phổ chợt rơi xuống bàn, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bát mì trước mặt.

Chu Triều Dương vội vàng hoảng hốt nói: “Xin lỗi xin lỗi, anh không nên hỏi.”

Phổ Phổ không nói gì, lại nhặt đũa lên, ăn một miếng mì.

Đinh Hạo cố tình cười ha ha, xua tay nói: “Không sao đâu, đều là người nhà cả, nói cho cậu biết cũng không sao. Có phải vậy không Phổ Phổ?”

Nét mặt Phổ Phổ vẫn đờ đẫn, không trả lời.

Đinh Hạo coi như nó đã mặc nhận, giọng nó trầm xuống, thở dài: “Bố nó giết chết mẹ nó và em trai nó, sau đó bố nó bị bắt, bị xử tử hình.”

“Không, bố em không giết người!” Phổ Phổ chợt ngước mắt lên, chăm chú nhìn Đinh Hạo, “Em đã nói với anh, thật đấy, bố em không giết người.”

“Nhưng những người giáo dưỡng đều nói như vậy.”

“Không, bọn họ đều không biết. Một giờ đồng hồ trước khi bố em bị bắn, em đã gặp bố, chính miệng bố nói cho em, muốn em tin bố, bố thực sự không giết mẹ em. Mặc dù bố và mẹ không hợp nhau, hay cãi cọ nhưng bố rất yêu em, vì em, bố không thể nào giết mẹ được.”

Chu Triều Dương hỏi vẻ khó hiểu: “Vậy thì tại sao cảnh sát lại bắt bố em? Cảnh sát không bắt nhầm người đâu.”

“Có đấy, họ chính là đã bắt nhầm người rồi, họ đã nghi oan cho bố em, bố em nói với em, cảnh sát không cho bố ngủ, ép cung hỏi rất nhiều ngày, bố không có cách nào khác mới phải thừa nhận giết người. Nhưng bố thực sự không giết người! Lúc đó em mới 7 tuổi, nhưng em nhớ rất rõ, hôm đó bố nói với em, bây giờ có nói gì cũng không kịp nữa rồi, bố chỉ hy vọng em biết rằng bố thực sự không hề giết mẹ, bố mãi mãi yêu em, cho dù bố có chết đi, cũng sẽ vẫn luôn

yêu em.” Nét mặt Phổ Phổ hết sức nghiêm túc nhưng nó lại không nhỏ lấy nửa giọt nước mắt, thậm chí khoang mắt cũng không ửng đỏ.

Chu Triều Dương im lặng không nói gì, đúng lúc này, Phổ Phổ lại nói: “Anh Triều Dương, anh có máy ảnh không?”

“Máy ảnh? Để làm gì vậy?”

“Bố em nói sau này khi nào em rảnh thì chụp ảnh của em đốt cho bố để bố nhìn thấy em đang lớn khôn. Hàng năm vào ngày giỗ bố, em đều chụp ảnh, còn viết một bức thư cho bố nữa. Tháng sau đến ngày giỗ của bố em, nhưng năm nay em không có tấm ảnh nào cả.”

“Thế à”, Chu Triều Dương mím môi, “Anh không có máy ảnh, xem ra chỉ có thể đi đến cửa hàng chụp ảnh chụp một tấm rồi.”

“Chụp ảnh mất bao nhiêu tiền?” Đinh Hạo vội hỏi, túi xách của cậu ta đã bị rơi mất trên xe của sở Dân chính rồi, bây giờ cậu ta bắt buộc phải chuẩn bị tính toán kỹ lưỡng cho số tiền ít ỏi còn lại trên người.

“Có lẽ… mười mấy tệ thì phải.” Chu Triều Dương cũng không xác định chắc chắn được.

“Mười mấy tệ á…”, Đinh Hạo nhíu mày sờ vào túi, một lúc sau lại cười nói: “Ừm, ảnh thì chắc chắn phải chụp rồi, mười mấy tệ cũng không đắt khà khà, Phổ Phổ, anh có tiền đấy.”

“Ừ.” Phổ Phổ gật đầu với cậu ta.

Ăn xong mì, ba đứa lại bắt đầu trò chuyện.

Dù sao cũng đều là trẻ con, rất dễ trở nên thân thiết với nhau, không giống như người lớn luôn đề phòng.

Ba đứa kể lại hết những gì đã trải qua trong mấy năm nay, biết được thành tích của Chu Triều Dương luôn đứng thứ nhất của cả khối, khiến cho hai đứa kia vô cùng ngưỡng mộ. Sau đó lại kể đến những sự việc mà Đinh Hạo và Phổ Phổ trải qua trong mấy tháng từ Bắc Kinh quay trở về Chiết Giang, có thể thấy rõ hai đứa đều không muốn kể tới những sự việc trong mấy tháng gần đây. Tổng kết lại có rất nhiều cảnh ngộ mà Chu Triều Dương không thể nào tưởng tượng nổi,

chúng đã lừa lấy tiền của những người tốt bụng, cũng thỉnh thoảng ăn trộm đồ ở trong siêu thị. Nói đến đã từng ăn trộm đồ, tâm lý vốn đã thả lỏng của Chu Triều Dương chợt căng lên, lại một lần nữa hối hận đã giữ hai đứa ở lại.

Ánh mắt cậu bất giác nhìn vào trong phòng của mẹ cậu, trong tủ ở trong phòng có mấy nghìn tệ tiền mặt, lát nữa phải đi đóng cửa phòng lại, nhất định không được để bị phát hiện.

Cậu nhìn Đinh Hạo và Phổ Phổ, cả hai người hình như đều không phát hiện được ra suy nghĩ này của cậu, nên cũng dần yên tâm.

Khi đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại bàn vang lên, cậu chạy vào trong phòng mẹ để nghe điện thoại, sau khi gác máy, cậu suy nghĩ mấy giây, vội rút tiền mặt từ trong ngăn kéo ra, nhét ra phía sau đầu giường, rồi lại tìm thấy được một sợi len, sau khi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đồng thời nhét sợi len vào khe cửa. Như vậy thì nếu như cửa bị mở ra thì sợi len đó sẽ rơi xuống dưới đất. Cậu đã có tâm ý đề phòng.

Sau khi bước ra, Chu Triều Dương nói: “Bố tớ vừa gọi điện thoại tới bảo tớ bây giờ hãy đến chỗ ông một chuyến, vậy thì chiều nay… các cậu ở đâu được nhỉ?”

Đinh Hạo ngẩn người, tiếp đó liền hiểu ngay ra, cười nói: “Không sao đâu, tớ và Phổ Phổ xuống dưới lầu đi dạo, đợi cậu quay trở về.”

Nghe thấy câu trả lời này, Chu Triều Dương như trút được gánh nặng ngàn cân, xem ra hai người bọn họ không hề có suy nghĩ xấu nào cả, ngược lại, chính là mình đã lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử thì phải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN