Đức Dương Quận Chúa
Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
“Gia Hòa trưởng công chúa xin hoàng thượng chỉ cưới cho Diệp Hoàn và Nhu Lạc quận chúa nhưng bị hoàng thượng cự tuyệt, hoàng thượng nói đã đáp ứng Diệp Hoàn không tứ hôn.”
Đoan vương phủ, thuộc hạ đang bẩm báo với Phó Dịch.
Mí mắt Phó Dịch cụp xuống, sắc mặt tĩnh mịch, mấy ngón tay gõ mặt bàn.
Hoàng thượng sẽ ưng thuận cam kết như vậy cũng không kỳ quái, đệ tử hoàng thất hoặc công tử thế gia được hoàng thượng xem trọng nếu không nguyện ý bị chỉ cưới, có thể nói với hoàng thượng cũng không khó, có trách thì trách tại người này là Diệp Hoàn.
Một thân phận không rõ ràng, chỉ vẻn vẹn bằng việc hắn là trạng nguyên đã có thể khiến hoàng thượng để ý hắn.
Còn có một điều làm Phó Dịch để ý chính là Diệp Hoàn còn trẻ đã thăng nhiệm Đại Lý tự hữu thiếu khanh.
Các trạng nguyên trước đều phải ở Hàn Lâm viện hai đến ba năm, nhưng Diệp Hoàn là nhất trung trạng nguyên đã được ra ngoài, hiện tại vừa trở về lại thăng làm Đại Lý tự thiếu khanh, làm quan chính tứ phẩm, lấy tuổi của hắn thì về sau nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc trong triều.
Thẩm phụ tá là phụ tá mà Phó Dịch coi trọng nhất, hắn đề nghị “Vương gia, Diệp Hoàn này có chiến tích trác tuyệt, nghe nói án mỏ than lần này hắn có biểu hiện không tầm thường, mà hắn được hoàng thượng coi trọng, không bằng chúng ta lôi kéo người này về, sau này có thể giúp vương gia một chút sức lực.”
Phó Dịch khẽ lắc đầu “Lúc Diệp Hoàn vừa đỗ trạng nguyên ta đã từng thăm dò, hắn tựa hồ không nguyện ý lắm.”
Lúc đấy Phó Dịch mặc dù cảm thấy Diệp Hoàn không tệ, nhưng dù sao cũng không quá coi trọng hắn, một trạng nguyên mà thôi, ba năm một lần, hắn cũng không thiếu người, cho nên khi Diệp Hoàn từ chối nhã nhặn thì hắn cũng không để trong lòng.
Lúc hồi kinh gặp phải Trịnh Xuyên cùng Diệp Hoàn, hắn là cháu rể Trịnh Xuyên nên hai bên liền cùng nhau hồi kinh. Lại cùng Diệp Hoàn tiếp xúc, Phó Dịch mới giật mình nhận ra Diệp Hoàn này không đơn giản, cho nên khi hồi kinh mới lập tức cho người đi nghe ngóng tình hình Diệp Hoàn.
“Chẳng lẽ hắn đã chọn phe?” Thẩm phụ tá nghi ngờ nói “Hay hắn muốn làm một thuần thần?”
“Diệp Hoàn và Khánh vương, Anh vương không tiếp xúc gì về công vụ bên ngoài.” Có người nói.
Thẩm phụ tá nói “Vậy nếu không chọn phe…”
Phó Dịch trầm ngâm “Diệp gia chỉ trung với phụ hoàng, hắn là người Diệp gia, hơn phân nửa cũng là muốn làm thuần thần.”
Tòng long chi công cố nhiên có thể khiến người ta nhất phi trùng thiên(*), nhưng thân thể hoàng thượng khỏe mạnh, con đường tòng long quá khó mà lại nguy hiểm, huống hồ Diệp Hoàn đã được hoàng thượng coi trọng, con đường thuần thần lại ổn thoả hơn con đường tòng long.
(*) Tòng long chi công cố nhiên có thể khiến người ta nhất phi trùng thiên: sức mạnh của rồng có thể khiến người ta phi thăng trời cao
Nêú hắn là Diệp Hoàn thì cũng chọn làm thuần thần. Chỉ là người như vậy lại không thể thu về để dùng, chung quy khá là đáng tiếc. Cũng may đối phương không phải người của tứ ca cùng lục đệ, nếu không phải sẽ lại nhiều thêm một tên kình địch.
“Hình như Diệp Hoàn và Đức Dương quận chúa khá thân nhau.” Thẩm phụ tá đột nhiên nhớ tới chuyện này “Một tháng trước, Đức Dương quận chúa tổ chức tiểu yến mà trong yến tiệc chỉ có Diệp Hoàn và Diệp Hành là không có quan hệ huyết thống với quận chúa.”
Phó Dịch kinh ngạc “Bọn họ sao lại quen biết?”
Thẩm phụ tá đã điều tra điều này “Theo điều tra thì có một lần hoàng thượng mang Diệp Hoàn đến ngự hoa viên dùng bữa trưa với Đức Dương quận chúa và Bình Dương công chúa.”
“Ăn trưa cùng quận chúa và công chúa!” Lý phụ tá cả kinh há to miệng “Hoàng thượng không khỏi cũng quá tin một bề tôi Diệp Hoàn rồi.”
Thẩm phụ tá suy đoán nói “Có phải là hoàng thượng muốn Diệp Hoàn thành phò mã của Bình Dương công chúa.”
Cứ như vậy rất nhiều chuyện liền giải thích qua được.
Hoàng thượng sở dĩ sẽ mang Diệp Hoàn đến dùng bữa với Đức Dương và Bình Dương là vì muốn Bình Dương gặp Diệp Hoàn nên cự tuyệt Gia Hòa trưởng công chúa là bởi vì đây là con rể mà hoàng thượng chọn, Đức Dương quận chúa mời Diệp Hoàn dự tiệc là vì tạo cơ hội gặp mặt cho Bình Dương và Diệp Hoàn.
Lý phụ tá cảm thán nói “Nêú Diệp Hoàn có thể trở thành phò mã của Bình Dương công chúa thì thật tốt.”
Bình Dương cùng Đức Dương thân nhau như tỷ muội ruột, cũng có thể vì Đức Dương mà ủng hộ vương gia bọn họ.
Phó Dịch mở miệng “Phái người đi điều tra thân thế Diệp Hoàn.”
Thẩm phụ tá hỏi “Vương gia hoài nghi gì sao?”
Phó Dịch lắc đầu, ý vị sâu nặng nói “Biết người biết ta, bản vương chỉ là để phòng vạn nhất.”
Mấy người thương nghị chuyện kinh thành một canh giờ, mấy phụ tá mới cáo lui rời đi, Thẩm phụ tá lại không đi.
Sau khi những người khác đi, hắn thấp giọng nói “Ân đại tiểu thư vì chuyện Ân tứ tiểu thư mà cãi nhau với quận chúa một trận.”
Phó Dịch tựa lưng vào ghế ngồi, từ khi hồi kinh hắn còn chưa được nghỉ ngơi, nhéo nhéo mi tâm, hắn có chút mỏi mệt hỏi “Chuyện gì xảy ra?”
Thẩm phụ tá kể lại mọi chuyện. Hắn thấy Ân Bạch Tuyết không có gì có thể vượt qua Ân Trường Hoan được, nhưng bất đắc dĩ người Phó Dịch thích lại là Ân Bạch Tuyết.
Phó Dịch từ từ nhắm hai mắt nói “Phụ thê Ân quốc công yêu thương Bạch Tuyết, nàng bênh vực Ân Lâm cũng là chuyện đương nhiên. Ta hiểu rõ Trường Hoan, trêu tức nàng thì chỉ phát cáu nhất thời thôi, sẽ không ghi ở trong lòng.”
Thẩm phụ tá gật đầu “Quận chúa luôn rộng lượng như vậy.”
Phó Dịch đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm phụ tá.
Thẩm phụ tá vẫn cung kính như cũ, phảng phất như không cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Phó Dịch, lời nói xoay chuyển hắn bỗng nhiên nói “Vương gia, quận chúa đã cập kê, ngài nên có dòng dõi.”
“Ý của ngươi là muốn bản vương và Trường Hoan mau chóng thành thân?” Ngữ khí Phó Dịch hơi trầm xuống.
Thẩm phụ tá gật đầu, cung kính “Thế tử của vương gia chỉ có thể do quận chúa sinh.”
Phó Dịch trầm mặc.
Thẩm phụ tá đợi một hồi lại có ý riêng nói “Vương gia, thân thể Trịnh thái hậu vẫn rất tốt.”
Chỉ cần Trịnh thái hậu còn sống một ngày thì Ân Bạch Tuyết không khả năng vượt qua Ân Trường Hoan. Mà cho dù Trịnh thái hậu không có ở đây, lấy bản lĩnh của bà cũng có thể an bài tốt tương lai Ân Trường Hoan, Ân Bạch Tuyết vẫn không thể vượt qua Ân Trường Hoan.
Phó Dịch hiểu ý bóng gió của Thẩm phụ tá, hắn nhắm mắt, sau một lúc nói “Bản vương đã biết.”
Thẩm phụ tá nhẹ nhàng thở ra “Thuộc hạ cáo lui.”
“Quận chúa, hương vị cá ướp muối rất nồng, người thật sự muốn ăn sao?”
Ân Trường Hoan bịt mũi nhìn cá ướp muối tanh bẩn trong rương, trên mặt bắt đầu xoắn xuýt.
Nàng không phải chưa từng thấy cá ướp muối, nhưng nàng nghe nói mùi vị cá ướp muối rất khó ăn, nhưng Diệp đại nhân lại đưa cá ướp muối cho nàng, cái này cũng quá không phù hợp khí chất Diệp đại nhân.
Do dự nửa ngày, Ân Trường Hoan cắn răng một cái, một phát hung ác “Ăn.”
Đây chính là Diệp đại nhân đưa cho nàng, Diệp đại nhân dáng dấp đẹp như thế thì tặng đồ cũng nhất định là rất ngon.
“Khả năng làm xong sẽ không còn mùi nữa.” Nàng không biết là đang an ủi nha hoàn vẫn là tự an ủi mình.
Nhược Vân nhỏ giọng “Vậy nếu làm xong còn mùi thì phải làm sao?”
Ân Trường Hoan tức giận trừng nàng, nghiến răng “Vậy liền cho ngươi ăn.”
Nhược Vân hì hì cười “Đây chính là Diệp đại nhân đưa tới, quận chúa nỡ cho nô tỳ ăn sao?”
Nhược Vân lúc đầu không biết rương là Diệp Hoàn tặng, là chính Ân Trường Hoan nói ra.
“Có cái gì mà không nỡ” Ân Trường Hoan cười cười nói “Đây chỉ là cá ướp muối Diệp đại nhân tặng, cũng không phải mặt Diệp đại nhân.”
Khoé miệng Nhược Vân giật giật, không phản bác được.
Sau nửa canh giờ, thịt kho tàu cá ướp muối làm xong, hương vị ngoài ý liệu mà rất thơm, không còn cái mùi nồng đậm hôi thối, ngược lại có một mùi hương rất thơm, phối hợp với nước dùng gà xé nấm, Ân Trường Hoan ăn hết ba chén cơm lớn, sau khi ăn xong ngồi phịch ở trên ghế không muốn động đậy, mãi đến khi Đinh Tiến cầu kiến.
“Bên Ân Bạch Tuyết có động tĩnh?”
Phó Dịch trở về, Ân Trường Hoan phỏng đoán Phó Dịch khẳng định sẽ gặp riêng Ân Bạch Tuyết nên đã phái người theo dõi Ân Bạch Tuyết.
“Ân Bạch Tuyết chỉ dẫn theo nhà hoàn thiếp thân ra ngoài, trên đường thay ngựa xe, tiến tầng ba của một tiểu viện, thuộc hạ đang chuẩn bị đi vào dò xét thì phát hiện Đoan vương gia, sợ đánh cỏ động rắn nên thuộc hạ không đi vào.”
Mặt Ân Trường Hoan không đổi sắc “Ngươi tận mắt nhìn thấy Đoan vương?”
“Không có” Đinh Tiến ở trong lòng yên lặng cảm khái hắn thế mà không bình tĩnh được như Ân Trường Hoan “Nhưng thuộc hạ nhìn thấy cận vệ Đoan vương gia ngồi ngoài xe.”
Cận vệ là người bảo hộ vương gia, ngồi ngoài xe Phó Dịch thì người ở bên trong ngoại trừ Phó Dịch còn có thể là ai.
“Trời nóng ” Ân Trường Hoan cong cong khóe miệng, nở nụ cười tươi đẹp động lòng người “Là thời điểm giải trừ hôn ước.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!