Trước kia dù đã thành thân nhưng vẫn còn sự ngây thơ, giống nụ hoa chớm nở, mà bây giờ ánh mắt trưởng thành, trong lúc lơ đãng phong tình đến mê người, mọi cử động đều thanh nhã, giống như đóa mẫu đơn yêu kiều mở xán lạn.
Nhìn chính mình trong gương, Ân Trường Hoan mấp máy môi, quay đầu nhìn Diệp Hoàn cười nói “Ta cảm thấy hiện tại còn đẹp hơn chàng.”
Diệp Hoàn ở bên cạnh ôm nhi tử, ánh mắt trong lúc lơ đãng lướt qua người Ân Trường Hoan, đúng là đầy đặn hơn trước đó không ít, mỉm cười nói “Ta vẫn luôn cảm thấy như vậy.”
Phó Thần được một tháng tuổi đã bắt đầu trở nên trắng nõn, lúc này dùng tã lót màu hồng sắc thêu vàng, ngoan ngoãn dựa vào ngực phụ thân, vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, trông rất giống tiểu quỷ.
Ân Trường Hoan vỗ vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của hài tử sau đó dang tay ra ôm lấy, nhưng đang có Diệp Hoàn ở đây, Ân Trường Hoan lại không thể toại nguyện.
Quả nhiên, tay Ân Trường Hoan còn chưa chạm vào, hài tử đã khóc oa oa lên, nhìn kỹ sẽ phát hiện căn bản không có nước mắt, chỉ là gào khan.
Nụ cười Ân Trường Hoan bỗng nhiên thu lại, một tháng qua, chỉ cần có Diệp Hoàn ở đây, nàng đều không thể ôm nhi tử. Đương nhiên nếu không có mặt Diệp Hoàn thì vẫn là có thể ôm nó dù sao dung mạo của nàng cũng đâu có tệ.
Ban đầu nàng không tin, cảm thấy thằng bé còn nhỏ sao có thể phân biệt được đẹp xấu bèn thử một chút, thế là phát hiện hài tử ngoại trừ đặc biệt thích vẻ ngoài của Diệp Hoàn thì cái khác đều giống trẻ con bình thường, đồng dạng nhiều lúc nàng ôm nó đi tiểu, còn làm ướt cả váy Ân Trường Hoan.
Điều duy nhất khiến Ân Trường Hoan vui là bởi vì hài tử thích Diệp Hoàn hơn, cho nên Diệp Hoàn bị hài tử làm ướt người nhiều hơn.
“Ta biết ngay mà. ” Ân Trường Hoan ngồi xuống ghế, bĩu môi nhìn nó “Tiểu bạch nhãn lang(*).”
(*)”Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
Phó Thần thấy Ân Trường Hoan tức giận thì dừng gào khóc, mỉm cười nhìn nàng.
Mới vừa rồi Ân Trường Hoan còn giận dỗi thấy nụ cười này lập tức mềm nhũn, quay ra chỉnh lại áo của mình.
Hài tử thích phụ thân cũng không sao, nếu phải lựa chọn giữa nàng và người khác mà lại chọn người ngoài thì nàng mới tức phát khóc.
Diệp Hoàn dù thích nhi tử cũng không thể không đặt nó xuống, hắn cần phải đi chiêu đãi khách, hôm nay là tiệc đầy tháng Phó Thần.
Phó Thần tắm ba ngày lễ đã làm rất long trọng, tiệc đầy tháng này Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn vốn định tổ chức khiêm tốn hơn một chút, kết quả hoàng đế không đồng ý, nhất định phải mở thật lớn.
Ân Trường Hoan là thái tử phi cao quý, người cần nàng chào hỏi không nhiều, huống chi còn có hai thái hậu cùng hoàng hậu nên càng không có việc cho Ân Trường Hoan.
Nhi tử Ân Trường Hoan đầy tháng, nên người người đều tới, có cả Bình Dương công chúa đã hoà ly.
Sau khi hòa ly, Bình Dương đến trang tử ở một thời gian, sau khi trở về khí sắc tốt hơn hẳn.
Hoàng đế lo lắng nói “Bình Dương yên tâm, con là công chúa tôn quý, phụ hoàng nhất định sẽ giúp con chọn một phò mã tốt.”
Bình Dương trả lời “Lần này con muốn tự chọn.”
Hoàng đế hơi bất ngờ, ông biết nữ nhi là thật tâm thích Hứa Ngạn, còn tưởng rằng sẽ nghe thấy Bình Dương nói không muốn kết hôn nữa, không ngờ lại muốn tự chọn.
Bởi vì Hứa Ngạn là do ông chọn, còn chọn sai người, hoàng đế sửng sốt một cái chớp mắt rồi vội vàng gật đầu “Được, cho con tự chọn, thích ai thì để phụ hoàng tứ hôn.”
Nếu Bình Dương biết hoàng đế đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ nói: Vì Hứa Ngạn mà cả đời không kết hôn thì quá lỗ, nàng tuyệt đối không làm.
Bình Dương so với trước kia thì tiêu dao hơn nhiều, không có việc gì thì đi nghe kể chuyện, nếu không nữa thì đi thanh lâu nghe cầm, đánh cờ!
Thanh lâu ở đây cũng không phải là kiểu thanh lâu phổ thông mà là một nơi lịch sự tao nhã, nam nữ giai nghi, là nơi kết đôi của nhiều người.
Thanh lâu dù lịch sự tao nhã, nhưng tiểu thư nhà đứng đắn cũng rất ít đi, cho dù đi cũng phải cải trang cẩn thận nhưng Bình Dương lại rất thoải mái, thế là có người tấu với hoàng đế là Bình Dương hoang ~ dâm vô độ, kết quả đương nhiên là bị hoàng đế chửi mắng một trận.
Đông Cung, Kỷ Oánh Oánh bát quái hỏi Bình Dương “Nghe nói ngươi gần đây thường xuyên đi thanh lâu nghe nam nhân đánh đàn?”
Bình Dương rất yêu quý hài tử của Ân Trường Hoan, dù đang đùa với Phó Thần nhưng nàng vẫn bình tĩnh “Đúng a, hắn đánh không tệ lắm, nhưng ta về sau chắc sẽ không đi nữa.”
“Vì sao?” Ân Trường Hoan cũng tò mò.
“Nghe chán rồi.” Bình Dương một bên lắc trống cho Phó Thần một bên hỏi Ân Trường Hoan “Trường Hoan, muội hay đi chơi, mau nói cho ta biết trong kinh thành có những chỗ nào chơi vui đi?”
“Ta trước kia đều ở trong cung, số lần xuất cung rất ít, sau khi thành thân cũng không mấy khi đi chơi, hiện tại ta mới phát hiện bên ngoài thật sự rất thú vị.”
Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh hai mặt nhìn nhau, cũng phải, dù sao cũng đỡ hơn đi thương tâm vì Hứa Ngạn, thế là hai người ngươi một câu ta một câu nói cho Bình Dương những nơi vui chơi.
Tháng mười một, lúc có trận tuyết lớn đầu tiên thì Phó Dịch về tới kinh thành.
Lần xuất hành coi như thuận lợi, mặc dù người Hồ đối với người tới không phải thái tử mà là thân vương có hơi bất mãn, nhưng dưới sự uy hiếp cũng như mềm dẻo thì Phó Dịch vẫn ký kết được hiệp ước.
Có hiệp ước này, biên giới tây bắc sẽ được bình yên.
Khi vừa đến tây bắc không lâu, nhận được tin An vương và Khánh vương bức thoái vị cũng không kinh ngạc, lấy bản lĩnh của thái tử, trừ khi hoàng đế có bất mãn thái tử, nếu không thì vương gia bọn hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.
An vương và Khánh vương thì không cần phải nói, Ninh quận vương nhìn thì phong đạm vân khinh nhưng cũng có mưu đồ, chỉ là người này lo lắng quá nhiều, không thể thành đại nghiệp được.
Anh quận vương là người thích mượn gió bẻ măng, chỉ cần thái tử ngồi vững vị trí, hắn cũng sẽ không tự tìm phiền phức, các hoàng tử khác thế lực không đủ, muốn tranh giành với thái tử chẳng khác nào người si nói mộng.
Về phần hắn, Phó Dịch cười nhạt một tiếng, trong nụ cười có sự thoải mái.
Đã phải biết điểm mạnh thì cũng phải nhìn đến chỗ yếu của mình. Thừa nhận kém hơn thái tử không phải điều đáng xấu hổ, nhận thức sớm thì cuộc sống mới tốt lên được.
Huống hồ làm hoàng đế cũng không phải dễ, Phó Dịch ở trong lòng nói với mình, từ trước hoàng đế không phải chết sớm thì chưa già cũng đã rụng tóc, hắn có chút mong chờ nhìn thấy dung mạo thái tử khi ấy, đến lúc đó hắn nhất định sẽ đẹp hơn thái tử.
Phó Dịch vừa hồi kinh chuyện đầu tiên làm là tiến cung hồi bẩm cho hoàng đế về hiệp ước ký kết, ở ngự thư phòng bàn bạc công việc với hoàng đế và thái tử hơn nửa canh giờ mới xong.
Ra khỏi ngự thư phòng, Phó Dịch nói “Chúc mừng thái tử có trưởng tử.”
Diệp Hoàn cười một tiếng “Cám ơn.”
Hai người tách nhau ra ở cửa Hoa môn, Phó Dịch từ phía xa xa nhìn thấy một nữ tử khoác áo màu đỏ chót đứng dưới cây cổ thụ.
Mùa đông tiêu điều, sắc áo đỏ làm nổi bật không gian xung quanh.
Có thị vệ thấy Phó Dịch đang nhìn, cười nói “Kia là thái tử phi, hẳn là đang trêu chọc tiểu hoàng tôn.”
“Chơi với tiểu hoàng tôn?” Phó Dịch cả kinh há to miệng “Đi qua đi lại vậy sao?”
Thị vệ gật đầu “Nghe nói là tiểu hoàng tôn thích.”
Phó Dịch không phản bác được, một đứa bé mới hơn hai tháng thì biết vui gì? Sủng như vậy liệu có sủng đến hỏng không?
Đối với vị chủ nhân thiên hạ tương lai này, Phó Dịch thực sự không nói nên lời.
Biết Phó Dịch về kinh, Cố Như Nguyệt vừa vui vừa khẩn trương.
Phó Khang đã được mười tháng, so với lúc vừa ra đời thì sức khỏe đã khá hơn, chí ít không còn cứ ba ngày là truyền thái y nữa.
Ôm lấy Phó Khang, sắc mặt Cố Như Nguyệt khẩn trương vô cùng. Nếu Phó Dịch giận thì nàng ta lại đi Đông Cung xin lỗi Ân Trường Hoan.
So với hạnh phúc của gia đình nhỏ này thì việc đi xin lỗi Ân Trường Hoan là rất bình thường.
“Vương phi, vương gia về rồi.”
Cố Như Nguyệt ôm Phó Khang ra ngoài cửa thì nhìn thấy Phó Dịch phong trần mệt mỏi, nước mắt lập tức chảy xuống.
Nàng ta không nhịn được đi về phía trước hai bước, nghẹn ngào “Vương gia.”
Phó Dịch bước nhanh đến phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Như Nguyệt và Phó Khang “Ta về rồi.”
Hắn lui về sau, nhìn đôi mắt Cố Như Nguyệt “Thật xin lỗi.”
Kế hoạch giữa hắn và Diệp Hoàn đương nhiên không thể nói cho Cố Như Nguyệt, cũng bởi vậy mà Cố Như Nguyệt nhất định sẽ chịu chút ủy khuất.
Cố Như Nguyệt cười cười “Vương gia trở về là tốt rồi.”
Trời tối vắng người, Cố Như Nguyệt tựa vào ngực Phó Dịch, kề lại chuyện mình đã vô lễ với Ân Trường Hoan.
“Đều là ta không tốt.” Cố Như Nguyệt hối hận.
Phó Dịch biết lúc hắn bị giam trong Đại Lý tự thì Cố Như Nguyệt từng đi xin giúp đỡ khắp nơi, hắn đương nhiên sẽ không trách cứ Cố Như Nguyệt.
“Nàng yên tâm, thái tử phi không phải người thù lâu.” Bình thường nếu thù thì nàng ấy đã báo rồi, câu này Phó Dịch không nói ra “Có cơ hội thì nàng cứ xin lỗi một tiếng.”
Cố Như Nguyệt ừ một tiếng.
Nàng ta không nói thêm gì nữa, dựa vào trong ngực Phó Dịch, hưởng thụ sự bình yên hiếm có.
Phó Thần sáu tuổi thì Phó Du được hai tuổi, Diệp Hoàn đăng cơ làm đế.
Đúng, Phó Du là đứa nhỏ thứ hai của Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan, là một nữ nhi tính cách chững chạc đàng hoàng, Diệp Hoàn cực kỳ yêu thương con bé.
Lão hoàng đế không phải là chết, chỉ muốn truyền vị, còn mình thì thảnh thơi làm thái thượng hoàng, dẫn theo hai thái hậu và hoàng hậu nương nương đi hành cung nghỉ dưỡng, hưởng thụ những giây phút tuổi già.
Diệp Hoàn vừa đăng cơ, đạo thánh chỉ đầu tiên chính là phong Ân Trường Hoan làm hoàng hậu.
Buổi tối đầu tiên khi vào ở Khôn Ninh cung, Ân Trường Hoan mơ thấy một giấc mộng, trong mộng nàng về lại kiếp trước, cưỡi ngựa xem hoa giống như nhìn lại toàn bộ những gì đã xảy ra ở kiếp trước.
Lần này nàng không còn sợ hãi, bởi vì nàng biết mình đang nằm mơ.
Vừa lúc mơ thấy mình bị độc chết xong thì bừng tình.
Bây giờ đang là mùa hè, ánh trăng ngoài điện sáng tỏ, trong điện chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy.
Ân Trường Hoan nghiêng đầu, Diệp Hoàn ngủ ở bên cạnh. Dù đã qua nhiều năm nhưng dung nhan Diệp Hoàn không những không xuống dốc mà ngược lại toả ra sự trưởng thành mê người.
Tại sao lại có nam nhân đẹp đến thế chứ!
May mà nam nhân này thuộc về nàng!
Đột nhiên đầu Ân Trường Hoan lóe lên, thì ra kết cục bi thảm của nàng đời trước đều là bởi vì khi tuyển hôn phu không chọn người đẹp nhất.
Ân Trường Hoan vừa thầm may mắn trùng sinh trở về nàng chọn được nam nhân đẹp trai nhất vừa nghiêm túc khuyên bảo chính mình: Bởi vậy mới có thể thấy khi đưa ra quyết định gì tuyệt đối không nên ôm suy nghĩ chấp nhận sự thật.
Kiên trì từ đầu đến cuối mới có thể thành công.
Diệp Hoàn mơ mơ màng màng mở mắt thấy Ân Trường Hoan như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm mình.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang thấy chàng thật đẹp, cảm thấy mình quá có mắt nhìn!”
Diệp Hoàn:…
Hơn nửa đêm không ngủ lại đi nói hắn đẹp, hắn nên tự đắc dung mạo hay là nên bất đắc dĩ Trường Hoan yêu vẻ đẹp.
“Đi ngủ đi.” Che đi đôi mắt Ân Trường Hoan, chính mình cũng nhắm mắt lại “Không ngủ thì ngày mai trên mắt sẽ có quầng thâm đấy!”
Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt!