Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh
Quyển 3 - Chương 22: Nẻo về của trái tim
“Sống trên đời hãy lưu lại tiếng thơm,
Khi ra đi phải giữ vẹn phúc đức;
Thiếu cả hai, chỉ sung túc tiền tài,
Không giúp cho bậc hiền nhân vui vẻ.”
(Cách ngôn Sakya)
Tôi kinh ngạc khi về đến căn phòng của Kháp Na. Mới rời khỏi đó có vài canh giờ mà mọi thứ đã hoàn toàn đổi khác, cách bài trí giống hệt phòng tân hôn. Nến hồng rực rỡ, hồng loan điệp trướng, cả căn phòng rực sáng lung linh, hơi ấm lan tỏa mơn man. Bếp than không khói khiến cả căn phòng trở nên ấm cúng lạ thường.
Không để tôi chờ đợi, giọng nói trầm ấm của Bát Tư Ba đã cất lên:
– Lam Kha, đêm nay là đêm tân hôn của em và Kháp Na. Ta đã cho người gấp rút chuẩn bị, mong là em hài lòng.
Tôi ngẩn ngơ, quay lại nhìn chàng. Dưới ánh nến, gương mặt Bát Tư Ba trở nên hồng hào, ấm áp hơn. Chàng ôm trong tay chiếc áo choàng cô dâu mới tinh, dệt bằng lụa đỏ rực rỡ, nụ cười hồn hậu nở trên môi:
– Đây là lễ phục cô dâu của em. Vì thời gian không còn nhiều nên chưa kịp đính thêm trang sức, nhưng ta tin, em vẫn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong mắt Kháp Na.
Tôi như bị thôi miên bởi bộ áo váy cô dâu trên tay Bát Tư Ba. Những đường nét tinh tế, rực rỡ của bức tranh “bát bảo cát tường” lấp lánh trong ánh nến. Tôi thấy lòng mình rung động sâu sắc. Chỉ trong một thời gian ngắn, Bát Tư Ba đã chuẩn bị chu đáo, vì chàng muốn tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc trọn vẹn trong ngày thành hôn với Kháp Na.
– Lát nữa ta sẽ đưa Kháp Na về đây. Đệ ấy vẫn chưa biết chuyện, vì ta muốn tặng đệ ấy niềm vui bất ngờ mà bao năm đệ ấy hằng khao khát.
Chàng khẽ ngừng lại, nhìn tôi nghiêm nghị, ánh mắt kiên định, chậm rãi nhả từng tiếng:
– Lam Kha, kể từ hôm nay, em sẽ là vợ của Kháp Na. Người ngoài có thể không biết, nhưng với ta, em là vương phi duy nhất của Bạch Lan Vương.
Tôi chợt nhớ đến câu nói của Bát Tư Ba với Jichoi trong bữa tiệc:
– Người thừa kế của phái Sakya nhất định phải do Vương phi của Bạch Lan Vương sinh hạ.
Thì ra câu nói ấy chứa đựng ẩn ý khác. Tôi đỏ mặt thẹn thùng.
Chàng ngắm tôi thêm một lát, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn vương khó đoán. Rồi chàng thở dài, chậm chầm quay đầu, rời khỏi căn phòng, lúc đến bậc cửa, chàng bỗng ngừng lại, quay đầu, khẽ gọi:
– Lam Kha…
Giọng tôi bồng bềnh như từ cõi xa xăm vọng về:
– Em đây.
Chàng khép mắt, cặp mắt trong veo lúc chàng quay lại nhìn tôi:
– Ta nợ Kháp Na nhiều lắm, ta nhờ em đó!
Bát Tư Ba cúi gập người, trịnh trọng vái tôi một vái, giọng nói thâm trầm, khẩn thiết:
– Xin em, hãy mang lại hạnh phúc cho đệ ấy!
Tôi cũng đáp lễ, cúi gập người trước Bát Tư Ba, để nhận lời với chàng, để tạ từ và để kết thúc giấc mộng đeo đẳng hơn mười năm qua. Mãi đến khi cánh cửa phòng khẽ khép lại, tôi vẫn cúi gập người như thế, hai mắt chiếu thẳng xuống đất, nước mắt lã chã như chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt, từng giọt thấm vào nền gạch. Rồi tôi chầm chậm đứng lên, vươn thẳng lưng. Kể từ bây giờ, tôi sẽ chỉ khóc vì một người. Không, không phải, không được khóc nữa! Tôi sẽ khiến cậu ấy vui cười, mãn nguyện, khiến cậu ấy thoát khỏi mọi sầu lo, phiền muộn trong cuộc đời này.
Khoác lên mình bộ lễ phục lộng lẫy, nhẹ nhàng buộc gọn mái tóc màu lam bồng bềnh, óng ả, tôi đứng trước gương soi. Cô gái yêu kiều, đằm thắm, đôi má hồng hồng, làn da trắng nõn nà, đôi môi mọng đỏ, đôi mắt lúng liếng trong gương kia là tôi ư? Tôi mỉm cười với người trong gương, lúm đồng tiền dễ thương liền xuất hiện, khóe môi uốn thành vành cong kiều diễm. Tuy chưa bao giờ coi trọng quá mức chuyện ngoại hình nhưng lúc này, tôi đã bị hấp dẫn bởi dung nhan của chính mình. Trong lòng dâng lên niềm vui khôn tả, người ta thường bảo “xinh như hoa, như gấm” có lẽ cũng chỉ đến thế này thôi chăng? Kháp Na, em mong cô dâu kiều diễm này sẽ khiến chàng nhớ thương suốt đời.
Thính giác nhạy bén giúp tôi nhận ra tiếng bước chân của hai người trên tuyết, đang hướng về căn phòng. Những tiếng bước chân quá đỗi thân thuộc, của Bát Tư Ba và Kháp Na. Tim tôi bỗng rộn ràng, tôi cuống quýt hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Ngoài cửa có tiếng trò chuyện của hai anh em họ, giọng nói trầm ấm của Bát Tư Ba cất lên:
– Kháp Na à, mùa đông năm nay đệ muốn ở lại Lang Như Thư Lầu bao lâu cũng được. Ta đã dặn dò mọi người không ai được phép đến đây làm phiền đệ, kể cả Kangtsoban. Đệ cần gì sẽ có người mang đến tận nơi, cứ giao việc cho Kunga Zangpo là được.
Kháp Na chừng như khó hiểu:
– Huynh muốn đệ ở lỳ trong phòng suốt mùa đông ư? Làm thế khác nào giam lỏng đệ!
Bát Tư Ba chẳng buồn giải thích thêm:
– Đệ cứ lo tĩnh dưỡng cho khỏe, đừng bận tâm đến những việc đau đầu khác.
Kháp Na gạn hỏi:
– Đại ca đưa Tiểu Lam đi đâu rồi?
Bát Tư Ba trả lời qua quýt:
– Không đưa đi đâu cả. Muộn rồi, đệ vào trong đi!
Có tiếng đẩy cửa, giọng nói tha thiết của Bát Tư Ba lại vang lên:
– Kháp Na! Đệ nhất định phải hạnh phúc!
– Đại ca, từ lúc cử hành hôn lễ đến giờ, đệ thấy huynh rất lạ.
Tuy không hiểu ý tứ của anh trai nhưng Kháp Na vẫn mỉm cười đáp lời:
– Đại ca yên tâm, đệ nhất định sẽ hạnh phúc!
Cánh cổng khu nhà khép lại, tiếng bước chân Kháp Na mỗi lúc một gần. Tôi chợt bối rối, dõi theo bóng dáng cao gầy, cô độc của người đó dưới gốc cây thông. Tán cây che khuất vầng trăng, gió thổi cành lá rì rào, bóng dáng ấy mơ hồ lẩn khuất dưới trăng đêm bàng bạc, chập chờn giữa lá cây. Một đêm thật yên tĩnh, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ. Bóng dáng ấy chầm chậm rời khỏi tán cây, rồi chầm chậm đi xa mãi. Dưới ánh trăng, bờ vai hơi còng xuống càng khiến bóng dáng ấy trở nên muôn phần cô độc.
Người dần khuất xa, chỉ lưu lại dấu chân trên tuyết lạnh, nước mắt tôi nhạt nhòa, tôi thầm gọi:
– Lâu Cát, cảm ơn chàng!
Cửa phòng bật mở, tôi chầm chậm quay người lại, mỉm cười gật đầu với chú rể. Chàng đứng yên bất động, dường như quên sạch mọi thứ xung quanh, chỉ biết gắn chặt đôi đồng tử trong veo lên người tôi. Bao điều muốn nói đều dồn cả vào đôi mắt thần kỳ ấy, đôi mắt biết bày tỏ mọi nỗi niềm yêu thương thiết tha, nồng nàn.
Tôi thấy lòng mình ấm áp lạ thường, khẽ gọi:
– Vào phòng đi chứ!
Chàng như vừa bừng tỉnh sau cơn mộng mị, nhưng ánh mắt vẫn chưa hết mơ hồ. Lúc bước qua bậc cửa, chàng đã không để tâm, suýt thì ngã nhào. Tôi vội bước lại đỡ chàng, dìu chàng vào phòng và đóng cửa lại.
Chàng nhìn tôi đắm đuối rồi bối rối thốt lên:
– Tiểu Lam, sao em… sao em lại ăn mặc như vậy?
Tôi mỉm cười, giọng vương chút trách móc:
– Hôm nay là ngày chúng ta thành hôn kia mà! Chàng bảo rằng, hôn lễ hôm nay là dành cho chàng và em kia mà!
Chàng chộp lấy cánh tay tôi, gương mặt đỏ ửng, ấp a ấp úng:
– Em… Đại ca đã nói với em rồi ư?
Chàng nhìn quanh căn phòng, kinh ngạc vì sự thay đổi.
– Đại ca đã sắp xếp tất cả? Huynh ấy buộc em mặc bộ y phục này và chờ ta ở đây?
– Kìa Kháp Na! – Tôi nắm chặt bàn tay giá lạnh của chàng, dịu dàng nói. – Đúng là Lâu Cát đã sắp đặt tất cả nhưng em cũng muốn vậy mà!
Chàng vẫn chưa kết kinh ngạc, ánh mắt ngập nỗi băn khoăn:
– Em… em hiểu lòng ta nên mới nhận lời cùng huynh ấy để diễn vở kịch này, khiến ta vui lòng phải không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!