Dục Vọng Chiếm Hữu
Chương 25
Trước mắt là một tầng sương mù, hình như xung quanh có người hô lớn tiếng.
Người được Uông tổng đưa đến, sao nhân viên lại không nhận ra? Khi có người đưa cô nằm xuống ghế ở sảnh nghỉ, Uông Nhất Sơn cũng hộc tốc chạy đến.
Theo sau anh ta là bà Hứa đang tái mặt. Thấy con gái nhắm nghiền mắt nằm trên ghế, bà vội vàng chạy tới, lại bất ngờ nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ con gái. Là người từng trải, sao bà lại không biết ý nghĩa của dấu vết này? Nhất thời, cổ họng bà như bị bóp nghẹt.
Uông Nhất Sơn thô bạo đẩy bà Hứa đang đứng ngây người ra, đưa tay vỗ nhẹ lên má Hứa Triển, “Triển Triển, mở mắt ra, nhìn anh này.” Lúc Hứa Triển mơ màng mở mắt và liếc anh ta một cái, Uông Nhất Sơn liền gọi người đưa cáng tới, vơ vội tấm thảm mỏng bên cạnh bọc cả người cô lại rồi đưa cô đến bệnh viện.
Sau cuộc kiểm tra tại bệnh viện, bác sĩ nói không có gì đáng lo, não chỉ bị chấn động nhẹ, nằm nghỉ là ổn. Nằm trong phòng bệnh cao cấp, đầu óc Hứa Triển vẫn quay mòng mòng, nhiều chi tiết trong quá trình trưởng thành lần lượt hiện ra.
Nghe mẹ nói, sau khi cô được sinh ra không lâu thì bố cô đổ bệnh rồi qua đời. Khi còn bé, cô vẫn hay bị chửi là đồ không cha, lúc đó cô đã nằm trên giường khóc rấm rứt, nhìn bức ảnh duy nhất của bố.
Đôi trai gái trong ảnh có vẻ mới lớn, nhưng thật sự là đôi trai tài gái sắc. Chàng trai mặc chiếc áo trắng và quần màu tro, cô gái mặc cả bộ trắng tinh khôi, hai người ngồi ở hai đầu ghế đá, nhưng lại hơi nghiêng vào nhau. Đó mới là tình yêu vào thời kỳ bấy giờ, vấn vương nét ngây ngô, non dại. Mẹ nói, đó là bức ảnh mẹ và bố chụp cùng nhau lúc học Trung học…Nhưng, tại sao hai người lại không có ảnh sau khi kết hôn? Hơn nữa, người nhà của bố chưa từng đến thăm mẹ con cô. Cô còn nhớ mang máng, từ năm mình sáu tuổi, người xung quanh đều buông lời không hay với cô.
Có lần cô từng hỏi mẹ rằng tại sao cô lại cùng họ với mẹ trong khi những đứa trẻ khác đều mang họ bố. Lúc ấy, mẹ cười chua chát, sau đó nói với cô, bởi vì mẹ và bố trùng hợp cùng họ.
Sau khi mẹ tái giá, Hứa Triển được mẹ đưa tới đất huyện xa quê cũ ngàn dặm, từ đó không trở về nữa. Dường như bà Hứa đã cắt đứt toàn bộ với cuộc sống xưa, cũng là chặt đứt nửa đời còn lại của mình, chết lặng chịu giày vò bên cạnh gã nát rượu, lê lết nốt những ngày tháng sau này.
Đúng lúc Hứa Triển suy nghĩ miên man, bà Hứa lén vào phòng bệnh, ngồi trước giường gọt táo rồi cắt thành từng miếng nhỏ.
Khi còn bé, Hứa Triển phải thay răng sữa, lúc ăn táo, vỏ táo cứa vào lợi khiến cô khóc rống lên. Từ đó về sau, mỗi lần ăn táo, cô đều trề môi đòi mẹ gọt vỏ. Nhưng từ sau khi mẹ sinh em bé, Hứa Triển đã phải bỏ trò làm nũng hồi nhỏ.
Còn nhớ, khi những cô bé khác được tết tóc xinh xắn, mặc áo váy xúng xính ngúng nguẩy trước mặt mình, lúc nào Hứa Triển cũng cắn môi kéo chiếc váy cũ được hàng xóm cho. Khi ấy, cô vẫn chưa hiểu thế nào là ăn nhờ ở đậu, thản nhiên đòi mẹ mua váy mới. Ông bố dượng nghe thấy liền đạp cô ngã ra đất, “Con ranh con! Có cơm mà ăn là phúc rồi! Đòi này đòi nọ, mẹ kiếp! Lấy mẹ mày đúng là lỗ vốn!”
Lần đó, bụng cô xanh tím một mảng, còn mẹ cũng bị dính vạ, vác bụng bầu hơn bốn tháng mà vẫn bị ăn mấy cái tát.
Cho đến giờ Hứa Triển vẫn nhớ rõ ràng, tối hôm ấy, mẹ sợ đánh thức gã bợm rượu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vặn nhỏ đèn, vừa chảy nước mắt vừa cẩn thận gọt táo cho cô, cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào đĩa. Sau đó, mẹ xoa bụng dỗ cô ngủ.
Nhưng khi đó, cô chưa hiểu chuyện nên dỗi mẹ. Cô hận mẹ, tại sao phải lấy một gã thô bạo như vậy? Tại sao còn đẻ con cho ông ta để rồi phải san bớt tình thương dành cho mình. Quả táo đã bổ xong bị cô hẩy bỏ, tung tóe trên giường. Sau đó, cô giận dỗi mếu máo rồi thiếp đi lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy mẹ mở rương, hình như đang tìm gì đó.
Sau này cô mới biết, đêm đó, mẹ không hề ngủ, thức trắng sửa bộ váy tốt nhất cho cô, cắt thêm ít vải khâu một chiếc nơ đính lên cổ áo, còn khâu thêm một chiếc nữa làm nơ cài tóc.
Sáng dậy, chiếc váy được đặt trên ghế cạnh giường, còn mẹ cô thì đỏ mắt, cười tủm tỉm hỏi cô có thích bộ váy không.
Sao có thể không biết thẹn chứ! Đây chính là bộ váy mẹ mặc khi chụp ảnh cùng bố. Ngày thường, mẹ không nỡ mặc, chỉ thỉnh thoảng đem ra phơi những ngày nắng ráo. Treo trước cửa sổ, đưa ngón tay mảnh ra vuốt nhẹ những nếp nhăn, nhìn làn váy khẽ tung trong gió, sau đó, bà lại cất vào rương.
Hình như, cũng từ đêm đó, Hứa Triển đã trưởng thành. Cô không còn đòi mẹ mua đồ cho nữa.
Hôm nay, mẹ lại chiều cô như khi còn bé, giống như lúc cô chịu ấm ức, bổ táo rồi đặt trước mặt cô. Lúc mẹ đang gọt táo, cô đã khóc một hồi, hai con mắt sưng đỏ.
“Triển Triển, còn choáng không?”
“Tốt hơn nhiều rồi mẹ, con không sao.” Bao nhiêu lời quanh quẩn trong đầu đều bị quả táo này chặn đứng. Hứa Triển ngoan ngoãn mở miệng để mẹ đút táo.
Đúng lúc này, Uông Nhất Sơn mang đến một túi đồ. Sau khi đặt túi xuống, anh ta nhấc cái khay bà Hứa mang đến rồi thản nhiên nói: “Cô, bác sĩ nói Triển Triển không sao đâu, chú với em đang đợt ở làng nghỉ mát sốt ruột quá nên cháu gọi tài xế chờ dưới tầng rồi, cậu ta sẽ đưa mọi người về.”
Hứa Triển phát hiện ra, khi Uông Nhất Sơn vào, mẹ cô tóm chặt lấy quần, dáng vẻ như không biết phải làm sao.
“Tôi…tôi không thể để Triển Triển ở lại được.”
Dường như Uông Nhất Sơn không nghe thấy lời phản đối lí nhí của Hứa Thu Mạn, chỉ mỉm cười rồi nắm lấy vai bà, hơi dùng lực khiến Hứa Thu Mạn bất giác đứng dậy, “Chú sốt ruột quá, nói là nếu không về sẽ bị muộn làm, vừa rồi còn tức giận đập vỡ đồ đạc. Cô mà còn chần chừ, chỉ sợ chú không hạ hỏa được. Triển Triển đã có cháu lo rồi, cô không phải bận tâm đâu!”
Lừa đảo thành quen rồi, lời nói khách sáo vô cùng. Bà Hứa không phải là đối thủ của anh ta, bị anh ta đưa ra khỏi phòng bệnh và xuống tận cổng.
Một lát sau, Uông Nhất Sơn đã về. Đóng cửa, anh ta lấy từ trong túi ra một hộp đồ ăn.
“Anh vừa bảo tài xế đến tiệm cháo Kim Bài mua cháo óc lợn thiên ma* đây. Cháo ở tiệm này thơm lắm, óc lợn không còn mùi tanh, em ăn vài thìa đi, bổ cho não.”
*Cháo hầm óc lợn với 1 vị thuốc Bắc.
Hứa Triển cười lạnh. Óc lợn rồi mà còn cần bổ? Cô nhìn Uông Nhất Sơn, “Rốt cuộc anh uy hiếp gì mẹ tôi?”
Uông Nhất Sơn bình tĩnh mở cặp lồng ra, bày thìa sáng loáng trên bàn, “Ăn nhanh đi, cháo nguội không tốt đâu.”
Hứa Triển lại gằn từng chữ: “Rốt – cuộc – anh – nói cái gì?”
Uông Nhất Sơn ngẩng đầu, nhìn Hứa Triển chằm chằm, “Không phải em đứng ngoài cũng nghe thấy à? Sao còn hỏi anh?”
Thấy Hứa Triển trợn mắt sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, anh ta biết, cô đã nghe được câu chuyện bí mật mà anh ta nói cùng bà Hứa.
Đôi mắt anh ta hiện chút vẻ ảo não, nhưng giọng điệu thì lại trầm tĩnh, “Xem ra em nghe được thật. Hành lang ở trung tâm có gắn camera giám sát, anh vừa về kiểm tra.”
Thì ra là thế. Khóe môi Hứa Triển cong lên, hơi run rẩy. Cuối cùng, cô nín thở, do dự dò hỏi: “Tại sao mẹ lại nói tôi là em gái anh?”
Vẻ mặt Uông Nhất Sơn khiến người ta lạnh sống lưng, khóe môi hiện lên nụ cười châm chọc, “Nghĩ mình là em gái anh? Năm đó mẹ em là hoa khôi Trung học Giang Thành, ra vào Mạc Chi Tân không ít, cho dù bố anh có ngủ với bà ấy thì sao chứ? Có khi chính bà ấy cũng không biết bố đẻ của em là ai…”
Hứa Triển không nhịn được, cầm bát cháo hắt thẳng lên mặt anh ta, “Câm mồm! Anh không được xúc phạm mẹ tôi!”
Bát cháo nóng bỏng hắt lên mặt Uông Nhất Sơn, khiến cả khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng một mảng. Uông cầm thú bị đau, vẻ dữ tợn trên mặt càng đáng sợ hơn!
Hứa Triển muốn xuống giường nhưng bị Uông Nhất Sơn kéo lại.
Có lẽ vì Hứa Triển biết được điều bí mật sinh phiền muộn, Uông Nhất Sơn không suy nghĩ đã nói: “Sao? Không thể nói? Hay là em đi hỏi mẹ em đi? Năm đó bà ta ngủ cùng lúc với mấy người đàn ông rồi mới sinh ra em?”
Hứa Triển nghe mà lạnh người, đôi mắt trợn trừng, như chỉ hận không thể cắn chết người trước mặt. “Đồ thối tha! Uông Nhất Sơn, tôi muốn giết anh! Đây đều là anh lập mưu có phải không! Anh đúng là không bằng cầm thú!”
Uông Nhất Sơn dứt khoát ngồi chồm lên, đè lại cô gái đang điên cuồng giãy giụa. Anh ta cười lạnh, “Vốn định không nói với em, nhưng em lại thích xuống nghe lén. Chuyện thối nát năm đó đã là gì với anh? Đúng! Đúng là có khả năng em là em gái anh, nhưng thế thì sao chứ! Em họ Hứa, anh họ Uông, thế là đủ rồi! Em muốn vào nhà họ Uông nhận tổ tiên thì chỉ có một cách thôi, đó là làm vợ anh, sinh con cho anh!”
Cho dù Hứa Triển không tin lời Uông Nhất sơn, nhưng trước đó, anh ta và mẹ đã có một cuộc nói chuyện rất hoang đường, mẹ thì có phản ứng như bị tâm thần, dường như những chuyện mơ hồ mà Uông Nhất Sơn nói chính là như kiểu không có lửa làm sao có khói.
Uông Nhất Sơn có lẽ là anh trai mình? Anh ta…anh ta điên rồi sao? Biết mình có thể là em gái anh ta, vậy mà anh ta vẫn làm những chuyện không bằng cầm thú với mình!
Trong lòng nghĩ vậy, miệng cũng bất giác gào lên, “Điên rồi…Điên rồi! Anh điên rồi sao?”
Uông Nhất Sơn tóm chặt tay cô, hơi dùng lực, ôm cô vào lòng, “Đúng! Anh điên rồi, điên mười năm nay rồi! Cho nên em đừng nghĩ gì cả, em có thể không yêu anh, có thể hận anh, nhưng em phải là của anh! Cứ cho là loạn luân đi, nhưng từ đầu đến cuối là anh ép em, tất cả tội lỗi cứ để mình anh gánh chịu!”
Có lẽ do di chứng sau cơn chấn động não, hơn nữa do tâm lý chịu kích động, dường như toàn bộ máu trong người dồn cả lên hai thái dương. Lời nói của anh ta mãi không dứt, vẫn cứ quanh quẩn bên tai cô. Trước mắt cô bỗng tràn một màu đỏ.
Không phải đùa giỡn, không phải trả thù. Dường như tên ma quỷ bất chấp luân thường đạo lý này có một sự cố chấp không bình thường với cô, cả đời này, có lẽ anh ta không thể buông tha cho cô!
Buồn cười là, đến giờ phút này Hứa Triển mới nhận ra.
Trước khi hôn mê, Hứa Triển chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Trốn! Nhất định phải trốn! Chạy càng xa càng tốt!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!