Dục Vọng Cố Chấp Của Anh
Chương 5: Phỏng vấn
Edit: Timy
Khai giảng của đại học S chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên trường sẽ chào đón những tân sinh viên trong hai ngày. Tiếp theo sẽ là các câu lạc bộ trong trường sẽ tổ chức chiêu mộ thành viên mới, diễn ra trong hai ngày.
Thời điểm Kiều Trăn học năm nhất có tham gia vào câu lạc bộ báo chí của đại học S và hội sinh viên, hiện giờ cô đã là hội phó câu lạc bộ ấy. Bởi vì thời gian rãnh năm hai quá hạn hẹp, cho nên cô đã rời khỏi hội học sinh.
Câu lạc bộ báo chí là câu lạc bộ có số lượng thành viên lớn nhất ở đại học S, mỗi tuần sẽ họp một lần. Ngoại trừ đưa tin tức trong trường, còn sẽ đưa tin những câu lạc bộ hay những sinh viên ưu tú của trường. Đương nhiên, câu lạc bộ này cũng có tin tức về văn nghệ linh tinh.
Sau này trào lưu sử dụng báo giấy đã không còn thịnh hành, vì vậy câu lạc bộ báo chí cũng không thể dùng cách in ấn báo nữa. Cho nên từ sử dụng cách truyền thống chuyển thành trang web mạng, đồng thời cũng thành lập nhóm chat cộng đồng.
Công việc của Kiều Trăn chủ yếu phụ trách mảng tin tức.
*
Lần đầu tiên đảm nhận vị trí hội phó, Kiều Trăn không thể từ chối trách nhiệm chiêu mộ thành viên mới.
Vì thế sau khi học xong hai tiết buổi sáng, cô liền đi đến sân trường. Nơi đó chính là nơi các câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới.
Thời điểm buổi trưa cũng là thời gian nghỉ giải lao của khoá học quân sự, các tân sinh viên vẫn mặc quân phục đi đến đây.
Đương nhiên khu của hội học sinh được xếp hàng đầu, thoạt nhìn bọn họ cũng không có những hành động như vẫy tay mời chào.
Khu chiêu mộ thành viên của câu lạc bộ phát thanh Ninh Ngữ Mông cũng không cách xa khu của Kiều Trăn lắm, cho nên cô một mình đi đền tìm Kiều Trăn.
” Trăn Trăn, cuối tuần này câu lạc bộ leo núi hoạt động có đi hay không?”
” Leo núi nào?” Kiều Trăn hỏi.
” Núi Nguyên Sơn cạnh đại học của chúng ta đó.”
Đại học S nằm gần vùng ngoại ô thành phố, gần trường có một ngọn núi, có thể tham quan miễn phí. Luôn là nơi sinh viên đại học S ưu tiên lựa chọn đến tham quan.
” Có thể tớ không có thời gian rãnh.” Kiều Trăn cầm một xấp giấy ghi danh quơ quơ, ” Trước mắt còn bận công việc chiêu mộ thành viên mới cho câu lạc bộ, còn phải giới thiệu cho thành viên mới về câu lạc bộ, hơn nữa nhóm chát của câu lạc bộ cũng sắp nâng cấp.
Ninh Ngữ Mông lộ ra ánh mắt không đồng tình, ” Vậy thì. Cậu không đi tớ cũng không đi.”
Kiều Trăn chính là người dẫn Ninh Ngữ Mông tham gia vào câu lạc bộ leo núi, lúc ấy Ninh Ngữ Mông nói cần rèn luyện bản thân mình một chút, cho nên cô muốn tìm một câu lạc bộ hoạt động ngoài trời.
Có một lần ngọn núi gần trường xảy ra một sự cố tương đối nghiêm trọng, từ đó về sau nhà trường liền yêu cầu câu lạc bộ leo núi phải quản lý nghiêm ngặc thành viên của mình.
Nhưng câu lạc bộ leo núi luôn lựa chọn những ngọn núi tương đối không quá cao và đường đi không quá hiểm trở. Leo những ngọn núi đó khá thấp lại đặc biệt khá an toàn. Tất nhiên trong mắt những người yêu thích leo núi ngọn núi đó chỉ là ” Ngọn núi thấp”.
Leo núi mà không có tính khiêu chiến, cho nên rất nhiều thành viên đã dần dần rút lui khỏi câu lạc bộ leo núi. Hơn nữa hội trưởng câu lạc bộ này đặc biệt là người ” Phật tính”, cũng không yêu cầu các thành viên phải tham gia hoạt động điều đặn.
Ninh Ngữ Mông đặc biệt thích những người có tác phong như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn trúng hội trưởng câu lạc bộ ” Tuỳ duyên” này. Vì thế luôn lôi kéo Kiều Trăn cùng cô tham gia các hoạt động của câu lạc bộ leo núi.
Trong một năm nay, hai người bọn họ tham gia hoạt động trong câu lạc bộ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
*
” Ai da, bất quá hội trưởng câu lạc bộ đã sớm nói với tớ. Chờ thời điểm câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới chúng ta phải đến giúp đỡ, tăng thêm phần thể diện. Đến lúc đó cậu nhất định phải đi đấy.”
” Được.” Kiều Trăn nhanh đáp ứng, về việc chiêu mộ thành viên mới bản thân vẫn có thể hỗ trợ được.
” Đúng rồi, cậu có giúp tới khuyên cậu em hàng xóm của cậu gia nhập câu lạc bộ phát thanh của tớ không?” Ninh Ngữ Mông oán niệm sâu sắc, ” Cả một buổi sáng tớ chưa được nhìn thấy bóng dáng của một anh chàng đẹp trai nào.”
” Mình không thể khuyên được em ấy.” Kiều Trăn bất đắc dĩ nói, nếu có thể khuyên cô sớm đã khuyên cậu ta đến thành phố B học rồi.
” Hơn nữa, em ấy còn học quân sự ở sân vận động phía Tây, muốn đi đến đây cũng không nhanh vậy đâu.”
” Đúng há.” Ninh Ngữ Mông lại bắt đầu cháy lên một tia hy vọng, ” Tớ luôn miệng khen cậu ta với người trong câu lạc bộ, còn nói rằng trước đó tớ có gặp được một học đệ đẹp trai giống Rukawa Kaede. Các nữ sinh trong câu lạc bộ đều vui sướng muốn chết, luôn đứng chờ cậu ta đến.”
“……….”
” Vậy các nữ sinh trong câu lạc bộ của cậu có khả năng phải thất vọng rồi.” Kiều Trăn hài hước nói, nhưng lời chưa nói xong liền nhìn thấy phía trước có bóng dáng một nam sinh xuất hiện.
Ninh Ngữ Mông cũng nhìn theo hướng mắt của cô.
” Ha ha ha, cậu nhóc học đệ của chúng ta đã đến! Tớ đi trước đây!” Trong giọng nói vẫn không thể che giấu được sự hưng phấn và đắc ý.
Thực sự Hàn Tư Hành đã đi đến nơi này, còn đang nghiêm túc quan sát xung quanh.
Kiều Trăn nhìn Hàn Tư Hành, cậu vẫn đứng ở đó, xung quanh sân trường còn có nhiều người nhiệt tình chào đón, sau đó Ninh Ngữ Mông cũng đi đến.
Hàn Tư Hành và Ninh Ngữ Mông nói với nhau mấy câu, sau đó cậu liền đi đến khu của Ninh Ngữ Mông ghi danh.
Ninh Ngữ Mông nhận lấy giấy điền của Hàn Tư Hành, cười khanh khách nhìn về phía Kiều Trăn còn giơ ngón tay cái.
Ngay sau đó, ánh mắt Kiều Trăn nhìn về phía Hàn Tư Hành. Trong đôi mắt bình tĩnh của cậu chợt hiện lên một tia kinh hỉ.
Cậu bước nhanh đến chỗ Kiều Trăn. Cô đứng dậy, nhìn cậu cười cười, ” Em muốn gia nhập vào câu lạc bộ phát thanh sao?”
Hàn Tư Hành gật đầu.
” Chị ăn cơm chưa?” Cậu hỏi.
Kiều Trăn lắc đầu, ” Chưa ăn. Cộng sự của chị đi ăn trước rồi, chờ cô ấy trở về chị mới được đi ăn.”
“Vậy em ở đây chờ với chị.” Hàn Tư Hành nói xong liền đứng qua một bên, yên lặng đứng chờ Kiều Trăn.
Bạn học đứng bên cạnh Kiều Trăn hiếu kỳ hỏi: ” Các cậu quen nhau sao?”
Kiều Trăn gật đầu. Cô ta lại nói nhỏ bên tai Kiều Trăn: ” Mời cậu ta vào câu lạc bộ chúng ta đi! Đẹp trai như vậy! Không chiêu mộ cậu ta vào đây thật là lãng phí.”
Kiều Trăn lắc đầu, ” Em ấy không thích hợp đâu.”
Ngày thường Hàn Tư Hành rất ít nói, cô không dám tưởng tượng đến tình cảnh cậu cầm theo camera đi phỏng vấn.
Huống hồ, từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất chính là môn văn. Vất vả lắm lên đến đại học cậu không còn có khả năng gặp lại môn đó nữa.
Cộng sự của cô ngắm Hàn Tư Hành vài lần, càng nhìn càng cảm thấy tiếc hận. Chờ đến khi người bạn kia ăn cơm trở về, Kiều Trăn và Hàn Tư Hành cùng nhau đi đến nhà ăn.
Trên đường, ngoại trừ những tân sinh viên bất giác nhìn Kiều Trăn vài lần, còn có một vài thành viên của câu lạc bộ khác.
Cô đã nhiều lần hỏi Hàn Tư Hành có muốn tham gia thêm một câu lạc bộ nào nữa không.
” Chị có tham gia câu lạc bộ khác không?” Hàn Tư Hành không trả lời mà hỏi lại.
” Chị và Ngữ Mông có tham gia câu lạc bộ leo núi.”
” Vậy em cũng sẽ tham gia câu lạc bộ đó.” Hàn Tư Hành không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
*
Hai ngày sau hoạt động chiêu mộ thành viên mới đã kết thúc, sau đó chính là vòng thi viết và phỏng vấn.
Những ngày đó Kiều Trăn và Ninh Ngữ Mông trở về phòng ký túc xá khá muộn, đến sau khi vòng phỏng vấn kết thúc, hai người bọn họ mới được nhàn rỗi một chút.
Hội trưởng của câu lạc mà Kiều Trăn tham gia chính là một học tỷ năm ba, trên cơ bản chức vụ hiện tại của cô ta chỉ bề ngoài, cô ta đã đem hết mọi công việc ném cho hai hội phó.
Còn một hội phó khác cũng là sinh viên năm hai khoa báo chí, tên là Liêu Xuân Viên.
Vì vậy vòng phỏng vấn do đích thân Kiều Trăn và Liêu Xuân Viên đảm nhận, chỉ cần phỏng vấn hai người nữa thì vòng phỏng vấn này sẽ kết thúc, sau đó sẽ lập danh sách thành viên mới.
Theo sau, các thành viên mới sẽ gặp mặt giao lưu với những thành viên cũ trong câu lạc bộ. Nhằm mục đích để các thành viên mới sẽ quen dần những công việc ở câu lạc bộ.
Những tin tức đáng chú ý trong thời gian quy định, căn bản sẽ do những thành viên năm hai đảm nhận. Còn những thành viên mới gia nhập, sẽ đi cùng những thành viên cũ đi lấy tin tức.
Mảng tin tức mà câu lạc bộ báo chí phụ trách bào gồm nhân vật, những hoạt động của các câu lại bộ khác trong trường.
Kiều Trăn là người phụ trách cả hai mảng này. Những nhân vật được phỏng vấn đa phần là những nhân vật vân phong, giống như các sinh viên giỏi nhận được học bổng của các trường đại nước ngoài, hay những sinh viện gầy dựng sự nghiệp thành công khi còn học ở ghế nhà trường, hoặc được đài truyền hình phỏng vấn trong một tiết mục nào đó, có đôi khi cũng sẽ phỏng vấn các bạn sinh viên ưu tú vừa tốt nghiệp.
Hiện giờ vẫn chưa xác định sẽ phỏng vấn ai, hội trưởng Hạ Quý hiếm thấy xuất hiện vậy mà lại điện thoại cho Kiều Trăn.
” Kiều Trăn, nhân vật kỳ báo này đã chọn được rồi sao?”
” Chưa chọn được.”
Trước mắt có hai đối tượng được chọn, Kiều Trăn có khuynh hướng muốn dùng đề tài gầy dựng sự nghiệp trong 4 năm còn học ở trường.
” Vừa đúng lúc.” Hạ Quý nhanh chóng quyết định nói, ” Trên ban giáo sư đã chỉ định lần này sẽ phỏng vấn một tân sinh viên. Chị sẽ đưa phương thức liên hệ của cậu ta cho em.”
” Được, học tỷ.” Kiều Trăn đáp ứng.
Trong câu lạc bộ báo chí S có giao tiếp khá nhiều các giáo sư trong trường, có đôi khi giáo sư sẽ chỉ định một số nội dung cho bọn họ viết. Chỉ là trước nay chưa có tiền lệ phỏng vấn tân sinh viên.
” Tân sinh viên này lợi hại như vậy sao?” Kiều Trăn nhịn không được có chút tò mò.
” Cậu ta và Thủ khoa tỉnh chỉ kém nhau có 5 tuổi, em nói như vậy có lợi hại không?” Hạ Chí cũng nghe được tin tức này từ vị giáo sư kia, ” Khi còn học cao trung đã vượt ba bốn cấp trong kỳ thi năng lực ngành máy tính, năm nào cũng đạt hạng nhất. Là thành viên của trường nằm trong danh sách AT, là tân sinh viên duy nhất được hiệu trưởng trao học bổng…..”
Hạ Quý lưu loát nói một đống chuyện, Kiều Trăn càng nghe lại càng cảm thấy quen quen, đặc biệt thời điểm học cao trung….
” Học tỷ, tân sinh viên đó tên là gì?”
Quả nhiên, một cái tên quen thuộc lọt vào tại Kiều Trăn.
” Hàn Tư Hành.”
Kiều Trăn: “!!!!” Thì ra là cậu.
*
Lần công tác này Kiều Trăn dự định sẽ để cho hai sinh viên năm nhất phụ trách, nhưng cô sợ Hàn Tư Hành không phối hợp, cuối cùng đành tự mình phụ trách.
Kiều Trăn đưa những bản thảo mấy kỳ trước cho hai thành viên mới tham khảo, còn dặn dò các cô phải hỏi những vấn đề nào với Hàn Tư Hành, sau khi trở về phải chỉnh sửa lại bài viết của mình như thế nào.
Hai cô bé này quả là thông minh, chỉ cần chỉ dẫn một chút đã có thể hiểu rõ. Qua vài lần đặt câu hỏi, đã hiểu vấn đề nằm ở đâu. Bởi vì Hàn Tư Hành còn phải học quân sự, cho nên buổi phỏng vấn sẽ diễn ra lúc 8 giờ tối, địa điểm là một cửa tiệm trà sửa ở gần khu phía Tây.
Ký túc xá của tân sinh viên nằm ở khu phía Tây, cho nên chọn địa điểm gần đó là thích hợp nhất.
Thời điểm Kiều Trăn đến nơi, Hàn Tư Hành đã ngồi bên trong, nhưng hai cô bé năm nhất vẫn chưa đến.
Đầu tiên cô dặn dò cậu vài câu, bảo cậu phải ngoan ngoãn phối hợp với hai cô bé đó. Chưa nói dứt câu, hai người bọn họ đã đến đây.
” Các em muốn uống gì không? Chị mời.” Kiều Trăn đưa menu cho các cô.
” Trà sữa trân châu! Cảm ơn học tỷ.”
” Lục trà trân châu, cảm ơn học tỷ!”
Kiều Trăn vui vẻ đồng ý, còn nhìn về phía Hàn Tư Hành, ” Còn em?”
” Trà chanh hoàng kim.”
Kiều Trăn gật đầu, đi đến bàn gọi thức uống sau đó quay trở lại chỗ ngồi ý bảo có thể bắt đầu phỏng vấn.
Đại khái bọn họ đều là tân sinh viên, hai cô bé này tính tình khá hoạt bát, nháy mắt các cô đã mình một câu cậu một câu hỏi Hàn Tư Hành.
Kiều Trăn cười khanh khách ngồi một bên nhìn, vui mừng không thôi. Nhưng sau đó, hai cô bé bắt đầu hỏi lệch vấn đề.
Vấn đề từ ” Cậu có thể chia sẽ phương pháp học của cậu cho mọi người biết không” chuyển thành ” Cậu cao bao nhiêu? Có bạn gái chưa?”
Hàn Tư Hành: “……..”
Cậu nhìn về phía Kiều Trăn, cô một chút phản ứng cũng không có.
Được thôi, cô muốn mình phải ngoan ngoãn phối hợp cùng bọn họ kia mà.
Hàn Tư Hành lạnh mặt, cứng rắn trả lời: ” 1m82, không có bạn gái.”
Hai cô bé càng hưng phấn, đang muốn hỏi tiếp, thì người phục vụ đã đem trà sữa đến.
Kiều Trăn nhìn thấy ly trà sữa đậu đỏ của mình, cô đưa tay cầm lấy ly, chỉ là thời điểm cầm ly lại bị một bàn tay trắng nõn đoạt lấy.
Kiều Trăn hơi giật mình, nhìn về phía Hàn Tư Hành. Bàn tay cậu thật đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay lại mềm mại khi nắm lấy tay cô, cảm giác thật ấm áp.
Hàn Tư Hành dừng tay một lúc, đem ly trà sữa từ trong tay cô đến chỗ mình, còn đặt ly trà chanh hoàng kim đến trước mặt cô.
” Em muốn uống cái này.”
” Bây giờ chị uống thứ này tối sẽ không ngủ được.” Hàn Tư Hành giải thích.
Kiều Trăn nhấp môi, cô biết cậu luôn nói đúng, nhưng có đôi khi cô rất thèm nhịn không được vẫn muốn uống.
” Học tỷ, các người quen nhau sao?” Một cô bé kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
” Ừ.” Kiều Trăn rầu rũ hồi phục tinh thần, bất đắc dĩ lấy ống hút ghim vào ly trà chanh hoàng kim. Hút một hơi, quả là không ngọt chút nào.
*
Thời điểm cuộc phỏng vấn kết thúc cũng đã gần 10 giờ tối. Kiều Trăn dặn dò 3 người bọn họ nhanh trở về ký túc xá, còn cô đứng lên chuẩn bị một mình quay về khu ký túc xa phía Bắc.
Hiện giờ khắp nơi trong trường thực yên tĩnh, người cũng thưa thớt, ngẫu nhiên trên đường đi cũng bắt gặp vài sinh viên đi ngang qua, ánh đèn đường mờ nhạt, một bóng người có vẻ hết sực cô đơn.
Trường đại học S rất lớn, phía bên khu Tây Bắc có một con đường tắt, nhưng khá hẹp lại trải đá xanh, ở đó tối tăm rất doạ người.
Kiều Trăn tự an ủi chính mình, cố gắng đi nhanh hơn một chút. Cô vừa đi được hai bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Kiều Trăn chợt dừng lại, quay đầu về phía sau, quả nhiên là Hàn Tư Hành đứng ở phía sau, ánh đèn chiếu lên người cậu thật mờ ảo.
” Sao em còn không quay về ký túc xá vậy?” Nơi này cách ký túc xá của cậu khá gần.
” Nhìn thấy chị sợ hãi như vậy, để em đưa chị về.” Ánh mắt Hàn Tư Hành nặng nề nhìn cô, môi mỏng khẽ nhấp, trong lời nói tuyệt đối không cho phép người khác cự tuyệt.
Kiều Trăn sửng sốt.
” Cái gì mà sợ hãi… Chị không còn là một đứa trẻ.” Kiều Trăn thấp giọng nói thầm.
” Rõ ràng là sợ hãi, sợ tối sợ ma thật giống với mấy đứa nhỏ.” Hàn Tư Hành nhìn thấy cô không muốn thừa nhận cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Sợ thì cứ nói là sợ, cậu có thể đi cùng cô mà.
“………”
Căn bản cậu ta cũng biết bản thân mình sợ tối, kia…..
” Trước kia sau giờ học buổi tối em đợi chị cùng về, là vì biết chị sợ bóng tối sao?” Kiều Trăn giật mình, bất trí bất giác nói.
Hàn Tư Hành gật đầu, ” Ừ.”
Giống như nhớ đến chuyện gì buồn cười, khoé môi cậu lại kiều lên, ” Cũng không biết là ai, buổi tối khi lên cầu thang đều cảm thấy sợ hãi.”
Buổi tối mỗi lần đi lên lầu, cô đi rất vội vã dường như có ai chạy ở phía sau đuổi giết cô vậy.
Kiều Trăn: “……”
—————-//——//—————
* Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là ngày vui vẻ ^_^
Cảm ơn “Ha ha Reenee” địa lôi, (づ ̄ 3 ̄)づ
* Editor: ai đó hãy cho tui một em trai nhỏ như Hành Hành đi 😌😌
_ Trong lúc có tên tiếng hoa mình không rõ, bạn Mei Mei có giúp mình giải nghĩa một chút😌😌
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!