Đức Dương Quận Chúa
Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
Ân Trường Hoan muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Diệp Hoàn nhưng một tháng này nàng đều không thể nhìn thấy Diệp Hoàn.
Cho người đi nghe ngóng thì mới biết được hắn đi theo Trịnh Xuyên rời kinh tra án, trong thời gian ngắn không thể trở về kinh.
Cũng may khoảng cách nàng bị độc chết còn xa, Ân Trường Hoan trôi qua một tháng vui vẻ.
Một tháng này xảy ra vài chuyện, trong đó chuyện chính là sau khi nàng thiết tiểu yến hai ngày thì Trịnh thái hậu nói người xếp mật thám vào Từ Ninh cung không phải Ân Bác Văn.
“Vậy ngoại tổ mẫu biết là người nào sao?”
“Còn chưa chắc chắn, nhưng có chút nghi ngờ.” Gặp Ân Trường Hoan cau mày lo lắng, Trịnh thái hậu đưa tay vuốt vuốt lông mày Ân Trường Hoan, nói “Những chuyện này không cần cháu lo lắng.”
Bà dừng một chút, lại nói “Đã không phải cha cháu, cháu cũng không cần lại trách hắn.”
Ân Trường Hoan lại lắc đầu, trầm mặc nói “Cháu có cảm giác, cho dù người xếp mật thám vào Từ Ninh cung không phải ông ta thì chuyện mẫu thân qua đời và ông ta khó thoát được liên quan.”
Đây là trực giác, Ân Trường Hoan không rõ vì sao lại cảm thấy như vậy, nhưng loại cảm giác này rất mãnh liệt.
Có một ngày nàng thậm chí còn nghĩ nếu như nương thật sự bị Ân Bác Văn hại chết, vậy liệu kiếp trước nàng chết có phải là do Ân Bác Văn hạ thủ không?
Ý nghĩ này vừa sinh ra liền bị nàng phủ định, sẽ không có người ra tay với thân cốt nhục của mình, cho dù nàng và ông ta có quan hệ không tốt, mà Ân Bác Văn cũng không có lý do hại nàng.
Trịnh thái hậu vỗ vỗ mu bàn tay Ân Trường Hoan, thanh âm xa xăm, phảng phất xuyên thấu thời gian “Trường Hoan yên tâm, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ tìm ra được chân tướng việc mẫu thân cháu qua đời, sẽ không bỏ qua bất kỳ một ai hại mẫu thân cháu.”
Ân Trường Hoan không muốn qua lại với người Ân gia, nhưng người Ân gia lại không nghĩ như vậy. Sau khi Ân Lâm được ra khỏi Đại Lý tự thì lão phu nhân đã phái Ân Ly tới truyền lời mời nàng đến phủ Ân quốc công dùng cơm trưa.
Ân Trường Hoan lúc đầu không muốn đi nhưng vừa nghĩ tới sẽ thấy khuôn mặt đầy phẫn hận của Ân Lâm thì nàng lại thay đổi chủ ý, quyết định đi một chuyến.
Nhưng lại kinh ngạc phát hiện Ân Lâm thế mà không có như nàng nghĩ.
Trong Nhân Thọ đường của lão phu nhân, người Ân gia đều ở đây để chứng kiến lão phu nhân bắt Ân Lâm bưng trà nhận sai với Ân Trường Hoan.
Ở Đại Lý tự mấy ngày, Ân Lâm gầy hốc hác đi, ánh mắt trống rỗng, không còn kiêu ngạo như trước, tinh thần cũng không tốt, khiến nàng tưởng như hai người.
Ân Trường Hoan thấy Ân Lâm như vậy nhưng tuyệt đối không cảm thấy áy náy, người đã làm sai thì đều phải gánh chịu hậu quả, cũng không thể nói ngươi còn nhỏ là vô tội, huống hồ Ân Lâm là kẻ tái phạm, sự kiên nhẫn của nàng sớm đã hết.
Có lẽ là Ân Lâm thật sự nhận được giáo huấn, cũng có lẽ là lão phu nhân sớm đã cảnh cáo Ân Lâm, lúc bưng trà nhận sai Ân Lâm không có nửa phần oán trách, cũng không có biểu hiện phẫn hận gì đối với Ân Trường Hoan.
Môi Ân Trường Hoan khẽ chạm chén trà, nhìn giống như đã uống một ngụm nhưng kì thực nàng một giọt trà cũng không uống.
Mặc kệ Ân Lâm có phải thật lòng xin lỗi nàng hay không, nhưng loại trà này dễ bị động tay chân, nàng không thể uống.
Lão phu nhân thấy Ân Trường Hoan nhận trà, liền thấy nhẹ nhàng thở phào, nhìn mọi người trong phòng, nghiêm túc nói “Chuyện này cứ như vậy mà cho qua đi, về sau các ngươi ai cũng không được phép nhắc lại.”
Ân Trường Hoan cúi đầu vuốt vuốt ngọc bội bên hông, quả nhiên gừng càng già càng cay!
“Đúng rồi, Trường Hoan.” Lão phu nhân giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi Ân Trường Hoan “Trong phủ cháu còn Vô Ngân sương không?”
Vô Ngân sương là thuốc của thái y viện, công hiệu như kỳ danh, tiêu trừ vết sẹo. Nguyên liệu chế tác Vô Ngân sương vừa ít lại cực kỳ trân quý, còn có một loại chỉ mùa đông mới có, phải dùng lúc còn mới nên tháng chạp hàng năm thái y viện mới có thể chế tạo ra chút ít Vô Ngân sương.
Từ khi Ân Trường Hoan tập võ đến nay, đa số Vô Ngân sương đều cho Ân Trường Hoan. . truyện kiếm hiệp hay
Hoàng đế nói: Trường Hoan là nữ nhi, sao có thể có sẹo.
Còn lại một phần nhỏ thì hoàng thượng giữ lại cho mình, triều thần nếu cần có thể đi tìm hoàng thượng xin thuốc, nhưng có lấy được hay không thì chưa chắc.
Bây giờ là đầu tháng tư, Ân Trường Hoan đương nhiên có Vô Ngân sương.
Nàng gật đầu “Còn mấy bình.”
Lão phu nhân nói “Vậy cháu tặng một bình cho tứ muội muội đi, cô nương mà để lại sẹo thì không tốt.”
“Được, lát nữa ta sẽ cho người đưa tới.” Ân Trường Hoan bình thản đáp ứng, bây giờ Ân Lâm đã bị giáo huấn, một bình Vô Ngân sương mà thôi, nàng có gì mà không bỏ được.
Lão phu nhân cười từ ái, nhìn về phía Ân Lâm đang cúi đầu chỗ Trình thị “Còn không mau cám ơn nhị tỷ tỷ.”
Ân Lâm đi phúc lễ “Đa tạ quận chúa.” Ngữ khí rất bình tĩnh, không có phẫn nộ cũng không có sung sướng khi có được Vô Ngân sương.
Ân Trường Hoan nghe vậy liền nhíu mày, xem ra một chuyến đi Đại Lý tự rất hữu dụng, so với trước kia có quy củ hơn nhiều.
Dùng xong bữa trưa, mọi người rời khỏi Nhân Thọ đường, Ân Bạch Tuyết cùng mẫu thân Đồng thị trở về viện của tam phòng.
Ân Bạch Tuyết đỡ Đồng thị, thấp giọng nói “Hôm đó tổ mẫu rõ ràng tức giận như vậy, sao hôm nay còn muốn Ân Lâm xin lỗi quận chúa?”
Đối với chuyện này, Ân Bạch Tuyết có oán trách Ân Trường Hoan, cảm thấy nàng quá không để ý tình nghĩa tỷ muội, nhất định phải hủy thành danh Ân Lâm mới chịu bỏ qua.
Phu nhân tam phòng Đồng thị là người dịu dàng thành thạo, sau khi gả vào phủ Ân quốc công thì cùng lão gia tam phòng là cầm sắt hòa minh(*), ân ái không rời, chỉ tiếc bởi vì sau khi sinh Ân Bạch Tuyết thì không thể mang thai nữa nên lão phu nhân liền để cháu gái của mình làm thiếp cho lão gia tam phòng.
(*) Cầm sắt hoà mình: ý chỉ sự hoà hợp giữa vợ chồng
Bởi vì việc này, Đồng thị luôn không thích lão phu nhân, cùng lão phu nhân chỉ là tình cảm trên danh nghĩa mà thôi.
“Tổ mẫu con lúc ấy là tức đến chập mạch rồi, nhiều ngày qua đủ để bà ấy suy nghĩ lại.” Thấy Ân Bạch Tuyết còn nghi hoặc nhìn mình, Đồng thị cười cười nói “Đoan vương sắp trở về rồi.”
Ân Bạch Tuyết biết ngày Phó Dịch về, nhưng nghe thấy Đồng thị nói thì nàng vẫn không nhịn được cao hứng.
Mím khóe miệng, không cho Đồng thị có chỗ phát giác.
Đồng thị hoàn toàn không phát hiện ra “Quận chúa về sau dù không tốt thì cũng là vương phi, tứ muội con bây giờ dù danh thanh bị hao tổn, nhưng về sau nếu được quận chúa quan tâm, muốn gả vào nhà tốt cũng không khó. Huống chi quận chúa còn được thái hậu và hoàng đế sủng ái.”
Bà nhìn về phía Ân Bạch Tuyết, ngữ trọng tâm trường nói “Chuyện này vốn là tứ muội con không đúng, nhị bá phụ và nhị bá mẫu con yêu thương con nên con mới muốn đứng về phía tứ muội muội, cái này cũng là bình thường, nhưng không thể bởi vì yêu thương mà không có phân tấc và ranh giới cuối cùng.”
Ân Bạch Tuyết nghĩ tới ngày đó Chu thị hỏi Ân Trường Hoan chịu ủy khuất thì nàng có từng thương tiếc Ân Trường Hoan không, lại nghe Đồng thị nói, nàng nhất thời có chút ngượng ngùng, cúi đầu không dám nói gì.
“Còn nữa ” Đồng thị trầm giọng hơn chút “Nữ nhi xuất giá là dựa vào người nhà mẹ đẻ cùng huynh đệ tỷ muội. Có thể con cũng nhìn thấy, cha con bình thường, ca ca thì ăn chơi lêu lổng, về phần thứ đệ, thứ muội, bọn họ không đến hút máu con là tốt. Đại phòng cũng không cần nói, quan hệ với chúng ta luôn bình thường, nhị phòng mặc dù yêu thương con nhưng chuyện trong quan trường không thể nói trước, có lẽ về sau con còn cần dính ánh sáng của quận chúa, không thể vì nhị phòng mà làm con đường của mình bị hỏng.”
“Dính ánh sáng của quận chúa?” Ân Bạch Tuyết không kìm lòng được lặp lại.
Đồng thị biết nàng là cô gái kiêu ngạo, thở dài, ý vị thâm trường nói “Bạch Tuyết, thuở nhỏ con đã thông minh, sẽ không phải không rõ ý nương chứ. Đoan vương nếu có đại vận, quận chúa chính là hoàng hậu ” bà nói hai chữ hoàng hậu đặc biệt nhẹ nhàng “Mà con chính là đường tỷ của hoàng hậu.”
Đồng thị đang chỉ điểm cho nữ nhi, có thể bà không biết Ân Bạch Tuyết nghe những nói này trong lòng khổ sở cỡ nào.
Rõ ràng mọi thứ đều là của nàng nhưng bởi vì Ân Trường Hoan có hoàng đế và thái hậu sủng ái, có Trịnh gia, phủ Anh Võ hầu làm hậu thuẫn nên nàng không thể không đem vị trí hôn thê chắp tay nhường lại. Nhưng còn tốt, đây chỉ là tạm thời.
Bọn họ có lỗi với Ân Trường Hoan, nhưng sau đó sẽ đền bù cho nàng.
Nhất định sẽ đền bù nàng.
Ân Bạch Tuyết ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Mẫu nữ Đồng thị đang nói chuyện thì trong chính viện Trình thị cũng đang an ủi Ân Lâm.
“Nương biết con chịu khuất, nhưng lần này là con không như trước, chúng ta sao có thể không biết, lần này coi như ăn giáo huấn, về sau không thể không che đậy miệng lại.”
“Tuy là tiểu thư của chúng ta không như trước nhưng quận chúa cũng quá đáng ” người nói chuyện là quản sự Hạnh ma ma của Trình thị, là tâm phúc của Trình thị “Nàng ta có khi nào từng đối xử với tiểu thư như muội muội chứ.”
Trình thị nghĩ tới ngày đó Ân Trường Hoan nhục nhã mình, thần sắc lạnh lùng “Nàng ngày đó không phải đã nói rồi sao, lúc trước là ta muốn làm lễ thiếp trước bài vị Gia Di trưởng công chúa, Lâm nhi là ta sinh, nàng ta đương nhiên không coi Lâm nhi là muội muội, chỉ sợ Lâm nhi trong lòng nàng còn không bằng một nửa Ân Ly.”
Mặt Ân Lâm không thay đổi nghe Trình thị nói chuyện với Hạnh ma ma, không nói một lời. Trên thực tế từ khi ra khỏi Đại Lý tự nàng liền trầm mặc ít nói, Trình thị không yên lòng, kiểm tra thân thể Ân Lâm, thấy ngoại trừ vết roi ngày đó thì không còn vết thương nào khác mới yên lòng.
“Phu nhân, người của phủ quận chúa đưa Vô Ngân sương tới.” Nha hoàn cầm một bình bạch ngọc vào.
Hạnh ma ma cẩn thận cầm lấy cái bình “Không hổ là đồ trong cung, một cái bình cũng tốt như vậy.” Bà ta đưa Vô Ngân sương cho Ân Lâm “Tiểu thư mau bôi đi, nhất định vết sẹo sẽ không bị lưu lại.”
Ân Lâm cụp mắt xuống nói “Không lưu sẹo thì có làm được gì, dù sao tất cả mọi người trong kinh thành đều biết ta bị đưa đi Đại Lý tự.”
“Lâm nhi ” Trình thị nhíu mày, muốn nghiêm nghị nhưng thấy Ân Lâm không có tinh thần liền mềm giọng nói “Bây giờ còn còn nhỏ, làm mai mối là chuyện nhiều năm sau, đến lúc đó tất cả mọi người đã quên, không có ảnh hưởng gì đâu.”
Bà ta cầm hai tay Ân Lâm, nhẹ nhàng thì thầm “Việc con bây giờ cần phải làm là tiếp thu giáo huấn, hối cải để làm người mới, tuyệt đối không nên cam chịu, như vậy sẽ làm người thân đau đớn kẻ thù sung sướng.”
Ân Lâm giương mắt, bình tĩnh nhìn Trình thị một lúc, sau đó lại cúi đầu “Con hiểu rồi.”
Bên trong phủ Đức Dương quận chúa.
Nhược Vân không yên lòng nói “Quận chúa, chúng ta cứ như vậy mà đưa Vô Ngân sương cho bọn họ sao, lỡ bọn họ động tay chân vào Vô Ngân sương, sau đó vu oan cho ngài thì sao?”
Ân Trường Hoan vuốt hắc nhận “Bọn họ nếu muốn chấp nhận mặt Ân Lâm hiện tại thì cứ để bọn họ vu oan cũng không sao.”
Đem hắc nhận đeo ở hông, Ân Trường Hoan đứng dậy đi ra ngoài “Nghe nói Tứ Quý lâu có người kể chuyện mới, buổi chiều không có việc gì, đi nghe hắn nói đi.”
“Quận chúa không cần nói với nô tỳ đâu.” Nhược Vân nín cười “Nô tỳ biết ngài là đi nghe kể chuyện, tuyệt đối không phải là bởi vì lời đồn nói người kể chuyện này rất anh tuấn, có thể so với Diệp đại nhân mà đi xem hắn.”
Ân Trường Hoan:…
Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có. Nàng chỉ là thưởng thức người có dáng dấp đẹp thôi mà.
Sau nửa canh giờ, Ân Trường Hoan lắc đầu cảm khái “Có ngoại hình mà không có thần thái, không bằng một nửa Diệp đại nhân.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!