Dục Uyển
Chương 41: Ứng cử viên thứ năm và tấm chi phiếu
Một con số không nhiều nhưng lại là một vấn đề lớn với Dục Uyển. Sáng mai, mẹ của Dịch Nam sẽ được phẫu thuật, và cũng là kì hạn đánh cược giữa cô và Lữ Tri. Nếu không có đủ số tiền viện phí trước giờ phẫu thuật thì xem như cô đã thua, 5% cổ phần của mẹ Tiêu sẽ hai tay dâng cho bà ta.
Cô không muốn mình trở thành tội nhân thiên cổ. Nhưng trong một đêm, cô đi đâu để kiếm được số tiền đó đây.
“Hây za…!!!”
Dục Uyển mang theo một tâm trạng nặng nề bước ra từ phòng tắm, khi nãy vào phòng tắm mà quên mang đồ, nên chỉ có thể quấn khăn bông mà đi ra ngoài, dù sao trong phòng cũng chỉ một mình cô, cho dù lỏa thân cũng không sao.
“Vèo..o..!!”
Dục Uyển kéo tuột chiếc khăn bông xuống đất, thân thể tuyết trắng với những đường nét quyến rũ.
Cô mở tủ quần áo ra tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ hai dây, màu trắng, cổ khoét sâu viền ren, và hơi ôm sát cơ thể, làm tôn lên hết những đường cong quyến rũ. Không phải là cô muốn khiêu khích ai, nhưng váy ngủ treo đầy trong tủ cũng chỉ có một loại là đầm ngủ sexy, chọn cái nào cũng vậy cả.
Mà…
Cơ thể này cũng quá đẹp, sao nó có thể tuyệt mĩ đến như vậy. Cô là con gái mà cũng bị mê hoặc.
Dục Uyển đưa tay xoa nắn hai cặp vú căng tròn mềm mại của mình, thật quá nhiều thịt vừa mềm mại lại co giãn. Trước đây cô luôn thắc mắc tại sao đàn ông luôn thích vò nát cặp ngực của phụ nữ khi họ quan hệ, nhưng bây giờ thì cô có thể hiểu được cảm giác đó.
Cả một quá trình từ lúc Dục Uyển kéo chiếc khăn bông xuống, cho đến khi mặc vào chiếc váy ngủ và tự sướng trước gương chỉ kéo dài gần 5 phút, tội nghiệp. Cô không hề phát hiện ra trong phòng có người, chỉ sau khi cô xoay người lại mới nhìn thấy hắn.
“Á..a..!!!” Dục Uyển giựt nảy người, hét lên như vừa nhìn thấy ma.
“anh..anh.. ở đó từ khi nào”
Hoắc Luật đang ngồi vắt chéo chân trên giường, trên khuôn mặt điểm trai đó vẫn không có gì khác ngoài một chữ “lãnh”, chỉ là trên miệng hắn hơi nhếch lên tạo ra một đường cong hoàn mĩ, tóc hắn vẫn còn chưa khô, trên người còn đang mặc áo choàng tắm. Có lẽ là vừa mới tắm xong, cũng giống như cô.
Hoắc Luật đưa tay lên nhìn đồng hồ, thái độ rất bình thản.
“10 phút”
“Oanh..nh..!!!”
Trong đầu cô vang lên tiếng nổ lớn như sấm, như vậy…vậy.. là hắn đã nhìn thấy hết tất cả, từ lúc cô bước ra, ném chiếc khăn tắm xuống đất, mặc váy và…cô không muốn sống nữa, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống. Trong lúc Dục Uyển còn chìm xâu trong xấu hổ, thì Hoắc Luật đã đứng dậy.
Hắn đi về phía Dục uyển, khí thế như thái sơn áp đảo dồn cô đến tận chân tường, khi cô không còn đường lui thì hắn mới dừng.
“Anh..anh.. muốn làm gì…” Khi đứng trước Hoắc Luật cô luôn có cảm giác sợ hãi, gan của cô không phải lúc nào cũng nhỏ như vậy, chỉ là đối thủ quá mạnh.
Hoắc Luật đột ngột xuất hiện trong phòng cô vào lúc này. Chẳng lẽ vì hai bạt tay khi nãy, cô tát hắn ở khách sạn nên muốn tìm cô tính sổ.
Hắn thật muốn động thủ với cô sao. Nhìn thấy Hoắc Luật từ từ giơ tay lên, Dục Uyển lại nghĩ hắn muốn ra tay đánh mình mà sợ đến xanh mặt, không dám mở mắt ra.
“Điền vào con số mày muốn, rồi quên sạch chuyện xảy ra ở khách sạn” Hắn cầm tờ chi phiếu để trước mặt cô
“…” Dục Uyển mở mắt ra nhìn hắn
Đây gọi là ăn bánh trả tiền, hắn xem cô làm gái. Lòng tự tôn của cô không cho phép mình chịu nổi nhục nhã lớn như vậy. Cô sẽ cho hắn biết, mình không phải là loại con gái hạ đẳng như vậy.
“Đồ khốn! anh nghĩ có tiền là ngon lắm sao…với mấy đồng tiền thúi của anh, có thể tùy tiện chà đạp nhân phẩm của người khác”
Tiếp theo cô sẽ xé nát tờ chi phiếu, ném vào mặt hắn, rồi ra đi trong danh dự với hai bàn tay trắng.Thật đại nghĩa, thật dũng cảm. Nhưng đó là lời thoại của nữ chính trong phim truyền hình. Còn cô thì không phải, cho nên lời thoại và hành động của cô sẽ là ….
“tôi muốn bao nhiêu cũng được”
“đúng vậy…”
Dục Uyển giựt lấy tấm chi phiếu của Hoắc Luật, rồi chóp chóp đôi mắt long lanh nai tơ nhìn hắn.
Nói cô không có tự trọng hay mặt dày không liêm sĩ cũng được, nhưng đánh thì cô không đánh lại hắn, còn tiền là thứ cô yêu nhất trên đời nên không thể học theo nữ chính phim truyền hình nói “tôi không cần tiền“.
Được hắn gật đầu, Dục Uyển hí hửng cầm tấm chi phiếu lên. Con số hiện ngay trong đầu cô chính là “125980000” số tiền viện phí còn thiếu. Nên không do dự mà đặt bút xuống viết ngay.
Tội nghiệp Dục Uyển, khôn lâu năm nhưng dại một phút. Bây giờ cô có hối cũng không còn kịp nữa nữa.
“xong rồi”
Dục Uyển hí hửng đưa tờ chi phiếu lại cho Hoắc Luật, phải đến sau khi Hoắc Luật rời khỏi, thì cô mới biết mình ngu hết thuốc chữa, tại sao lúc đó không viết một con số nào đó to hơn một chút, sao cứ nhất thiết là “125980000“.
“Chuyện ở khách sạn, tao không muốn người khác biết, nếu mày dám đi rêu rao khắp nơi…kết cục của mày sẽ rất thê thảm”
“rẹt…t..t.!!!” Hoắc Luật không hề nhìn đến con số, đã kí tên mình lên tấm chi phiếu.
“bộp!!!” Hắn đập mạnh tờ chi phiếu vào ngực của Dục Uyển, rồi lạnh lùng lướt qua người cô.
Cánh cửa bị hắn đóng sập lại. Dục Uyển tức giận đến vò đầu bức tóc.
Hắn nghĩ mình là ai, toàn thân đều đúc bằng vàng sao, lên giường với hắn là một chuyện vô cùng vinh quang, đáng để cô phải đi khoe khoang khắp nơi. Dục Uyển tức giận chỉ muốn đuổi theo hạ Hoắc Luật đo ván, đánh lếch dưới sàn.
Tại sao hai anh em họ luôn cho mình là trung tâm của vũ trụ. Cô nhất định phải rời khỏi đây, nếu không, cô nhất định sẽ bị những con người tự đại đó làm tức chết.
”A…a…!!! tôi không muốn ở đây nữa…..”
—————————–
Sáng hôm sau…
Khắp thành phố đều náo loạn cả lên, đến đâu cũng nghe mọi người bàn tán sôi nổi, tất cả các phương tiện báo đài, tạp chí và trang mạng điện tử đều đưa tin.
Đầu tiên phải kể đến là tập đoàn địa ốc S&T đã phá sản trong trong một đêm, tin tức này làm chấn động cả thành phố. Hàng ngàn nhân viên bị mất việc làm mà không được báo trước.
Sáng thức dậy, họ vẫn sinh hoạt như mọi khi. Nữ thì trang điểm thật đẹp, mặc váy mới, mang giày cao gót và xách túi hàng hiệu. Nam thì tóc vuốt keo, đeo đồng hồ xịn, mặc áo vest và tay cằm cặp táp bước ra khỏi nhà.
Nhưng khi đến nơi mới biết mình đã thất nghiệp. Hàng ngàn nhân viên của S&T đang ngỡ ngàn như từ trên trời rớt xuống. Người thì ngồi bệt xuống đường, kẻ thì cầm điện thoại lên gọi liên tục.
“Alo…công ty phá sản rồi”
“giỡn hoài, báo cáo của giám đốc Lương tôi vẫn chưa làm xong…chắc hôm nay xin nghĩ bệnh”
“ai giỡn với cậu…không tin thì cậu mau đến xem, ngân hàng đang dán giấy niêm phong trước cửa công ty…giám đốc Lương vừa lên cơn đau tim, được đưa vào bệnh viện rồi”
“rầm…m..!!”
“Alo..alo…”
Không nghe thấy ai trả lời, chắc có lẽ bên đó cũng đã ngất xỉu như ông giám đốc Lương nào đó. Dù câu chuyện có phần kịch tính, nhưng đó chỉ là tin hot thứ hai. Tin hot nhất đứng đầu bảng xếp hạng và được nhiều lượt view nhất, phải kể đến chính là kết quả buổi bầu cử thị trưởng mới của Hán Trì sáng nay.
Sau mấy tháng trời tranh cử quyết liệt, giở đủ chiêu trò và đấu đến sứt đầu mẽ trán. Thì sáng hôm nay, cả bốn ứng cử viên cho chiếc ghế thị trưởng đều tuyên bố họ rút lui.
Wo…o….!!!!
Nhưng đừng kích động vội, vì đó vẫn chưa phải là hot nhất….
Mà tin hot là sự xuất hiện của ứng cử viên thứ năm, ông ta đã chiến thắng một cách vang dội với bốn số phiếu trong tay. Xin nhắc lại lần nữa, là bốn số phiếu trong tay, ông ta đã trở thành thị trưởng mới của Hán Trí.
Bốn lá phiếu đó ở đâu mà ra…
Đương nhiên là từ bốn ứng cử viên vừa mới rút lui. Vậy nhân vật đáng sợ đó là ai, có thể khiến cho cả thành phố Hán Trì phải chao đảo. Chúng ta hãy cùng hướng mắt lên màn hình, để xem diện mạo của người này.
Một ông lão ngoài sáu mươi, tóc hoa râm và dáng vẽ uy phong từ trong tòa thị chính đi ra. Xung quanh toát lên một khí chất cao quý vương giả mà không phải ai cũng có được. Kỉ Tôn, mà người ta thường gọi là Kỉ lão.
Kỉ gia là một danh gia vọng tộc, tổ tiên của họ còn là người đã sáng lập ra Hán Trì. Mặc dù Kỉ gia không phải là đại phú hào và con số trong ngân hàng cũng không sánh bằng các đại gia tộc khác. Nhưng địa vị và quyền thế của họ thì không có một gia tộc nào có thể sánh được. Kỉ lão còn là người đầu tiên ngồi vào ghế thị trưởng khi mới mười tám tuổi, trong suốt bốn mươi năm làm thị trưởng, ông đã trở thành tấm gương sáng về sự thanh liêm chính trực, cũng đã nâng đỡ và đào tạo ra vô số nhân tài. Cho nên, mọi người đều rất nể phục và kính trọng ông ta.
“Kỉ tiên sinh! chuyện ông vừa tuyên bố… có phải là thật không, xin cho chúng tôi biết thêm”
Kỉ lão đang bị bao vây bởi rất nhiều ống kính và kí giả, quan trọng hơn là sự có mặt của bốn ứng cử viên vừa rút lui. Họ luôn theo sát, bảo vệ Kỉ lão trước sự tấn công vồ vập của kí giả.
“ân sư vừa mới xuống máy bay nên còn rất mệt.. xin lỗi, làm ơn tránh đường giùm” Ứng cử viên thứ nhất lên tiếng.
Nhưng tinh thần không chịu từ bỏ của kí giả, không vì khó khăn trước mắt mà đầu hàng. Họ vẫn tràn vào được..
“Kỉ tiên sinh! ông nói sẽ cho xây dựng một viện dưỡng lão, có phải là thật…xin ông cho biết thêm dự định sắp tới của mình”
“ân sư đã nói quá rõ, nếu còn thắc mắc gì thì liên hệ với trợ lý của tôi… giờ thì xin tránh đường giùm” Ứng cử viên thứ hai cũng đã lên tiếng.
“Kỉ tiên sinh! còn dự án khu nghỉ dưỡng cao cấp mà chính phủ đã lên kế hoạch nhiều năm….ông có biết gì về chuyện này không, hay đó chỉ là tin đồn”
“xin lỗi! hiện tại ân sư không muốn nói thêm gì…tất cả những gì cần nói, chúng tôi đã nói hết khi nãy…xin tránh ra” Ứng cử viên thứ ba cũng đã vào cuộc.
Trong lúc các kí giả còn đang bao vây Kỉ lão, thì một chiếc xe limousine sang trọng đã dừng trước tòa thị chính. Một người đàn ông cao lớn, vội bước xuống xe, chạy đến chỗ của Kỉ lão.
“Thầy! xe đến rồi…chúng ta đi thôi” Ứng cử viên thứ tư, người cuối cùng.
Sau khi Kỉ Tồn ngồi vào trong xe, thì bốn ứng cử viên khác cũng bước lên. Rồi chiếc xe biến mất.
Đó là tất cả những gì mà Hoắc Nghị và Hoắc Khiêm nhìn thấy trên màn hình tivi.
Ba năm trước phu nhân của Kỉ lão được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, Kỉ lão đã từ chức thị trưởng vì muốn đưa vợ ra nước ngoài trị bệnh. Nhưng sáu tháng trước Kỉ lão phu nhân đã qua đời, với Kỉ lão đó là một cú sốc lớn, suốt những ngày sau đó ông ta không liên lạc với ai, gần như mất tích.
Không ngờ, lần này trở về lại gây ra sóng gió lớn như vậy…
Hoắc Nghị quay sang nhìn Hoắc Khiêm, với đứa con trai luôn tỏ ra thâm sâu khó đoán này, càng ngày ông càng không thể biết trong đầu nó đang nghĩ gì.
“Tại sao con biết Kỉ lão sẽ tham gia tranh cử, còn có kế hoạch cho xây dựng một viện dưỡng lão tình thương”
“con từng nghe Kỉ Quân nói… tâm nguyện của bà cô ấy là nhìn thấy một viện dưỡng lão ở Hán Trì, chăm sóc cho những người già cô độc không có nơi nương tựa lúc cuối đời, nhưng tới lúc bà nhắm mắt tâm nguyện đó vẫn không được hoàn thành”
“Kỉ lão rất yêu thương vợ mình, nên con nghĩ.. ông ta nhất định sẽ giúp bà hoàn thành tâm nguyện cuối đời này”
Hoắc Nghị như người đã thông suốt, ông ngã lưng ra sau ghế…”nhưng nếu muốn chính phủ đồng ý bỏ tiền ra xây dựng một viện dưỡng lão tình thương, thì Kỉ lão phải quay lại ghế thị trưởng….” Hoắc Nghị lên tiếng.
“dạ phải”
Dù đã thông, nhưng Hoắc Nghị vẫn còn một thắc mắc khác.
“vậy làm sao con biết Kỉ lão sẽ chọn gần Vịnh Thiên Sa để xây dựng viện dưỡng lão, mà không phải là nơi khác”
“Vì Kỉ lão phu nhân thích ngắm cảnh biển…ở khắp Hán Trì chỉ có cảnh biển ở Vịnh Thiên Sa là đẹp nhất, nên con nghĩ Kỉ lão sẽ chọn nơi đó” Hoắc Khiêm nhếch miệng cười
Sau khi nghe hắn nói xong. Không biết là vì chuyện gì mà Hoắc Nghị bất ngờ cười rất lớn…
“Ha…a..!!!”
“lần này Dương thị thua chắc, nhiều năm nay ông ta luôn gây sự với Hoắc thị …cha xem lần này ông ta làm sao mà vực dậy.”
“Đúng là quả báo cho ông ta…”
Hoắc Nghị đang trong tâm trạng rất phấn khích, khi nghĩ đến bộ dạng thất bại của Dương chủ tịch, kẻ gây rối cho Hoắc thị suốt nhiều năm. Thì Hoắc Nghị có một chuyện khiến ông tò mò. Chính là chuyện tốt trên đời này không phải lúc nào cũng trùng hợp.
“tin tức chính phủ sẽ cho xây dựng một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Hán Trì…có phải là do tung ra ngoài”
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười.
“phải..”
Hoắc Nghị cảm thấy thật sự rất tự hào về độ thâm độc của con trai mình. Tiền đồ của đứa con này còn tiến xa hơn cả ông.
”giỏi lắm…ha…a..!!!”
Tiếng cười của Hoắc Nghị nghe còn lớn hơn khi nãy, vang xa ra khỏi căn phòng mà tận hành lang người ta vẫn còn nghe được.
———————-
Đại Sảnh Hoắc gia
Lữ Trị vừa cắm hoa vừa đang ngân nga khúc ca chiến thắng, sau ngày hôm nay thì 5% cổ phần của Hoắc thị sẽ về tay bà. Ha..a…
“Rầm…m..!!!”
Một bọc to tướng bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt bà. Phá hư cảm xúc của bà ta.
“225980000…dì đếm xem có đủ không” Dục Uyển mỉm cười nhìn bà ta. 225980000 không phải là chi phiếu mà tất cả đều là tiền mặt, còn là tờ 50000.
“Không thể nào, mày làm sao có được số tiền này” Lữ Trị vô cùng sửng sốt, nhìn đóng tiền mặt trong bao.
Bởi vì tiền trong tài khoản của Dục Uyển đều bị bà đóng bắng, nó cũng không có bất kì một người bạn nào để nhờ cậy, còn Tiêu Tường chỉ là một người vô sản không đáng nhắc đến, thì chỉ có ba ngày nó đi đầu kiếm được số tiền này.
“mong dì giữ đúng lời hứa của mình…để mẹ của Dịch Nam được phẫu, chuyện của chúng ta cũng kết thúc” Dục Uyển đặt bọc tiền xuống, rồi xoay người đi.
Bà không quan tâm đến bệnh tình của mẹ Dịch Nam, thứ bà muốn là 5% cổ phần Hoắc thị. Lữ Trị lại phì cười, cho sự quá ngây thơ của Dục Uyển.
“để cho mẹ Dịch Nam phẫu thuật không thành vấn đề …nhưng mày nghĩ mày thắng thì chuyện này sẽ kết thúc, tao nói cho mày biết, lần này không được thì sẽ có lần sau…5% cổ phần của Hoắc gia, tao sẽ nghĩ ra cách bắt mẹ con mày phải nhả ra” Bà ta nói
“vậy bà nghĩ tôi sẽ đứng yên để bà lấy đi 5% cổ phần của mẹ tôi sao” Dục Uyển cũng không phải dạng vừa, Lữ Trị lấn tới cô cũng không lùi bước.
“cuối cùng mày đã lộ cái đuôi chồn tinh ra..trước đây luôn tỏ ra ngoan ngoãn, thì ra đây mới là mặt thật của mày”
“tôi là chồn thì dì cũng là cáo”
Trong lúc hai người vẫn còn đang kình nhau, sóng điện bắn ra tứ phía thì có giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“xin lỗi! hai người có thể nhấc chân lên không”
Một gã đàn ông khoảng 40, trong bộ suit xám và thắt cà vạt, đầu vuốt keo bóng lưỡng đang đúng trước mặt họ. Lữ Trị và Dục Uyển đều nhấc chân lên, người đàn ông đó liền khum lưng xuống, nhặt đồng xu.
Dục Uyển nhận ra ông ta, người này rất ghê gớm. Ông ta có một cái lưỡi rất lợi hại có thể bẻ cong thành thẳng, biến vô lý thành hợp lý, còn có biệt danh khác là “cái lưỡi vàng”, Kim đại luật sư. Lần trước, chính ông ta đã bảo lãnh cô ra khỏi sở cảnh sát.
“…” Kim luật sư cầm đồng xu lên phủi bụi, đây là đồng xu may mắn của ông ta, khi ra ngoài ông ta có thói quen bỏ nó vào trong túi, khi nãy là vô ý đánh rơi.
“Kim luật sự! ông đến gặp lão gia sao…”
Kim đại luật sư này không chỉ tính tình cổ quái mà còn tự cao tự đại, đặc biệt là thái độ đối với bà, hắn luôn xem nhẹ bà. Nên Lữ Trị vốn không ưa nổi ông ta, nhưng Hoắc Nghị lại rất tin tưởng.
“Hoắc chủ tịch gọi tôi đến..có một số việc, tôi xin phép tôi đi trước”
Lúc ông ta gần đi tới cầu thang, bỗng nhiên xoay người lại…
“có một chuyện tôi muốn nói cho hai người biết.. ngày hôm qua, Tam phu nhân đã chuyển 5% cổ phần của mình sang tên đại thiếu gia”
Dục Uyển chỉ muốn kêu oa oa, nếu mẹ Tiêu không muốn giữ 5% đó thì tại sao không cho cô, mà lại là tên ngụy quân tử đó. Chắc chắn hắn đã giở thủ đoạn thâm độc xấu xa nên mới có thể lừa gạt được mẹ cô.
“Hoắc Khiêm…ngụy quân tử xấu xa..a…!! tôi ghét anh””
“Hắc…xi..xì..!!!”
Ở một nơi cách đó rất xa, có kẻ lại bị nhảy mũi liên tục, cũng không biết là thần thánh phương nào đang chửi rủa mình.
“Hắc xì..xì..!!”
—— hết
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!