Đức Dương Quận Chúa - Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Đức Dương Quận Chúa


Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn


“Ngươi cảm thấy là ai độc hại Đức Dương?” Diệp Hoàn trầm mặc một lát hỏi lại hộ vệ.

Hộ vệ suy nghĩ một chút nói “Thuộc hạ cảm thấy mấy vương gia khác có khả năng cao.”

Diệp Hoàn lắc đầu “Không đúng, ta hoài nghi là…

Cái tên sau cùng Ân Trường Hoan còn chưa nghe được thì đột nhiên tỉnh lại.

Trời còn chưa sáng, Ân Trường Hoan nhìn đầu giường nghĩ: Cái này không giống mộng, giống như linh hồn nàng quay về đời trước.

Mặc dù cái này rất khó tưởng tượng, nhưng chuyện nàng trùng sinh còn phát sinh được thì còn cái gì mà không thể.

Mấy ngày nay Ân Trường Hoan cũng nghĩ qua nguyên nhân nàng chết có phải mấy vương gia kia hạ thủ không. Nàng chết thì Trịnh gia cùng phủ Anh Võ hầu sẽ không ủng hộ Phó Dịch, nhìn từ điểm này thì đích thật là mấy vương gia còn lại có hiềm nghi tương đối lớn, nhưng nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn.

Nếu như không phải mấy vương gia kia, thì người hiềm nghi duy nhất là Ân Bạch Tuyết.

Chỉ cần nàng còn sống, Phó Dịch coi như có thích Ân Bạch Tuyết cũng không thể ở cùng với Ân Bạch Tuyết, Ân Bạch Tuyết rất có thể bởi vậy mà đối với nàng có sát tâm.

Ân Trường Hoan nhíu mày, nhưng có chút không đúng lắm, Ân Bạch Tuyết có năng lực độc chết nàng sao.

Không phải nàng xem nhẹ Ân Bạch Tuyết, mà là nàng đối với Trịnh thái hậu có lòng tin, có thể xếp người vào phủ quận chúa mà còn không bị bọn họ phát hiện, loại chuyện này Ân Bạch Tuyết không làm được.

“Quận chúa, người không ngủ suốt một đêm sao?” Nha hoàn cầm trứng gà đã đun sôi thận trọng đưa cho Ân Trường Hoan thoa mí mắt.

Ân Trường Hoan nhắm mắt lại nằm trên nhuyễn tháp “Hôm qua nằm mơ, tỉnh lại không ngủ được.”

Đang suy nghĩ không ra đến tột cùng là ai hại nàng, nàng muốn ngủ lại để mơ tiếp, muốn từ trong miệng Diệp Hoàn nghe được tên người hiềm nghi kia, chỉ là vô luận thế nào thì nàng đều không ngủ được, lật qua lật lại một đêm kết quả chính là hai cái mắt thâm đen lại, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì.

Diệp Hoàn biết quan hệ Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết, mặc dù ở trong mơ nàng không có nghe rõ tên người mà Diệp Hoàn nói, nhưng nàng có thể hỏi hắn.

Hỏi nếu như có một ngày nàng bị độc chết, người có khả năng hạ thủ nhất là ai.

Nha hoàn cười nói “Quận chúa sao không gọi chúng ta dậy, chúng ta có thể bồi quận chúa đánh lá cây bài, để quận chúa đỡ nhàm chán một mình.”

“Đánh thức các ngươi thì hôm nay ai giúp ta thoa con mắt.” Lời nói này là giả, phủ quận chúa to như vậy sao lại không có người giúp nàng thoa mắt, nhưng nha hoàn cũng không phải thật sự muốn đánh lá cây bài, nàng thấy thần sắc Ân Trường Hoan mệt mỏi, không có tinh thần nên cố ý nói đùa.

Đắp mí mắt, nha hoàn không nghe thấy Ân Trường Hoan nói gì cho là nàng ngủ thiếp đi liền định lui ra, chợt nghe Ân Trường Hoan mở miệng “Tiểu Vũ hiện tại ở đâu?”

Nha hoàn suy nghĩ một chút hồi “Bị Trương ma ma an bài đến kim khâu phòng.”

Ân Trường Hoan nhắm mắt lại ừ một tiếng.

Nha hoàn thử thăm dò mở miệng “Có cần đem người trở về không?”

Tiểu Vũ này trước kia là ở chính viện, mặc dù chỉ là tiểu nha hoàn tam đẳng, nhưng đã ở chính viện thì đều là tâm phúc của Ân Trường Hoan, so với kim khâu phòng thì không biết tốt gấp bao nhiêu lần.

“Không cần, cứ như vậy đi.” Ân Trường Hoan hỏi “Nàng tới tìm mấy người các ngươi chứ?”

“Không có.” Nha hoàn đợi một hồi không thấy Ân Trường Hoan nói gì “Vậy nô tỳ lui xuống trước.”

Ân Trường Hoan có thói quen, khi đi ngủ không thích có người trông coi.

Cùng lúc đó, trong kim khâu phòng của phủ quận chúa, một cô nương khoảng một mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi ở trong góc thêu thùa.

Bên trong gian phòng còn có các tú nương khác, nhưng mà nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện cô nương này bị những người khác xa lánh.

“Nàng ta vì sao lại từ chính viện đến kim khâu phòng, là phạm sai lầm chọc giận quận chúa sao?” Có người nhỏ giọng đặt câu hỏi.

“Lúc nàng ta đến kim khâu phòng thì quận chúa đã tiến cung được mấy ngày, sao có thể chọc giận quận chúa.”

“Hay là phạm sai lầm?”

“Cũng không đúng, không nghe thấy nói.”

“Các ngươi nhỏ giọng một chút.” Một tú nương lớn tuổi cảnh cáo bọn họ “Nàng ta dù sao cũng là quận chúa mang vào phủ, mặc dù bây giờ tới kim khâu phòng, nhưng chưa biết chừng có một ngày quận chúa sẽ đem nàng ta trở về.”

Một tú nương mười lăm mười sáu tuổi tức giận nói “Nàng ta ở chính viện vốn là không công bằng, năm đó có thể đi vào chính viện đều là trải qua nhiều đợt tuyển chọn, dựa vào cái gì mà nàng ta vừa đến đã có thể vào.”

“Ngươi nói dựa vào cái gì ” tú nương lúc trước cảnh cáo nói “Chỉ bằng nàng ta là người quận chúa cứu, các ngươi muốn hận thì hận chính mình không có cái phúc đó.”

Người không biết chuyện hỏi “Nàng ta là được quận chúa cứu?”

Ngữ khí tú nương vốn không tốt nói “Lúc quận chúa mười mấy tuổi khi đi trên phố lớn đụng phải nàng ta bị người ta vu cáo trộm đồ, quận chúa thấy đáng thương liền đem về phủ quận chúa, trực tiếp tiến chính viện hầu hạ…

“Vậy sao bây giờ lại đến kim khâu phòng?” Lại về tới ban đầu vấn đề.

“Ai biết.”

Tiểu Vũ cúi đầu an tĩnh thêu thùa, giống như không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Ngủ cho tới trưa, buổi chiều tinh thần Ân Trường Hoan liền tỉnh táo.

Tiến cung.

Nàng là có chính sự, nàng muốn nói cho thái hậu biết giấc mộng tối qua, thuận tiện ở Từ Ninh cung mấy ngày.

Khoảng cách mà Trịnh thái hậu qua đời không còn nhiều ngày.

Hai mắt thái hậu hơi nheo lại, biểu cảm có chút kinh ngạc “Diệp Hoàn?”

Ân Trường Hoan cúi đầu nghiêm túc đập quả hạch đào cho thái hậu “Chính là tân khoa trạng nguyên, ngoại tổ mẫu biết hắn sao?”

Trịnh thái hậu gật đầu “Từng nghe nói qua, hình như là một nhi lang rất xuất sắc.”

Ân Trường Hoan gật đầu như giã tỏi “Đúng vậy, rất xuất sắc, không chỉ có học thức tốt, dáng dấp cũng rất đẹp.”

Thái hậu mỉm cười “Xem ra cháu đối với hắn có ấn tượng rất tốt.”

Ân Trường Hoan nghiêng đầu cười một tiếng, giọng dịu dàng “Cháu đối với những công tử tuấn tú đều có ấn tượng tốt.”

“Điểm này thì giống nương cháu, cái gì cũng thích thứ đẹp.” Thái hậu nhìn Ân Trường Hoan nói “Bất quá còn tốt, cháu so với nương mình thông minh hơn một chút, không có bị sắc đẹp làm u mê đầu óc.”

Ân Trường Hoan một chút cũng không xấu hổ, cười không ngừng.

“Ý của cháu là cháu sở dĩ sẽ gặp được Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết là bởi vì Diệp Hoàn an bài?”

“Hình như là vậy.” Ân Trường Hoan bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, dừng đập quả hạch đào, nàng nghi hoặc “Nhưng hắn vì cái gì không trực tiếp nói cho cháu biết chứ, mọi chuyện xảy ra tương đối nhanh, biết vậy lúc ấy dẫn cháu dẫn theo mấy người đi bắt gian bọn họ, nói như vậy không chừng cháu đã không bị độc chết.”

“Cũng không đúng, không hạ độc chết cháu thì không thể trùng sinh, không thể trùng sinh sẽ không thể thấy ngoại tổ mẫu.” Ân Trường Hoan nói một mình “Nói như vậy cháu còn phải cám ơn người đã hạ độc.”

“Không thể nói như thế, vạn nhất cháu không có trùng sinh thì sao.” Trịnh thái hậu lắc đầu bật cười “Hắn có phải là vì nghĩ đến mặt mũi của cháu, mà cháu cùng hắn không quen biết coi như hắn nói cho cháu chỉ sợ cháu cũng sẽ không tin.”

“Thì ra là như vậy.” Ngẫm lại cũng đúng, nếu như bị nhiều người thấy được mà nói, nàng thành đối tượng được mọi người đồng tình, nhưng vị hôn phu cùng đường tỷ có tư tình, đối với thanh danh của nàng cũng không dễ nghe.

“Nhưng cháu không ngại. Cháu muốn tìm cơ hội để toàn bộ người kinh thành đều biết quan hệ hai người bọn họ, sau đó thừa cơ giải trừ hôn sự.”

Đây là lần đầu tiên sau khi trùng sinh nàng nói với Trịnh thái hậu về dự định của mình về hôn sự.

Mặt thái hậu bình tĩnh hỏi “Nếu như ngoại tổ mẫu giúp cháu xử lý Ân Bạch Tuyết thì cháu vẫn kiên trì muốn giải trừ hôn sự sao?”

Ân Trường Hoan nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc đặt câu hỏi “Xử lý Ân Bạch Tuyết?”

“Phải ” Trịnh thái hậu nói “Phó Dịch là vương gia có khả năng đăng vị nhất, nếu cháu cùng hắn giải trừ hôn sự, vậy cháu không còn khả năng làm hoàng hậu.”

“Vậy thì không làm hoàng hậu.” Ân Trường Hoan không chút nghĩ ngợi nói “Dù sao cũng đã chết qua một lần cháu không sợ, cùng lắm thì lại chết một lần nữa, nhưng muốn cháu cùng Phó Dịch thành thân, ngoại tổ mẫu, cháu không làm được.”

Trịnh thái hậu nhìn Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan cũng không tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiên định.

“Ngoại tổ mẫu, dù không làm hoàng hậu cháu cũng có thể sống tốt, người phải tin tưởng cháu.” Vẻ mặt nghiêm túc biến mất, nàng ngọt ngào cười một tiếng “Cháu là tôn nữ của ngoại tổ mẫu, thiên hạ này không ai có thể làm cháu chịu ủy khuất.”

Trịnh thái hậu nhếch khóe môi, vui mừng cười.

Hôm sau, Ân Trường Hoan cùng Trịnh thái hậu ăn sáng sau đó đi Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu.

Hoàng hậu là thái tử phi của hoàng đế khi người vẫn còn là thái tử, là người ôn nhu nhã nhặn, là một trong số rất ít người trong hoàng cung mà Ân Trường Hoan thích.

Ở Phượng Nghi cung gặp Bình Dương công chúa, hai người đã lâu không gặp nhau liền nói chuyện phiếm nửa canh giờ sau đó Ân Trường Hoan mới hồi Từ Ninh cung, nàng muốn đi tìm Trịnh thái hậu, đại cung nữ nói Trịnh lão phu nhân tiến cung.

Trịnh lão phu nhân là phu nhân của Trịnh lão tướng quân, là cữu tổ mẫu của Ân Trường Hoan.

“Ta cũng đã lâu không thấy cữu tổ mẫu.”

Nàng đang muốn đi vào thì bỗng nhiên thấy cửa điện đang đóng mở ra, một đại cung nữ dẫn một vị phụ nhân ra. Bà mặc dù mặc áo gấm, nhưng y phục lai không hợp với Từ Ninh cung.

Đại cung nữ hành lễ với nàng, phụ nhân này đi sau cúi đầu hành lễ “Bái kiến quận chúa.”

Ân Trường Hoan nhíu mày, thanh âm này nàng hình như đã nghe qua “Ngươi là?”

Phụ nhân ngẩng đầu, đối với Ân Trường Hoan cảm kích cười một tiếng “Ngày đó đa tạ quận chúa.”

“Là ngươi.” Là phu nhân Lưu gia y quán mà nàng gặp hai ngày trước, Ân Trường Hoan hồ nghi “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Đại cung nữ hồi “Là Trịnh lão phu nhân mang vào.”

Ân Trường Hoan càng nghe càng hồ đồ, vị Lưu phu nhân này đã biết cữu tổ mẫu, ngày đó vì sao lại muốn nàng giúp, trực tiếp đi tìm cữu tổ mẫu không được sao, mà bà tiến cung gặp ngoại tổ mẫu làm gì.

Cung nữ dẫn Lưu phu nhân xuống dưới, Ân Trường Hoan tiến điện muốn đi hỏi Trịnh thái hậu, vừa mới vào đến liền thấy vẻ mặt ngoan lệ của Trịnh thái hậu.

Trong trí nhớ của nàng thì ngoại tổ mẫu là người luôn từ ái, hiền lành, dù là biết nàng trùng sinh trở về cũng không có thần sắc tức giận như vậy, đây là đã xảy ra chuyện gì.

“Trường Hoan tới.” Trịnh lão phu nhân thấy Ân Trường Hoan, nhìn quay ra nhìn Trịnh thái hậu “Mau tới đây.”

Trên đất còn có chén trà bị đập vỡ, Ân Trường Hoan tránh những mảnh vỡ này ngồi đối diện hai vị lão nhân, lo lắng hỏi Trịnh thái hậu “Ngoại tổ mẫu, người sao vậy?”

Trịnh thái hậu nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã khôi phục lại bình tĩnh “Không có gì, biết một chút chuyện cũ không tốt.”

Ân Trường Hoan mấp máy môi, nhỏ giọng “Là có liên quan đến Lưu phu nhân vừa rồi sao?”

Nàng cho là Trịnh thái hậu cùng Trịnh lão phu nhân không biết nàng sao lại quen biết Lưu phu nhân, Ân Trường Hoan định giải thích thì Trịnh thái hậu nói đã biết “Ngoại tổ mẫu biết chuyện này.”

Biết? Đó chính là Lưu phu nhân nói, vì cái gì? Có nàng ở đây thì Lưu đại phu chỉ cần không bốc sai thuốc thì nhất định không có việc gì, vì cái gì mà Lưu phu nhân còn muốn tìm đến cữu tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu.

Ân Trường Hoan nghi hoặc, không kịp hỏi, Trịnh thái hậu nói “Trường Hoan cháu đi ra ngoài trước đi, ngoại tổ mẫu cùng cữu tổ mẫu có lời muốn nói.”

Ân Trường Hoan gật đầu lui ra ngoài, lúc đóng cửa mơ hồ nghe được giọng của Trịnh lão phu nhân:

“Đã nhiều năm như vậy, chỉ sợ cái gì cũng không tra ra được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN