“Là người quen của nương trước đây, đi ngang qua Tề Châu nên đến chào hỏi.”
“Bá bá này thật đẹp.”
“Dung mạo chỉ là nhất thời, tính cách không tốt thì nhan sắc có đẹp cũng vô dụng.”
“A, nương, vậy chúng ta đi chơi diều đi.”
“Được.”
…
Nghe thấy cuộc trò chuyện của Ân Bạch Tuyết và Thanh nhi phía sau, Phó Dịch không nhanh không chậm rời đi.
Người hầu đi sau lưng không nhịn được quay đầu nhìn lại Ân Bạch Tuyết, vương gia rời đi mà Ân Bạch Tuyết lại không trả đồ, chẳng lẽ vương gia vẫn chưa quên được nàng.
Cũng phải, nếu quên Ân Bạch Tuyết thì vương gia cần gì phải đối tốt với nàng ấy như vậy, năm đó lúc đưa Ân Bạch Tuyết đi còn cho rất nhiều tiền bạc, hiện tại cũng đã qua mười năm, có lẽ tức giận năm đó của vương gia đã tiêu tan hết rồi, nếu không thì sao lại đi đến đây chứ.
“Vương gia.” Hắn khom người nói với Phó Dịch “Ân tiểu thư còn chưa thành thân, vương gia nếu như có ý, không bằng…”
Hắn còn chưa nói xong, Phó Dịch dừng bước, quay đầu, mặt không thay đổi nhìn người hầu.
Người hầu cảm giác được sau lưng lạnh toát, đầu ong một tiếng, những năm qua tâm tư vương gia càng khó suy đoán, hắn lập tức cúi người thỉnh tội “Thuộc hạ biết sai, xin vương gia trách phạt.”
Phó Dịch lạnh giọng “Tự mình đi lãnh phạt đi.”
“Dạ.”
Ngồi lên xe ngựa, Phó Dịch nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Bánh xe bắt đầu chuyển động, Phó Dịch vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, trước cửa bảng hiệu viết hai chữ Trương phủ.
Xe ngựa rất nhanh chạy qua Trương phủ, Phó Dịch buông rèm “Về sau chỗ nàng ấy có bất kỳ dị động đều phải thông báo cho ta.”
Người hầu ngồi ngoài càng xe còn đang hối hận, đột nhiên nghe Phó Dịch nói xong, như cố gắng đè nén, không phải không để ý ư, sao còn quan tâm người ta đến vậy.
“Dạ.” Tâm tư chủ tử không thể đoán nổi.
Buổi đêm mùa xuân có hơi lạnh, Phó Dịch mơ hồ cảm thấy toàn thân lạnh toát bèn kéo cao chăn nhưng cái chăn này hình như chăn mỏng mùa hè mà.
Đột nhiên mở mắt, gian phòng rất tối, dạ minh châu tản ra ánh sáng mờ mờ, nhưng căn phòng hắn đang ở Vĩnh Châu làm gì có dạ minh châu, mà gian phòng này hắn cũng không xa lạ gì, là phòng ở phủ Đoan vương.
Hắn không phải đang ở Tề Châu ư, sao trong một đêm đã trở về kinh thành?
Phó Dịch kinh hãi, nín hơi rời giường, trên mặt bàn có một bình nước lạnh, nghiên mực trên thư án còn chưa mài, hắn đẩy cửa ra, trăng lên giữa trời, ánh trăng sáng tỏ, giống hệt viện ở phủ Đoan vương hoặc nói đây chính là nơi ở trong phủ Đoan vương.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Nha hoàn gác đêm bước nhanh tới “Vương gia thức dậy làm gì?”
Nha hoàn này đúng là người trong viện của hắn, Phó Dịch như phát giác ra điều gì, cố gắng bình tĩnh hỏi “Năm nay năm Nguyên Hòa thứ ba?”
Nha hoàn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy mặt Phó Dịch không có gì khác thường mới thấp giọng đáp “Đúng vậy.”
“Lui ra đi.”
Phó Dịch trở về phòng, cũng vẫn là năm Nguyên Hòa thứ ba nhưng hắn trước khi ngủ rõ ràng là đầu xuân, nhưng bây giờ đã là mùa hè, chẳng lẽ hắn ngủ một giấc đã qua ba, bốn tháng, hay là nói… mặt Phó Dịch tĩnh mịch, hay là nói đây không phải thời không trước khi hắn ngủ.
Phó Dịch không còn hốt hoảng cũng không lập tức tìm người đến hỏi thăm, mà là nằm lại trên giường, hắn nghĩ có lẽ ngủ tiếp một giấc thì có thể khôi phục lại bình thường.
Nhưng mà mọi thứ lại không thuận lợi như hắn nghĩ, sau khi tỉnh lại, hắn vẫn ở mùa hè năm Nguyên Hòa thứ ba.
Dần dần hắn biết, mình không phải ngủ thẳng một giấc từ mùa xuân tới mùa hè, mà là đi tới một thế giới khác.
Trong thế giới này, hắn không giải trừ hôn ước với Ân Trường Hoan bởi vì nàng ấy bị hạ độc chết ngay trong phủ Đức Dương quận chúa vào thời điểm hắn thay phụ hoàng đi tuần sát tây bắc.
Đầu tiên là Trịnh thái hậu đột nhiên tạ thế, sau là Ân Trường Hoan chết bất đắc kỳ tử, phụ hoàng giận dữ, sai người tra rõ đồng thời cho Diệp Hoàn nhận tổ quy tông, cũng giao vụ án cái chết của Ân Trường Hoan cho Diệp Hoàn thẩm tra.
Sau đó chuyện hắn và Ân Bạch Tuyết có tư tình lộ ra ánh sáng, không lâu sau đó Diệp Hoàn tra ra nguyên nhân cái chết của Trịnh thái hậu là Gia Hòa trưởng công chúa gây nên, lại sau đó, chuyện Ân quốc công độc chết thân nữ là Đức Dương quận chúa Ân Trường Hoan với quốc công phu nhân đánh tráo thân nữ của tam phòng Ân gia gây chấn kinh toàn bộ kinh thành…
Phụ hoàng vì cái chết của Trịnh thái hậu và Ân Trường Hoan mà bị đả kích lớn, muốn sớm thoái vị rồi truyền ngôi cho Diệp Hoàn, nhưng Diệp Hoàn không đồng ý ngay, chỉ lấy thân phận thái tử ra thay hoàng đế xử lý chính sự, mãi đến ba năm trước mới đăng cơ làm đế.
Mà hắn, bởi vì chuyện của Ân Bạch Tuyết làm phụ hoàng tức giận, thậm chí bị giáng tước vị, về sau cưới Cố Như Nguyệt, cũng nạp Ân Bạch Tuyết làm thiếp.
Nhưng mà có lẽ kết cục giữa hắn và Ân Bạch Tuyết đã được định trước, cho dù là ở thế giới này thì cũng giống vậy, Cố Như Nguyệt vẫn giả bộ bị ngã để đổ oan cho Ân Bạch Tuyết, điều khác biệt duy nhất là lần này Ân Bạch Tuyết không đi Tề Châu mà lại xuất gia, trưởng tử Phó Khang của hắn và Cố Như Nguyệt cũng vì chuyện Cố Như Nguyệt bị ngã mà thân thể luôn yếu ớt.
“Vương gia đi đâu?”
Hạ nhân do dự, không mở miệng, Cố Như Nguyệt nhíu mày, hỏi lại.
Hạ nhân không dám không nói “Vương gia đi hoàng lăng ạ!”
“Hoàng lăng?” Cố Như Nguyệt nói “Đi hoàng lăng làm gì?”
“Nghe nói là tới tế điện Đức Dương công chúa.”
Ân Trường Hoan sau khi chết được hoàng đế truy phong thành công chúa, hưởng hương khói hoàng gia.
Nghe thấy Phó Dịch đi tế điện Ân Trường Hoan, Cố Như Nguyệt không hiểu nhíu mày, nàng ta chưa từng gặp Ân Trường Hoan, nhà bọn họ đến kinh thành là lúc Đức Dương công chúa qua đời được hai năm, nhưng nàng ta nghe Đức Dương công chúa này ỷ vào ngoại tổ mẫu và thái thượng hoàng sủng ái mà không kiêng nể gì, ngang ngược càn rỡ, có lẽ chính là bởi vì thế nên trước kia vương gia mới đi lén lút với Ân Bạch Tuyết, chỉ là cũng chẳng sao, nếu không có chuyện đó thì nàng ta cũng không có cơ hội gả cho vương gia.
Ân Trường Hoan dù được sủng ái, nhưng nàng vẫn là nữ nhi Ân gia, hành hương là không thể vào hoàng lăng, nhưng hoàng đế phá lệ, cho nàng thân phận công chúa để táng tại hoàng lăng.
Cửa vào lăng công chúa, chỉ có thể nhìn thấy tảng đá băng lãnh.
Phó Dịch cúi đầu dâng hương, tất cả đều là vì hắn phản bội.
Sau khi Ân Bác Văn vào tù có nói sở dĩ hạ độc Ân Trường Hoan bởi vì thấy Ân Trường Hoan phát hiện chuyện giữa hắn và Ân Bạch Tuyết, vì bảo vệ Ân Bạch Tuyết cho nên mới mưu hại con gái ruột.
Sắc mặt Phó Dịch băng lãnh, nói cái gì mà bảo vệ Ân Bạch Tuyết, chẳng qua chỉ là vì Ân Bạch Tuyết và Ân Bác Văn càng thân cận thì lúc Diệp Hoàn không khôi phục thân phận hoàng thất, hắn mới có khả năng kế thừa hoàng vị. Nếu tất cả đều thuận lợi thì Ân Bạch Tuyết chính là hoàng hậu, chỉ tiếc tính toán của Ân Bác Văn không thành, hắn không thể trở thành hoàng đế, việc Ân Bác Văn làm ra cũng bị Diệp Hoàn tra xét rõ ràng.
Phó Dịch không ở lại lâu, Ân Trường Hoan ở thế giới này mất sớm, còn ở thế giới khác lại phu thê ân ái, nhi nữ song toàn, có lẽ là được ông trời thương xót, vận mệnh của nàng mới có thể cải biến, cũng để hắn nhận rõ bản thân hèn hạ và vô sỉ thế nào.
Có cái gì đó như loé lên trong đầu Phó Dịch, đúng lúc đang suy nghĩ nghiêm túc thì có một giọt nước rơi vào mặt.
Mưa to như trút nước, Phó Dịch chưa trở về kinh thành mà ở lại biệt viện hoàng lăng.
Trong nơi này, An vương và Khánh vương cũng đều bị biếm thành thứ dân giam nơi hoàng lăng.
Cự tuyệt hai người này cầu kiến, Phó Dịch nằm trên giường nhắm hai mắt.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm ầm ầm, Phó Dịch đột nhiên có cảm giác, có lẽ qua tối nay, hắn sẽ có thể trở về, trở lại thế giới mà Ân Trường Hoan không mất sớm kia.
Chớp mắt, gian phòng sáng lên như ban ngày, Phó Dịch nhớ tới suy nghĩ của mình lúc bị giọt nước cắt ngang: Trịnh thái hậu vì sao không đột nhiên qua đời, Ân Trường Hoan vì sao không bị độc hại và vì sao lại sớm phát hiện hắn và Ân Bạch Tuyết có tư tình rồi giải trừ hôn ước?
Hắn nhớ kỹ nửa tháng trước khi hắn đi tây bắc tuần sát, Ân Trường Hoan bỗng nhiên cưỡi ngựa xông vào hoàng cung, còn gào khóc…
“Vương gia, vương gia!”
Phó Dịch mở mắt, ánh mắt như sáng tỏ, không có nửa điểm bối rối, hắn nghiêng đầu, đập vào mắt là người hầu.
“Vương gia, người sao vậy?” Hôm nay lúc lên đường rời Tề Châu, nhưng Phó Dịch vốn luôn dậy sớm nay mãi không có động tĩnh, người hầu bất đắc dĩ mới vào trong phòng.
Phó Dịch giật mình, đây là mơ sao?
Không, đây không phải mơ, chỉ là vì sao hắn lại có cảm giác chân thật đến thế?
Ân Trường Hoan, nàng có phải cũng từng có cái cảm giác này, nếu không phải thì tại sao hai thế giới lại có quá nhiều khác biệt!
…
Chuyện này là bí mật vĩnh viễn trong lòng Phó Dịch, hắn không nói cho bất kỳ ai, cũng không có đi đối chứng với Ân Trường Hoan.
Mãi đến hắn vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.