Dục Vọng Cố Chấp Của Anh - Chương 34: Lớn tiếng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Dục Vọng Cố Chấp Của Anh


Chương 34: Lớn tiếng


Edit: Tiểu Màn Thầu

Sau khi chương trình chỉnh sửa xong, ngày hôm sau đã được phát trực tiếp trên Weibo và truyền hình.

Có Trần Nhất tham gia, những bình luận trên Weibo cũng tăng lên khá nhiều so với những tập trước.

“ Vì sao cứ cảm thấy Nhất Nhất của chúng ta lại đáng yêu thế này?”

“ Làm cho tớ thật mê muội [ Icon si mê] [ icon si mê]”

“ Chỉ chờ nhìn thấy biểu hiện này của Trần Nhất, đôi mắt ngây thơ chân thật quá đi [ icon che mặt]”

“ Các cậu không càm thấy những vị khách mời tập này nhan sắc thật không tồi sao?”

“ Ừ há, bạn học Tào kia có phải cậu tham gia nhầm chương trình hay không [ icon cười khóc] [icon cười khóc]”

“ Tổ sản xuất cũng không tầm thường, có thể mời đồng thời 3 vị giáo thảo của 3 trường đại học, quả thực làm cho tôi bái phục!”

“ A a a!! Tớ thích cái tiểu ca ca lạnh lùng kia!! Thực xin lỗi, tớ có mới nới cũ rồi.”

………

Giống như mọi người dự đoán, tập này vừa phát sóng, số lượng người xem quả thực không tồi, lại còn rất được đón nhận.

Trong lúc chương trình được phát sóng, Kiều Trăn đang ngồi trên ghế sô pha vừa xem TV vừa xem xét tỷ số người xem và những bình luận trên Weibo.

Đây là lần đầu tiên cô quan tâm đến ratings của một chương trình như vậy. Mắt thấy số lượt xem không ngừng tăng lên, bảng xếp hạng cũng từ vị trí thứ ba vươn lên vị trí thứ hai, cuối cùng lên vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm.

Hàn Tư Hành đem một đĩa dưa hấu đến đây, đặt trên bàn. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Kiều Trăn không nhịn được sự buồn cười: “ Ăn miếng dưa hấu đi.”

“ Cảm ơn.” Kiều Trăn nhìn thoáng qua Hàn Tư Hành, lại nhìn về phía TV.

“ Tư Hành chị phát hiện em lên TV rất ăn ảnh đấy.” Cô cong môi, quả thực có nhiều người lên TV đều sẽ có chút khó coi, nhưng thoạt nhìn cậu vẫn tuấn tú, vô cùng….. đẹp trai.

“ Rốt cuộc chị cũng phát hiện em đẹp trai rồi à?” Hàn Tư Hành ngồi xuống ghế, khoé môi cong lên, tâm tình rất tốt.

“ Chị biết lâu rồi.” Kiều Trăn cắn một miếng dưa hấu, nháy mắt trong khoang miệng đều là vị ngọt mát của dưa hấu.

Tuy rằng cô không phải kiểu người dễ siêu lòng trước nhan sắc, nhưng mắt cũng không bị mù.

“ Vậy chị nói xem….” Đột nhiên cậu lại kéo dài thanh âm, “ Em cùng cái vị đạo diễn Tần kia ai đẹp hơn?”

Kiều Trăn ăn dưa hấu được một nửa, răng còn đặt trên miếng dưa hấu nhất thời dừng lại, ánh mắt có vài phần mơ hồ.

“ Đạo diễn Tần? Vì sao lại nhắc đến anh ta?” Từ sau việc đạo diễn Tần đưa cô về nhà đã qua một thời gian khá dài, sao cậu lại nhớ lâu như vậy.

Hàn Tư Hành thấy vẻ mặt cô khá hoang mang, ngón tay nhẹ nhàng lau nước dưa hấu dính trên khoé môi cô, chậm rãi đưa đến miệng mình mút một cái, động tác ngả ngớn lại đa tình.

Mặt Kiều Trăn lập tức đỏ lên, cô vừa muốn lên tiếng, lại nghe thấy giọng nói buồn bực của Hàn Tư Hành vang lên.

“ Ngày diễn tập hôm đó, anh ta đã đến nói chuyện với chị.”

Lúc ấy cậu quá tức giận, cho nên sau khi diễn tập xong liền một mình rời đi, sau khi về đến nhà lại hối hận không thôi, giận bản thân đã không suy nghĩ vững vàng.

Kiều Trăn nhớ lại cảnh tượng ngày đó, chỉ nhớ đạo diễn Tần hỏi mình có phải thích Trần Nhất hay không, còn những câu sau cô đều không nhớ rõ.

Hoá ra là vì ghen tuông.

“ Anh ta…..” Vốn Kiều Trăn chỉ muốn nói anh ta tìm mình vì công việc, nhưng thấy sắc mặt của Hàn Tư Hành, cô lại thay đổi lời nói, “ Không đẹp bằng em.”

Quả nhiên, cậu nghe xong liền vui vẻ, trên mặt nụ cười như có như không. Thật đúng là dễ dỗ.

Trong lòng Kiều Trăn thầm cười, ánh mắt lại nhìn về phía TV.

“ Chị nói xem, lời nói trước khi kết thúc chương trình của em có bị cắt hay không?” Mắt thấy chương trình sắp kết thúc, Hàn Tư Hành dựa lưng vào ghế sô pha, cười như không cười hỏi.

Lời nói trước khi kết thúc….. Mặt Kiều Trăn hơi nóng lên, cô sớm đã nghe đồng nghiệp nói qua, tổ hậu kỳ cảm thấy đoạn đó không ổn, sẽ phải cắt đi.

Quả nhiên, đến đoạn người dẫn chương trình lên tiếng phỏng vấn. Nghe thấy bên cạnh có tiếng cười nhẹ, Kiều Trăn giả bộ cúi đầu chơi điện thoại, không dám nhìn mặt cậu.

Lướt tin tức trên Weibo không có mục tiêu, cô chợt phát hiện những bình luận liên quan về Hàn Tư Hành trên Weibo càng ngày càng nhiều, mức độ nổi tiếng của cậu còn vượt xa hơn cả Triệu Thụ và Lý Kiêu.

“ Cái tiểu ca ca này không phải trước đó từng lên hot search giáo thảo của đại học S đây sao?”

“ Đúng là cậu ấy, chính là cậu ấy!”

“ Đẹp trai quá! Tôi phải đi học bù, cho nên không thể xem trận thi đấu của cuộc thi chế tạo robot….”

“ Còn trẻ tuổi mà lại có thể lý trí và bình tĩnh như vậy, qua mấy năm nữa trưởng thành không biết còn như thế nào nữa. Trót yêu rồi làm sao bây giờ?”

“ Thích nhất kiểu người lạnh lùng nhưng lại nắm giữ hết thảy mọi cảm xúc trong tay!! Đáng tiếc đã có người trong lòng mất rồi QAQ.”

“‘Theo như cách nói của cậu ta, cái lời đồn đãi về việc bạn gái kia chắc chắn là giả! Cảm thấy rất vui vẻ!”

“ Tiểu ca ca, cậu đừng thích người khác, cậu thích tớ đi. Tớ không cần cậu phải theo đuổi đâu [ icon cười to]”

“‘Bạn học Hàn điểm nào cũng tốt, duy nhất chỉ có một khuyết điểm là vẫn còn nhỏ tuổi quá. Không sao tớ không ngại, ha ha.”

“ Tớ cũng không ngại tình yêu chị em đâu, nữ sinh năm ba muốn ôm đùi vàng của bạn học Hàn!”

……

Tuy Kiều Trăn chỉ xem một chút, nhưng những bình luận này đều là bình luận tỏ tình với cậu.

Ánh mắt cô buồn bã, thoát khỏi Weibo. Tay cầm miếng dưa bỏ vào miệng, cô lại nhíu mày, dưa hấu này, dường như không ngọt chút nào…..

*

Sau một khoảng thời gian, bởi vì độ hot của chương trình, Hàn Tư Hành ở trên mạng cũng nổi tiếng một phen.

Bản thân cậu không thường lên Weibo, chuyện này cũng không quan tâm lắm. Thời gian về sau, ngoại trừ cậu luôn ở nhà nghiên cứu máy tính, chính là mỗi ngày chờ Kiều Trăn trở về cùng nhau dùng bữa, thuận tiện phụ đạo cho cô môn máy tính cấp hai.

Về phần Kiều Trăn, sau khi công việc ở chương trình [ Vua trinh thám ] kết thúc, cô lại phụ giúp Ngải Văn làm một chương trình ca hát trong đài truyền hình S.

Chương trình này vẫn trong giai đoạn chuẩn bị, cho nên công việc của Kiều Trăn cũng không nhiều lắm, dường như mỗi ngày đều tan ca đúng giờ. Cứ như vậy, kỳ nghỉ hè và thời gian thực tập cũng sắp kết thúc.

Thời điểm kỳ thực tập kết thúc, Ngải Văn cho điểm đánh giá trong bảng thực tập của Kiều Trăn rất cao, hơn nữa còn bảo cô kỳ thực tập vào năm ba cứ đến đây.

Dựa theo ý tứ của Ngải Văn, nếu không có việc gì bất ngờ xảy ra, chờ sau khi Kiều Trăn thuận lợi tốt nghiệp có thể đến đài truyền hình S làm việc.

Kiều Trăn nghe thấy tin tức này thực sự rất vui vẻ, trải qua kỳ thực tập, cô đặc biệt có hứng thú với công việc trong đài truyền hình, tuy rằng khá vất vả, nhưng rất mới mẻ và thú vị, mỗi ngày đều học hỏi những kinh nghiệm khác nhau.

Trước khi khai giảng, Kiều Trăn nói tin tốt này cho mẹ nghe, vui sướng không thôi còn cho rằng mẹ mình sẽ khen mình một phen. Nhưng trăm ngàn lần không ngờ tới, khi mẹ biết tin thái độ rất kiên quyết không đồng ý việc này.

“Trăn Trăn, ngành con học là kế toán, đến đài truyền hình làm gì? Con nghe mẹ nói, trở về tìm một công việc nhà nước, sống an ổn. Được không?”

“Mẹ à, con không muốn trở về làm một nhân viên công vụ, con cảm thấy công việc ở đài truyền hình rất tốt.” Kiều Trăn cúi đầu, nắm chặt điện thoại trong tay.

Sau khi thi đại học, cô không suy nghĩ kỹ về việc chọn ngành, cũng không biết mình thích cái gì. Có thói quen nghe theo lời ba mẹ, cho nên đã nghe theo ý kiến của ba mẹ mà chọn ngành kế toán của đại học S, chờ sau này tốt nghiệp xong sẽ trở về làm nhân viên tài chính.

Nhưng khi học đại học, cô tham gia nhiều câu lạc bộ, quen biết được nhiều người, cô cảm thấy cuộc sống đại học hoàn toàn không giống với cuộc sống cao trung buồn tẻ.

Hiện nay cơ duyên xảo hợp* lại được thực tập trong đài truyền hình, còn tìm được một chỗ làm đầy hứa hẹn.

( * Cơ duyên xảo hợp: cơ hội và duyên phận trùng hợp.)

Dựa vào nỗ lực của bản thân được lãnh đạo khen ngợi, cô vô cùng vui vẻ. Sống bên ngoài mấy năm, trong lòng cô thầm có một ý định, cô muốn ở lại thành phố S, nơi đô thị phồn hoa không giống như ở quê nhà.

Lời nói của mẹ giống như một gáo nước lạnh hất vào người, làm nội tâm của cô cũng trở nên lạnh lẽo.

“ Mẹ à…. Con cảm thấy cuộc sống ở thành phố S rất tốt! Nơi đây cũng không tính là quá xa——”

“ Con chỉ là một cô gái nhỏ, ở lại đó làm gì?” Mẹ Kiều nóng nảy, khó tránh nói nặng lời, “ Con phải nghe lời mẹ, sau khi tốt nghiệp liền trở về thành phố T. Những chuyện khác không cần tính đến nữa!”

Mẹ Kiều nói xong liền cúp điện thoại. Kiều Trăn buông điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại hiển thị “ Cuộc gọi đã kết thúc.”

Chưa bao giờ mẹ lại nói chuyện nghiêm khắc với cô như vậy…. Chóp mũi cô có chút cay cay, khoé mắt ửng đỏ. Sự ủy khuất ở trong lòng dần dần lớn lên, cuối cùng nước mắt đã rơi xuống. Từng giọt nước mắt rơi trên màn hình điện thoại.

*

Thời điểm Hàn Tư Hành mua đồ trở về, nhìn thấy Kiều Trăn ngồi ở ghế sô pha. Cô cúi đầu, không biết đang xem thứ gì, cho nên cậu không phát hiện ra cô khóc.

Nhẹ nhàng đặt đồ đạc lên bàn cơm, cậu đi đến gần Kiều Trăn, lúc này vẻ mặt đầy hốt hoảng vì thấy cô khóc.

“ Trăn Trăn, có chuyện gì vậy?” Cậu ngồi xổm xuống, cuống quít hỏi.

Mãi cho đến khi phát hiện có người ngồi xổm trước mặt mình, Kiều Trăn mới phát hiện Hàn Tư Hành đã trở về.

Cô vội lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt, quay người nói, “ Không có chuyện gì đâu.”

“ Không có chuyện gì mà chị lại khóc như thế sao?” Hàn Tư Hành nhíu mày, nhìn thấy cô khóc, nội tâm của cậu chợt trầm xuống, khó chịu không thôi.

“ Nói cho em biết đi, Trăn Trăn.” Giọng nói của cậu thật nhẹ nhàng.

“ Ai nha, thực sự không có chuyện gì mà.” Kiều Trăn đứng lên, đôi mắt ửng đỏ trốn tránh cậu.

Trong lòng cô vô cùng vui mừng muốn báo cho mẹ biết tin tức tốt, không nghĩ đến lại nhận lấy lời dạy bảo nghiêm khắc xưa nay chưa từng có đến từ mẹ mình. Cô không ngờ mẹ lại không tán đồng với ý nghĩ của mình, nhất thời chịu đả kích lớn, cho nên mới bật khóc.

Hàn Tư Hành cướp lấy điện của cô, cô cố gắng đoạt lại nhưng không thành, bực tức không thôi.

Cậu nhìn đến lịch sử cuộc gọi, có chút hoang mang hỏi: “ Vừa mới tranh cãi với mẹ của chị sao?”

Trong ấn tượng của cậu, Kiều Trăn lớn lên trong sự thương yêu của gia đình, dường như chưa bao giờ bị ba mẹ đánh mắng.

Kiều Trăn khẽ gật đầu, kể sơ lược về sự việc vừa rồi.

“ Có lẽ trong lúc nóng giận dì mới nói như thế, cho dì một ít thời gian, dì sẽ suy nghĩ thông suốt thôi.” Hàn Tư Hành cố an ủi cô.

“ Chị hiểu…. Chỉ là từ trước đến nay mẹ của chị chưa bao giờ nói với chị như vậy…” Kiều Trăn chớp chớp mắt, “ Ai nha, chị đã bảo chị không sao rồi mà.”

Sau khi suy nghĩ lại, Kiều Trăn cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì sao mình lại dễ rơi nước mắt thế này.

“ Em biết, bảo bối Trăn Trăn của chúng ta phải chịu uỷ khuất.” Cậu lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô, “ Nhưng mà chị yên tâm, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ lớn tiếng với chị. Nếu về sau dì vẫn không đồng ý công việc của chị, em cùng chị bỏ trốn, có được không?”

Kiều Trăn nhìn vào ánh mắt ôn nhu của cậu, nhất thời lại ngây người.

“ Cái gì mà bỏ trốn…. Em đừng nói lung tung như vậy, có được không?” Cô trả lời lại, thấp giọng lẩm bẩm.

“ Được rồi, là em ăn nói lung tung. Vậy chị muốn ăn món gì nào? Một lúc nữa em sẽ nấu cho chị.” Ánh mắt của Hàn Tư Hành vẫn nhìn vào cô, giọng điệu này cứ làm cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ cáu kỉnh.

“ Sườn heo chua ngọt.” Tâm tình không tốt, Kiều Trăn cũng không muốn khách khí, trực tiếp lên tiếng yêu cầu.

“ Vậy chị chờ một chút, em đi nấu ngay đây.” Hàn Tư Hành lập tức đồng ý, đứng lên đi về phía phòng bếp.

Kiều Trăn nhìn chằm chằm bóng dáng cậu một lúc, mới chú ý bây giờ đã là 6 giờ tối, món sườn heo chua ngọt có khá nhiều công đoạn, chờ cậu làm xong, có lẽ sẽ phải đến 7 giờ.

Kiều Trăn sắn tay áo lên, có chút hối hận chỉ vì tính tình trẻ con của mình mà phải tốn công chuẩn bị một bàn đồ ăn như vậy.

Cô đi đến cửa phòng bếp, nhìn Hàn Tư Hành đang chuẩn bị nguyên liệu làm món sườn heo chua ngọt, liền nói: “ Tư Hành, không cần làm nữa đâu. Làm món này lâu lắm…”

“ Đói bụng rồi sao?” Hàn Tư Hành quay đầu lại nhìn cô.

Kiều Trăn lắc đầu, “ Không phải. Không muốn làm phiền em….”

“ Em còn mong chị làm phiền em đấy ——” Hàn Tư Hành nói được một nửa, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên.

Âm thành từ trong túi quần jean của cậu truyền ra. Hai bàn tay của cậu đang đeo bao tay, rửa sạch sườn heo.

“ Trăn Trăn, chị lấy giúp em điện thoại trong túi quần, xem là ai gọi vậy.”

Hàn Tư Hành giơ đôi tay lên cao, chờ Kiều Trăn bước đến.

Kiều Trăn ừ một tiếng, đứng phía sau lưng cậu, bàn tay nhỏ nhắn đút vào túi quần của cậu, lại không cần thận chạm phải phần đùi cậu.

Nơi bị cô chạm vào chợt trở nên tê dại, dường như trong nháy mắt, cơ thể liền có phản ứng, ở chỗ nào đó trên cơ thể trở nên căng trướng khó chịu. Cũng may có tạp dề che lại, cho nên không nhìn thấy gì khác thường.

Kiều Trăn lấy điện thoại ra, sắc mặt trở nên đỏ bừng. Vừa rồi cô không cẩn thận đụng phải phần đùi của cậu, cách một lớp vải mỏng, rõ ràng cô vẫn cảm nhận được cơ đùi săn chắc, cứng cáp…..

Hàn Tư Hành có chút không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ý đồ dời đi sự chú ý, “ Là ai vậy?”

“ Số lạ, mã dùng của thành phố S.” Kiều Trăn đưa điện thoại đến trước mặt cậu, trên mặt vẫn còn có chút nóng bỏng.

Hàn Tư Hành không để ý thoáng nhìn qua số điện thoại trên màn hình một cái, sắc mặt chợt thay đổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN