Dục Uyển
Chương 94: Trúng độc đắc
Đối mặt với sự truy đuổi Dục Uyển vừa chạy vừa hét thất thanh, kêu gọi trợ giúp từ những người xung quanh nhưng không ai bận tâm. Họ chỉ ngẩn đầu lên cười một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi tiếp tục việc đang làm.
“Bọn trẻ bây giờ… thật… hiếu động.”
Một bà lão ngồi đan áo len dưới gốc cây, nhìn thấy Khiêm Uyển đang thục mạng chạy phía trước, và ba anh em họ Từ bám đuổi sát nút phía sau, nhưng cũng chỉ lắc đầu mỉm cười.
“Đúng vậy! còn trẻ… còn sức thì cứ chơi…già rồi..già rồi thì..” Nói chưa xong câu thì ông lão đã ngủ gục trên vai bà lão, đúng là thói quen của người già.
Dục Uyển không thể hiểu nổi, tại sao bọn họ có thể vô tâm máu lạnh như vậy.
Nhưng trước khi trách tội người khác thì Uyển à, cô hãy nhìn lại người đàn ông bên cạnh mình trước, xem hắn đã làm gì để mọi người hiểu nhầm. Thật không biết phải nói sao với Hoắc Khiêm nữa. Chỉ có thể đau lòng khóc thay cho Dục Uyển.
“Cứu mạng…cứu mạng đi!”
“Ha..a….ha..!!! cứu mạng…cứu mạng đi…”
Đây chính là vấn đề lớn. Hoắc Khiêm bắt chước theo Dục Uyển, cũng ra sức kêu “cứu mạng” nhưng cách thể hiện lại rất khác biệt. Trong khi Dục Uyển sợ đến xanh mặt mày thì Khiêm ngốc lại cười hồn nhiên rạng rỡ, gặp ai cũng vẫy tay chào. Nhìn bộ dạng phấn khích quá mức, chơi vui đến đổ mồ hôi của Hoắc Khiêm bây giờ. Bọn họ chỉ tiếc không thể tham gia cùng, làm sao biết họ gặp nguy hiểm mà cứu.
“Khiêm ngốc! vui không?” Một bà dì đang bưng rổ cá đi tới.
“Vui lắm…vui lắm…cứu mạng…cứu mạng đi…ha..ha…!!!”
Bị Dục Uyển lôi đi, Hoắc Khiêm vẫn không vẫn ngoảnh đầu lại cười toe toét với người phía sau.
Rượt đuổi nãy giờ, ba anh họ Từ rất muốn rút súng ra bắn một phát cho Hoắc Khiêm lẫn Dục Uyển đứng yên. Nhưng quy tắc thứ ba của Đảo chết là không được phép gây mất trật tự, nên nổ súng là điều không thể. Cho nên bọn họ phải kiên trì đuổi theo, góp phần tạo nên hiểu lầm tai hại cho mọi người.
Và phải thuộc nằm lòng quy tắc đầu tiên đặt chân lên Đảo Chết là không được giết người. Có thể đánh nhau đến bể đầu đổ máu, nhưng tuyệt nhiên phải giữ cho đối phương còn thở, đó cũng là quy tắc thứ hai cần nhớ.
Cho nên khi nhìn thấy người quen đi tới, ba anh em họ Từ bắt đầu giảm dần tốc độ, làm bộ như không có chuyện gì, ngắm mây nhìn biển.
“Xin chào!”
“Xin chào!”
Một anh chàng to khỏe, lưng trần lực lưỡng với những hình xăm đáng sợ. Hắn đang vác trên vai lưới đầy cá đi lướt qua người họ. Trước khi đến Đảo Chết làm nghề gì thì không ai biết, nhưng hiện tại là một tay ngư dân lão luyện trong thôn.
Anh hai ngư dân vừa đi qua, ba anh em họ Từ liền tăng tốc đuổi theo Dục Uyển và Hoắc Khiêm. Đoạn thoại nhàm chán lại bắt đấu.
“Đứng lại mau!”
“Cứu mạng đi..”
—————-
Cách đó không xa, trên con đường đầy nắng gió và bụi cát. Cả chục thanh niên đang phơi lưng dưới nắng gắt.
“Một…hai…i..i…ba…a..a…!!!”
“Mẹ kiếp! đẩy mau, còn đếm cái m* gì nữa.” Hợi miệng rộng ngồi trong xe, ló đầu ra khỏi cửa kính hét toán lên.
Chạy chưa được bao xa, thì xe tải của anh Hợi đã gặp một sự cố đáng tiếc như bao chiếc xe xui xẻo khác vận hành trên đường, bị sa lầy vào vùng đầy cát trắng.
“zá…a!”
Bọn đàn em đang hợp sức đẩy xe tải ra khỏi vùng cát lún. Mồ hôi đổ ướt áo, gân xanh gân đỏ hiện rõ trên mặt, nhưng bánh xe vẫn không đổi chỗ, nằm yên từ tối cho tới sáng.
“Một đám vô tích sự…tránh ra.”
“Rầm…!!!”
Bất mãn trước sự vô tích sự của đám đàn em, anh Hợi tức giận đẩy cửa xe bước xuống. Bọn họ cầu còn mà không được, toàn bộ đều tránh ra khi gã vừa đi tới.
“Đại ca! mời anh.”
Vô cùng khách khí, bọn đàn em hai tay cung kính “dâng” lại vị trí rộng nhất cho anh Hợi. Còn bọn họ lại ngã phịch xuống đất, vừa lau mồ hôi vừa tán gẫu. Có người còn trèo lên xe ném mấy miếng cá khô xuống cho đồng bọn.
“Mày ăn không?”
“Tao không ăn.”
Cầm miếng cá trên tay hắn đang định nhảy xuống xe, thì nhìn thấy hai người đang liều mạng chạy tới. Một nam một nữ, xa quá nên nhìn không rõ diện mạo. Nhưng hắn lại dể dàng nhận ra ba gã đàn ông đang đuổi theo phía sau.
“Đại ca! anh em họ Từ ở phía trước.”
“Rầm..m..!!!”
Đúng là oan gia ngõ hẹp, tại nơi hẻo lánh này mà vẫn chạm mặt ba thằng khốn đó. Hợi miệng rộng tức giận đá mạnh vào đuôi xe, rồi bước ra ngoài. Nhưng mặt mũi ba anh em họ Từ vẫn chưa nhìn rõ, đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Khiêm ngốc dần phóng đại phía trước. Tất cả đàn em của Hợi miệng rộng đều bấn loạn, bật dậy.
“Đại ca! là..là…thằng điên đó.”
Như người đang lạc vào ngõ tối, tìm được ánh sáng ở cuối đường. Dục Uyển vô cùng phấn khởi vì nghĩ mình sẽ được cứu, nên chạy càng nhanh và hét càng to hơn.
“Cứu mạng…cứu…”
Nhưng khi nhận ra đám người phía trước là anh Hợi miệng rộng, kẻ đã bị Hoắc Khiêm nhà cô đánh cho tơi tả thì Dục Uyển lại đứng yên không chạy nữa.
Trước mặt là chó sói, sau lưng là cọp dữ, cô đã không còn đường lui.
“Là ông chú sao?”
“Đại ca! là thằng điên đó thật rồi..”
Trong khi Dục Uyển đang tim đập nhanh, tay đổ mồ hôi. Anh Hợi đang run giò, mồ hôi ướt trán. Thì Khiêm ngốc lại bình tĩnh hơn hai người họ, hắn bước nhanh tới chỗ của Hợi miệng rộng, Dục Uyển không kịp giữ lại.
“Khiêm..”
Nhìn Hoắc Khiêm từng bước tiến gần, Hợi miệng rộng đã chuẩn bị xong tinh thần ứng chiến. Mặt mũi của một thằng làm đại ca, biết rõ đánh không nổi cũng không thể lùi bước trước kẻ địch. Dù sao gã vẫn còn mười mấy anh em luôn sát cánh bên mình, không nên sợ.
Nhưng tội cho anh Hợi, khi nhìn sang trái, rồi quay ngược sang phải, chỉ còn lại một mình gã. Bọn đàn em không nói tiếng nào, đã giựt lùi lại phía sau.
“Bọn mày…”
“Đại ca! bọn em xin lỗi.”
Không còn đàn em bên cạnh, ý chí bị lung lay. Hợi miệng rộng đang suy nghĩ có nên tiếp tục ứng chiến hay không, thì nhìn thấy Khiêm ngốc cho cả hai tay vào túi quần, lấy thứ gì đó ra. Tim gã cứ đung đưa không ngừng, theo từng động tác trục trặc của Hoắc Khiêm, vì quá hồi hộp không biết thứ nguy hiểm đó là gì.
Nhưng ngoài mông đợi…
“Bạn tốt! trả anh nè.”
Hoắc Khiêm mỉm cười móc hết tất cả chìa khóa trong túi trả lại cho Hợi miệng rộng.
Dục Uyển đã dạy hắn, nếu mình xin và người ta cho thì người đó chính là bạn. Hắn xin Hợi miệng rộng chỉ có một, nhưng gã lại cho hắn chục cái chìa khóa mang về, nên trong suy nghĩ của Khiêm ngốc thì Hợi miệng rộng đã chính thức trở thành bạn tốt của hắn.
Tim gã tưởng đã ngừng đập, khi nhìn Hoắc Khiêm móc thứ gọi là nguy hiểm mà gã đang nghĩ đến, nhưng không ngờ lại là chìa khóa.
“Mẹ kiếp! thằng điên…mày dọa chết ông.” Hợi miệng rộng giận dữ không kìm được cảm xúc.
Bọn đàn em ngẩn ngơ nhìn Hợi miệng rộng.
“Đại ca! anh trở thành bạn tốt của nó từ khi nào?”
“Tao cũng rất muốn biết.”
Lúc anh em họ Từ chạy đến, thì đã nhìn thấy Hoắc Khiêm và Hợi miệng rộng về chung một đội. Không, mà là đứng chung một chỗ. Nhưng trong suy nghĩ của họ thì hai cái đó cũng chẳng khác về mặt ý nghĩa.
“Heo miệng rộng! giao thằng đó cho tao.” Đại Từ lên tiếng.
Vừa nghe đã nóng cả mặt mày, bọn đàn em cũng không nhịn được cười vì cách xưng hô của Đại Từ. Tất cả phải bụm miệng không cho âm thanh lọt ra khỏi kẻ răng.
“Bạn tốt là heo..heo…ha..a…ha..!!!” Đương nhiên không thể thiếu tiếng cười ngây ngô của Khiêm ngốc, hắn như bắt được vàng, vừa mừng vừa nhảy nhóc lung tung.
“Mẹ m**! ông mày tên Hợi chứ không phải là Heo” Mất hết phong độ hết lần này đến lần khác, Hợi miệng rộng đã không giữ được bình tĩnh.
Đại Từ bước lên trước, tiến sát đến chỗ anh Hợi.
“Tao không mặt kệ mày là Heo hay Hợi, giao thằng đó cho tao.”
Khốn kiếp, nói chuyện với ông bằng cái giọng điệu đó mà bắt ông giao người. Bọn mày muốn bắt người thì ông lại càng muốn bảo vệ tụi nó. Hợi miệng rộng ra dáng anh đại, kéo cả Hoắc Khiêm và Dục Uyển ra phía sau lưng, vểnh mặt lên trời.
“Giờ tao không thích giao người cho mày thì sao?”
“Mày…”
Trước sự thách thức của Hợi miệng rộng, hai anh em khác của Đại Từ liền bước lên trước. Đám đàn em của Hợi miệng rộng cũng dàn trải ra. Hai bên kình nhau dữ dội, lửa giận phóng tới. Trận chiến sẽ nổ ra bất cứ lúc nào.
Nhân cơ hội không ai chú ý, Dục Uyển đã nắm tay Hoắc Khiêm đi trong âm thầm lặng lẽ.
“Đứng lại!”
Kế hoạch thất bại, có người đã bị phát hiện. Dục Uyển xoay người lại vẫy tay chào với Hợi miệng rộng và ba anh em họ Từ.
“Các người cứ tiếp tục…bọn tôi sẽ đứng yên ở đây, không đi đâu hết.”
Mắt của đám người này nhất định mọc ở sau lưng. Giờ rơi vào tay ai cũng đều thảm như nhau, nên hi vọng duy nhất của Dục Uyển là Hợi miệng rộng và ba anh em họ Từ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, sức tàn lực kiệt, từ bò lết đến tàn phế. Có như vậy thì cô mới có thể yên ổn.
Mà mối quan hệ của bọn họ là gì, vừa như kẻ thù nhưng lại cho người ta cảm giác họ là người một nhà. Để giải đáp thắc mắc này của Dục Uyển chỉ có thể lật lại gia phả nhà bọn họ ra mà đối chiếu.
Thật ra, anh em họ Từ là con nuôi của cha Hợi miệng rộng. Mà cha của Hợi là ai, chính là người nắm trùm của Đảo chết, mọi người thích gọi là Đảo chủ. Nghe ra có vẻ như anh Hợi nhà ta rất oách, chẳng khác nào thái tử gia của đảo này, hô mưa gọi gió muốn gì được nấy.
Nhưng không phải vậy, sinh ra tới tướng mạo xấu xí, tài năng thì thiếu nhưng tai tiếng thì nhiều, làm việc gì cũng hỏng nên không được sủng ái. Ngược lại, ba anh em họ Từ là cánh tay đắc lực của ông già, không chỉ đảm bảo an ninh trên Đảo, còn trông coi vườn cây anh túc. Mâu thuẫn giữa họ ngày càng gay gắt, khi Đảo chủ ngày càng già yếu, mọi người đang suy đoán ai sẽ là người kế thừa Đảo Chết.
Một tháng trước đã có một cuộc đọ sức tay đôi giữa anh Hợi và ba anh em họ Từ, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong Đảo, hai bên đã vỗ ngực lớn tiếng. Nếu ai thua thì phải tự động rút lui không kế thừa Đảo chết.
Người thua là ai chắc mọi người đã đoán ra..
Lúc đó Hợi miệng rộng đã hô to hét lớn, không cần đến Đảo Chết, gã vẫn có thể xây dựng một sự nghiệp riêng của mình, nên kéo theo mười mấy đàn em ra ngoài tự lập.
Đấu mắt nãy giờ chắc cũng đủ mệt, đã đến lúc cả hai bên cùng xắn tay áo, lao vào nhau và đánh một trận thật hoành tráng như bao tay giang hồ khác. Nhưng không, mọi thứ phải hoản lại, bởi vì một cuộc điện gọi bất ngờ. Nhìn dáng vẻ kính nhường lép vế của Đại Từ khi nói chuyện với người đó thì họ cũng đã đoán ra đó là ai.
“Cha nuôi nói gì?” Nhị Từ lên tiếng.
“Bảo chúng ta quay về….cả mày nữa, Hợi miệng rộng.”
—————————–
“Viên đạn này là của đứa nào?”
Trước mặt mọi người là một ông lão tóc hoa râm, khuôn mặt cau có đang ngồi bệ vệ trên cao. Bốn người họ đều đang quỳ dưới đất, ngoan ngoãn như những đứa trẻ. Hợi miệng rộng và cả ba anh em họ Từ.
Ngồi bên hàng ghế trái là Bồ gia của Bạch bang, lão đang thông thả uống trà.
Viên đạn chủ đảo đang nói đến chính là được lấy ra từ người của Hoắc Khiêm trước đó. Sau khi lật tung cả Á Lạp Tân vẫn không tìm ra được tung tích của hắn, đám người của Bạch Ngạn Tổ đã đổ bộ lên Đảo Chết.
“Cha! viên đạn đó đâu có khắc tên…câu hỏi khó như vậy, làm sao con biết câu trả lời.” Hợi miệng rộng nhăn nhó lên tiếng, phải hiểu nổi khổ cho người nhiều mỡ, nặng gần cả trăm cân phải quỳ gối không phải là dể dàng cho gã.
Lâu lâu bọn họ mới thấy anh Hợi phát ngôn được một câu đầy trí tuệ, ba anh em họ Từ cũng đồng tâm gật đầu.
Nói rất đúng, có lẽ câu hỏi mình đưa ra quá khó, nên chủ đảo đã đổi ngay câu hỏi khác.
“Vậy tao sẽ hỏi đơn giản hơn…là mày được thuê đi ám sát đại thiếu gia của Hoắc thị, đúng không?”
“Cha đùa sao…không phải con.” Câu hỏi này thì đơn giản dể hiểu, nên Hợi miệng rộng đã có thể trả lời ngay tức khắc.
Không như ba anh em họ Từ thường xuyên ra ngoài mỗi tháng, nên Hợi miệng rộng không có ấn tượng, hay biết gì về lai lịch lẫy lừng của “Hoắc đại thiếu gia” mà cha già vừa nhắc tên. Thằng đó cao to mập ốm thế nào, gã còn không biết làm sao đi ám sát đây.
“Không phải mày thật sao?”
“Không phải con…con xin thề.” Hợi miệng rộng gian nan bật dậy, đưa tay lên trời.
“Vậy cả tháng nay mày đã đi đâu, tại sao tao không nhìn thấy mặt mày?” Chuyện ba anh em họ Từ và Hợi miệng rộng cá cược vẫn chưa đến tai của Đảo chủ, nên ông không hề biết về sự thua thảm hại của con trai mình.
“Con…con…” Dù mất mặt với tất cả người trên Đảo, anh Hợi cũng không muốn bị cha già coi thường thêm, nhưng gắng dữ lắm cũng không thể đưa ra một lý do dể nghe.
“Mà tại sao cha chỉ hỏi có mình con, không hỏi ba thằng này.,. bọn nó thường xuyên ra bên ngoài, muốn ám sát ai dể như lật bàn tay…cha cũng khen chúng nó lợi hại.” Hợi miệng rộng ấm ức chỉ tay sang ba anh em họ Từ.
Trong vài năm trở lại đây thì danh tiếng của Đảo Chết lại nổi lên rất nhanh, bởi vì những tay sát thủ đáng sợ. Bọn họ nhìn tiền không nhìn người, mặc kệ người đó là con ông cháu cha hay là ai. Chỉ cần ra giá cao, thì họ đều giải quyết tất. Nhưng đó chỉ là lời đồn thổi bên ngoài, chưa lần nào đến tai những người trên Đảo Chết.
Nên Đảo Chủ vẫn không hay biết gì, đột nhiên lại có bạn già đến thăm. Nhưng sau nhiều năm không gặp mặt, Bồ gia lại đưa cho ông một viên đạn và kèm theo một vấn đề hốc búa.
Không được phép sử dụng súng trên đảo, đó là luật lệ nhưng mọi người có thể cất giữ súng để tự vệ. Và loại đạn đặc biệt này trên đảo không phải hàng hiếm, bất cứ ai cũng có thể có được. Trong số người mà ông nhìn thấy từng sở hữu nó, chính là bốn thằng con trai của mình.
“Ba đứa nghĩ sao về chuyện này?” Đảo chủ nhìn sang ba anh em họ Từ.
“Cha! chuyện này..con nghĩ..”
Mọi người đều nói Đảo Chết một đi không về, cái nôi của tội phạm, nơi bất trị mà chính phủ phải bó tay, đó là những định nghĩa mà mọi người mặc định cho Đảo Chết.
Nhưng thật oan thay cho nó. Bởi vì người tìm đến nơi này đều là những lãng tử quay đầu. Họ muốn có cuộc sống yên ổn, tránh xa với thế giới bên ngoài, nên mới có hiểu lầm là không ai có thể rời khỏi khi đã đặt chân lên Đảo Chết. Bởi vì căn bản bọn họ không muốn rời khỏi đó thì ai mà ép được.
Thêm vào cái quá khứ lẫy lừng và chiến tích phạm tội trước đây, nên dù họ muốn bắt đầu lại vẫn không tránh được ánh mắt dè chừng của người xung quanh. Họ cần một nơi thuộc về mình, nơi có những con người sẽ nhìn họ với ánh mắt bình thường như bao người khác. Họ đã tìm được, đó chính là Đảo Chết, rồi một truyền mười, mười truyền trăm. Nên khi những anh Đại chị Cả khác muốn hoàn lương đều kéo đến đây sinh sống, vì vậy mới có thêm một định nghĩa khác về Đảo Chết, cái nôi của tội phạm, nơi bất trị của chính phủ.
Nhưng không có nghĩa là tất cả người trên Đảo Chết đều muốn sự bình yên nhàm chán đến tẻ nhạt này, với những kẻ từ nhỏ đã lớn lên trên Đảo chết thì suy nghĩ của họ lại khác. Như ba anh em họ Từ, không thích an phận, họ muốn một cuộc sống sôi nổi và máu me. Khiến cho tất cả mọi người phải run rẩy khi nghĩ ngay đến Đảo Chết. Nhưng dưới sự “trị vì” của cha nuôi thì họ chỉ có thể làm việc đó trong âm thầm lặng lẽ, cho tới lúc họ trở thành người nắm giữ Đảo Chết thì sẽ khác. Cho nên chuyện họ được thuê đi ám sát Hoắc Khiêm vẫn phải giữ bí mật.
“Cha! người bên ngoài có thể đã hiểu sai về chúng ta, nhưng cha phải hiểu rõ…không ai trên đảo có khả năng làm chuyện này.”
“Loại đạn này không chỉ riêng Đảo Chết mà người bên ngoài đều có thể sử dụng…nếu muốn truy ra ai là chủ nhân của nó, con nghĩ bọn họ nên bắt tay từ bên ngoài, không phải là ở đây.”
Sau khi nghe ba anh em họ Từ nói xong, thì Đảo chủ quay sang nhìn bạn già. Vì câu nói vừa rồi cũng là đáp án cho vấn đề hốc búa mà Bồ gia đưa ra.
“Lão Bồ! ông cũng nghe rồ…không chỉ người trên Đảo Chết mới có loại đạn này, nếu ông muốn bắt hung thủ thì đã đến nhầm chỗ…vì ở đây không có người ông cần tìm.”
Bồ gia đương nhiên biết điều đó, nếu không, ông cũng không đợi tới bây giờ mới tìm đến đây. Nhưng vì đã đảo ngược cả thế giới bên ngoài vẫn không chút tin tức.
“Còn về chuyện nhị tiểu thư của Trình gia…tôi rất lấy làm tiếc, tôi sẽ cho người chăm sóc thật tốt cô ta, ông không phải lo.”
“Xin lỗi đã làm phiền…đợi sau khi cơn bão này kết thúc, tôi sẽ đưa Trình tiểu thư rời khỏi đây…trong mấy ngày này tôi sẽ ở lại trên đảo, nếu có tin tức của Hoắc thiếu gia, mong ông báo cho tôi biết.”
Sự có mặt của Bồ gia trên đảo là nổi lo ngại cho ba anh em họ Từ. Nếu để ông ta tìm thấy Hoắc Khiêm thì chuyện họ đã làm sẽ bại lộ. Thủ tiêu diệt khẩu, giết người đốt xác là không thể, bởi vì hiện tại Hoắc Khiêm lẫn Dục Uyển đang trong sự bảo hộ của “con heo mập đó”. Cho nên trong mấy ngày này, việc họ có thể làm là giấu Hoắc Khiêm thật kỹ.
—————–
“Yên tâm, bọn này sẽ không làm hại hai người…nhưng nếu cô không biết giữ mồm, nói lung tung với con heo mập đó thì không gì đảm bảo…cô và thằng khùng này sẽ còn mạng rời khỏi đảo.”
Đó là lời cảnh báo đầy ám ảnh mà Dục Uyển mất ngủ cả đêm. Lo lắng cho số phận của mình trong vài ngày tới, rơi vào tay sói hay cọp đều thảm như nhau. Cách tốt nhất chính là rời khỏi đây.
Cửa trong không khóa, nhưng cổng thì chốt rất kỹ từ bên ngoài, tường cũng cao đến năm sáu mét. Cô phải làm sao…
Trong khi Dục Uyển đang vò đầu bức tóc ở ngoài sân, thì Khiêm ngốc lại vô tư xem ti vi trong nhà. Đây là lần đầu tiên từ khi lên đảo, hắn không đeo bám Dục Uyển. Sức hút mãnh liệt nào đã làm được điều đó.
Có lẽ chính là vẻ đẹp thiên sứ, lung linh chói mắt của chàng thiếu niên trong bộ vest trắng, như chàng hoàng tử trong buổi tiệc đính hôn của chính mình. Vẻ đẹp đó quen thuộc một cách khó hiểu, đến mức Khiêm ngốc phải đưa cả hai tay lên chạm vào màn hình Tivi, cố gắng để nhớ xem hắn đã gặp người này ở đâu. Và còn những người xung quanh nữa, hắn có cảm giác như đã từng gặp họ.
Trên sóng truyền hình, đang phát lại tin tức lể đính hôn của hai đại gia tộc lớn Hoắc – Trình, tam thiếu gia Hoắc Phi và Nhị tiểu thư của Trịnh gia, Phi Yến. Nhưng tại sao đã qua mấy ngày, nó vẫn còn hot, phải đến mức phát lại.
“Xin lỗi mọi người…buổi lể đính hôn phải tạm hủy bỏ, cáo lỗi với mọi người.” Trên khán đài, Trình tổng và Trình phu nhân đang cúi đầu xin lỗi với tất cả quan khách có mặt tại hội trường lớn.
Đó chính là nguyên nhân…
Sau phát ngôn gây sốc của Trình tổng, thì tất cả quan khách bên dưới đều nháo nhào. Họ bàn tán và truyền tai nhau, đưa ra những suy đoán vì sao một buổi đính hôn tốt đẹp như vậy phải hủy bỏ. Trong tất cả những lời phỏng đoán đó, đã lọt ra một đáp án chính xác.
Là nhị tiểu thư của Trịnh gia đã biến mất trước khi buổi lể bắt đầu, và để lại một phong thư trên bàn. Đó cũng chính là lá thư Hoắc Phi đang cầm trên tay. Vẻ mặt xanh xao tiều tụy và bộ dạng thiếu sức sống của Hoắc Phi trên sóng truyền hình đã được kí giả quay cận cảnh, rõ đến mức khiến cho Khiêm ngốc cảm thấy đau lòng. Hắn đưa tay lên vuốt ve cái ti vi.
“Đừng khóc…đừng khóc.”
Dục Uyển từ ngoài sân bước vào thì đứng hình ngay lập tức. Chứng kiến toàn cảnh Hoắc Khiêm hai tay ôm lấy cái ti vi vào người, còn dỗ dành cái ti vi đừng khóc. Cảm xúc duy nhất của cô lúc này là choáng.
“Đừng khóc…đừng khóc nha.”
Cô rất muốn nói, Khiêm à! cái ti vi không biết khóc đâu, nhưng tôi thì có. Bệnh của anh thật sự nặng lắm rồi.
“Hoắc Khiêm! anh đang xem cái gì?”
“Khóc…cậu ấy sắp khóc rồi.”
Hoắc Khiêm xoay người lại nhìn Dục Uyển, nhưng lúc cô đi tới trước cái tivi thì nó lại chuyển sang chương trình hài kịch, khác giả đang cười ngã cười nghiên vì màn đối đáp quá hài hước của hai diễn viên.
“Đó là cười, không phải khóc.”
“Không mà…anh nhìn thấy cậu ấy khóc.”
Trong lúc Dục Uyển và Hoắc Khiêm đang tranh luận vấn đề khóc, cười. Thì âm thanh mở khóa từ bên ngoài vọng vào. Hợi đại ca và đám đàn em của gã bước vào, còn mang theo rất nhiều thức ăn đặt lên bàn.
“Bạn tốt! qua ăn cơm.”Hợi miệng vừa cười vừa vẫy tay, gọi Hoắc Khiêm lại ăn cơm.
“Cơm..cơm…!”
Hoắc Khiêm đương nhiên là hớn hở chạy đến, cầm đũa ngồi ngay xuống bàn. Quan hệ hữu nghị giữa hai người này đã tiến xa hơn trong tưởng tượng của cô. Nhưng Dục Uyển biết Hợi miệng rộng ân cần tử tế là có mục đích.
“Ân oán giữa hai người và ba anh em họ Từ là thế nào? cho tôi biết…tôi sẽ thả hai người ra.”
Hợi miệng rộng quyết tâm muốn nắm được cái thóp của ba anh em họ Từ, nên đối xử rất tử tế với Dục Uyển và Hoắc Khiêm.
Lời đe dọa của mấy anh em họ Từ vẫn còn bên tai, và ông chú mập này là người thế nào, mục đích của ông ta là gì. Cô hoàn toàn không biết. Nếu bây giờ nói ra lai lịch của Hoắc Khiêm, liệu ông ta có làm chuyện gì bất lợi với hắn.
Sau khi đấu tranh tư tưởng, Dục Uyển đã quyết định không nói, còn diễn một vở kịch rất cảm động cho anh Hợi xem.
“Thật ra…ba người đó vì nhìn thấy tôi xinh xắn động lòng, nên muốn…muốn… giở trò đòi bại..hu..u….” Dục Uyển nghẹn ngào nức nở, vừ khóc vừa nhìn Hoắc Khiêm.
“Vì muốn bảo vệ tôi khỏi nanh vuốt của ba tên háo sắc mà anh ấy đã đánh nhau với chúng….bọn họ đã khiến anh ấy trở nên khờ khạo, nhưng vẫn không chịu buông tha chúng tôi….hu..u…”
Hợi miệng rộng hoàn toàn tin tưởng câu chuyện do Dục Uyển thêu dệt ra. Vì cũng là đàn ông, nên hiểu cảm giác của đàn ông khi nhìn thấy gái đẹp. Lần đầu tiên gã nhìn thấy Dục Uyển cũng chỉ muốn đè cô xuống, nghĩ ngay đến chuyện làm tình.
“Sinh ra làm con gái đã là thiệt thòi, có chút nhan sắc lại càng thiệt thòi hơn người khác….tôi không nghĩ vì khuôn mặt này, lại hại anh ấy thành ra bộ dạng khờ khạo này…hu..hu..”
“Được rồi…được rồi…đừng có khóc nữa, ăn đi…hai người mau ăn đi.”
Nhìn thấy Dục Uyển kêu gào vật vả, Hợi miệng rộng cũng cảm thấy bối rối. Gã đẩy dĩa thức ăn đến ngay trước mặt của Dục Uyển, để ngăn tiếng khóc của cô lại.
Không biết do tên này quá ngu, hay cô đóng kịch quá giỏi, lại dể dàng mắc lừa. Dục Uyển cười thầm trong bụng, cảm giác thành tựu đang trào dâng trong huyết quản, nhưng chỉ vì một dĩa thức ăn đặt trước mặt mà phá hỏng tất cả.
“Uạ..ụa..!!!”
Vừa nhìn thấy dĩa cá thì Dục Uyển đã bụm miệng nôn ngay lập tức. Gần đây cô không biết bị làm sao, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh của cá, là tất cả thức ăn đang nằm yên trong bụng đều muốn dội ngược ra ngoài bằng đường miệng.
“Uyển! Nước…uống nước”
Hoắc Khiêm hốt hoảng buông đũa muỗng, lập tức đi rót nước cho cô uống.Sau khi uống ly nước của hắn, Dục Uyển đã cảm thấy tốt hơn, không còn nôn tiếp.
“Sao lại giống mấy bà cô hay ốm nghén…cô có sao không?”
Lời nói vô tình của Hợi miệng rộng, đã dọa sợ Dục Uyển, khi cô nghĩ đến vấn đề nhạy cảm hàng tháng của mình, lâu rồi nó không đến thăm cô, lần cuối cùng cô nhớ chính là…
Dục Uyển hốt hoảng ngẩn đầu nhìn Hoắc Khiêm. Cô trúng số độc đắc rồi…
———– hết chương 94————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!