Dục Vọng Thằng Hề! - Phần 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1418


Dục Vọng Thằng Hề!


Phần 29


Tiếng chim hót líu lo trên cành cây…Tôi mở mắt với cơ thể mỏi dã rời…
Thấy cơ thể man mát tôi liền mở chăn ra thì thấy không mặc gì cả chỉ mặc đúng chiếc quần lót…vội vã bật dậy rồi tôi nhớ hôm qua lúc Tuấn bóp cổ cu Bo tôi có hét lên rồi ngất đi…mà sao trời đang lạnh lại cởi bỏ đồ ra thế này…cu bo đâu rồi…
Linh vội vã bật dậy mặc vội bộ đồ thì cô Mai mở cửa vào vội vã…
-Cháu tỉnh rồi à
-Dạ vâng cháu ngất đi,xin lỗi cô rất nhiều
-Cháu bị nhiễm phong hàn rất nặng,bác sỹ nói cháu cần giữ ấm cơ thể
-Cháu hiểu rồi,vậy cháu xin phép đi gặp cu bo
-Linh này,cô có điều muốn nói với cháu,cháu còn ít tuổi nên có nhiều điều cô không thể nói rõ ràng với cháu được nhưng ở nơi này cô nghĩ cháu k nên ở lâu
-Cháu k có ý ở lại chỉ vì cu bo…
-Cô hiểu,chính cô giữ cháu lại nhưng nơi này phức tạp nên cô nghĩ cháu có thể yên tâm ra đi ,cu bo sẽ để cô chăm sóc
-Cái này,cháu sợ thằng bé sẽ khóc
-Rồi nó sẽ quen,cháu k thể ở lại đây mãi được,hãy để nó về đúng vị trí của nó
-Anh ta đã chấp nhận thằng bé chưa ạ
-Rồi sẽ chấp nhận,cháu cứ về đi ,có thể đến thăm thằng bé bất cứ lúc nào cháu muốn…
-Cu bo đâu rồi ạ
-Sợ quá nên ngủ rồi
-Anh ta hay làm vậy thì sao cô
-Yên tâm sẽ k có chuyện đó xảy ra đâu
Tôi đến chỗ cu bo trong ánh mắt buồn thiu …thằng bé đang ngủ rất ngon còn tôi hôn lên trán cu bo và mỉm cười “ Con ở lại đây ngoan nhé,dì đã làm đúng theo tâm nguyện của mẹ con rồi,phải ngoan nhé,có lẽ khi tỉnh dậy k có dì con sẽ sợ lắm nhưng con cứ cố gắng nhé,rồi sẽ quen”…
Cô Mai đưa Linh ra xe và mỉm cười…
-Cháu đi nhé ,nhớ giữ sức khoẻ…giấy tờ của thằng bé cô làm cho rồi còn cháu tính sao
-Cháu sẽ về Việt Nam dù sao cháu cũng làm được chuyện tìm cha cho thằng bé rồi ,khi nào rảnh cháu sẽ qua thăm thằng bé
-Ok cháu đi nhé
Cửa xe đóng lại Linh ôm miệng khóc ,trên tay cô cầm chiếc lắc bạc mà cô mua cho cu Bo đeo từ khi còn nhỏ,giờ đã chật Linh cầm trong tay khóc vì như phải xa đứa con mình rứt duột đẻ ra,k có công sinh nhưng có công nuôi dưỡng từ khi thằng bé còn nhỏ…
Hình ảnh Linh ôm cu bo ru từ khi bé lúc thằng bé quấy đêm để cho chị gái ngủ…nụ cười của Linh nhìn cu bo khi còn nhỏ rạng rỡ đầy ấm áp…
Cô Mai vội vã nói với thư kí “ Chuyện cậu hai sưởi ấm cho cô gái ấy nhất định k dc lộ ra ngoài…”
-Sao phu nhân lại tách thằng bé khỏi dì nó sớm vậy
-tôi cảm giác k an toàn ,tôi đang muốn tốt cho cô gái đó,cô biết tính Tuấn rồi,nó chưa từng nghiêm túc với bất cứ cô gái nào,lần này cô gái ấy có công nuôi dưỡng ,gia đình cô ấy cũng trả giá rồi và hơn nữa mẹ cô ấy có lỗi k có nghĩa cô ấy có lỗi,đúng là oan gia ngõ hẹp…
Tuấn ngồi đánh cờ với anh cả Takashi bên bờ hồ…anh ta là con phu nhân Naomi ( vợ cả)
-Anh thấy chú cũng 35 tuổi rồi mà chưa lập gia đình ,mẹ em có vẻ rất lo đấy
-Em chưa gặp được người em thích
-Nhất định phải thích mới lấy à…
-Tất nhiên rồi,em k như anh…
-Đùa anh cũng yêu vợ anh chứ…
-Ba vợ cơ mà,anh yêu vợ nào?…
-Ha ha câu hỏi hơi khó…à bố đang tính để anh em mình lên cai quản thử em nghĩ sao
-Anh làm đi em k có hứng
-Mày nói đấy nhá,lúc anh nắm quyền mày lại khó chịu thì k dc đâu đấy
-Em chưa bh khó chịu với anh,người em khó chịu là mẹ anh
Tuấn đặt quân cờ vây thắng Takashi…gương mặt Tuấn cười nhẹ…
Tôi trở về nhà mà nhớ cu bo da diết,cứ lấy quần áo của thằng bé hít hà rồi khóc một mình trong phòng “ dì nhớ con lắm phải làm sao đây”…
2 tuần sau cu bo vì nhớ dì thằng bé khóc nhiều gầy rộc đi ,lại ho sốt và luôn miệng gọi tên Dì…vú em nói vs cô Mai trong lo lắng…
-Cô làm ơn gọi dì thằng bé đi,cứ thế này nó suy nhược mất
-Tôi chỉ là muốn cho thằng bé quen nên dì nó có gọi tôi cũng đều nói nó ngủ để tránh nhớ nhung,nhưng k ngờ cu bo tình cảm với dì đến vậy
-Phải có dì nó thì nó mới ăn chị ạ,chăm trẻ vậy em xót lắm
-Vậy để tôi gọi nhé …
Cô Mai mặt hầm hầm gọi cho Tuấn
-Con của con nó ốm cả tuần nay mà con k đến chút nào thăm nó sao
-Mẹ nhầm sao,con k có con ,đứa bé đó sống hay chết con k quan tâm
-Con k thừa nhận thì nó là đứa trẻ k danh phận,con để nó là đứa trẻ k danh sao
-Vì vốn dĩ nó k có danh phận gì vs con cả…
Tuấn cúp máy anh ta ngồi hút thuốc trên xe đỗ đèn đỏ thì thấy Linh đi vụt qua đầu xe…cô ship đồ ăn đến quán bán hoa…Tuấn nhìn Linh cười nhẹ rồi bảo Vũ “ cô ta k giống chị gái mình”
-Tất nhiên xinh hơn chị
-Tao k nói chuyện xinh xấu mà tao nói ở nụ cười,chị cô ta cười rất gượng buồn…còn cô ta thì láo toét và …( định nói cười tươi hơn) thôi bỏ qua
-Gì thế định nói gì
-K có gì ,sao tao cứ phải dính vào nhà đó …
-Duyên phận đấy…
Hai người đang nói chuyện thì Linh ra gõ cửa kính xe vì cô nhìn thấy khiến Tuấn giật mình rơi cả điếu thuốc trong miệng…
Cộc cộc
Vũ cười gượng kéo cửa kính xe
-Chào hai người nhé
Vũ mỉm cười
-Chào ,chào Linh nhé
-Vâng cu bo có khoẻ không,tôi có gọi nhưng cô bên đó hình như tránh cho tôi gặp cu bo,có lẽ sợ nó nhớ tôi
Tuấn xua tay…
-Tránh ra
Anh ta kéo kinh lên rồi xe lao đi…Linh lầm bầm…nhìn qua gương Tuấn thấy Linh đứng đấm đá về phía sau chiếc xe,anh ta cười nhẹ…
Tôi nhận dc cuộc gọi của mẹ Tuấn nói cu bo ốm,lập tức tôi chạy tới đó …cu bo ốm rồi…
Tại sảnh chính Phạm Xuân Trường ánh mắt lầm lỳ nhìn cậu cả Takashi…
-Bên gia tộc báo hoang có con gái muốn gả qua đây làm thông gia vs chúng ta
-Vậy tốt quá rồi bố ,có họ thì cta càng khăng khít
-Mày có ba vợ rồi k lẽ để nó làm lẽ,còn thằng Tuấn thôi nên để hỏi nó,hôn nhân quan hệ công việc nên k thể sơ xót…
-Làm lẽ cũng dc mà,cô ta đẹp con thấy trên tivi rồi
-nó bảo thẳng k làm lẽ rồi mày k đến lượt đâu con…gọi cậu hai chưa
-Dạ rồi ạ cậu ấy đang về
Cu bo mở mắt chịu uống sữa khi nghe tin dì sắp đến cô Mai bế tay
-Ra ông nội nhé,ông mới về qua đó chào ông cho ông biết mặt nhé con
-Dì con tới chưa ạ
-Sắp rồi con ạ đi ra ngoài cho thoáng,dì đến bà bảo dì qua bế con luôn
-Dạ…
Cô Mai bế cu bo qua sảnh chính,lão đại nhìn cháu trai ông ta cười nhẹ “ Giống tôi quá mình ạ”
-Thì nó máu mủ nhà mình mà ,đáng yêu ông nhỉ
Tuấn đúng lúc về bước vào trong
-Bố gọi con
-à bố đang bảo đang có một hôn nhân xã giao ,bên đó muốn làm thông gia vs nhà ta nhưng k làm lẽ ,có mỗi con chưa vợ nên bố muốn con kết hôn…
-Con k thích thưa bố
-Vì gia tộc này con phải kết hôn,con có vợ rồi bố k nói nhưng con k có thì cớ gì k dc
Tôi đến trc cửa do vú em dắt tới nhưng họ đang tranh luận nên vú em bảo tôi “ chờ xíu để tôi vào bế cu bo ra,nó nhớ cô lắm”
-Dạ cháu cũng nhớ lắm cô ạ
Tuấn mặt lạnh tanh
-Con có ý trung nhân rồi bố
-Ai ,có bao giờ bố thấy đâu,con chưa có vợ kết hôn hợp lý nhất
-Con nói con có ý trung nhân và xác định rồi
-Là ai
Tuấn thấy Linh đứng ở cửa,anh ta đi ra tóm tay khiến Linh giật mình “ Này anh làm gì”
-Cô có muốn dc ở gần cháu mình k
-Có chứ
-im lặng và theo tôi
Tuấn dắt tay Linh vào trong cô Mai ngỡ ngàng
-Con sẽ kết hôn vs cô gái này,con yêu cô ấy bố hãy chấp nhận cho chúng con
Tuấn cúi đầu khiến Linh cúi đầu theo rồi quay sang lầm bầm
-Này anh điên à nói gì đấy
-Tôi sẽ chấp nhận thằng bé cho nó danh phận nếu như cô kết hôn vs tôi…
Linh ánh mắt hoảng loạn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN