Dục Vọng Thằng Hề! - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1700


Dục Vọng Thằng Hề!


Phần 5


Đối với hôn nhân quan trọng nhất chính là lòng chung thuỷ,nếu đánh mất đi điều đó thì hôn nhân chắc chắn đổ vỡ…

Thành vội vã quay mặt đi ,gương mặt anh ta biểu hiện vẻ quá ngạc nhiên…

-Anh k biết tại sao em lại ở đây thế nhưng anh luôn luôn tôn trọng vợ anh cũng như em nên anh xin lỗi nếu như làm em thấy ngại

Yến đi lại gần Thành rồi ôm anh ta từ phía sau khiến Thành giật mình

-Em k ngại thì anh ngại gì chứ,người đàn ông có thể chữa bệnh cho anh chính là bố em,em cảm mến anh đã từ lâu nhưng chỉ là tình cảm chôn giấu của riêng em,lỗi ở em nên anh k cần thấy ái ngại…

-Anh…anh k thể làm chuyện có lỗi với Dung được,cô ấy nếu biết chuyện nhất định sẽ chia tay anh

-Em k nói ,anh k nói thì ai biết được,là em chấp nhận ,chấp nhận ở bên anh mà k màng điều gì cả ,nào hãy cho em thấy lý do tại sao anh lại k thể

Yến thò tay xuống kéo khoá quần của Thành,anh ta nhắm mắt nắm chặt tay…

Tại khách sạn,sau ca làm thì mẹ của Thuỳ Chi chạy vội ra gọi Tuấn

-Tuấn…Tuấn,lại đây cô bảo

-Dạ vâng

-Cháu có biết cái Chi nó đi đâu không?

-Cháu k thấy sao vậy cô

-Nó mất tích từ sáng cô gọi liên lạc mãi không được …cháu biết nó hay trốn ở đâu không

-Để cháu đi tìm…

Tuấn đi dọc ngọn núi tìm Thuỳ Chi…vừa đi vừa gọi cho tới khi trời tối…Tuấn tạt qua nhà thì thấy Chi đang nấu cơm vui vẻ cùng mẹ Tuấn…anh ta tức giận quát lớn

-Chi,sao em lại ở đây,mẹ em đang đi tìm đấy biết không

-Em không muốn về

-Tại sao?

Mẹ Tuấn gàn con “ Kìa sao con lại lớn tiếng với em”

-Mẹ em cấm em yêu anh,em nói cho mẹ biết là em muốn yêu anh nên mẹ mắng em,mẹ nói em là anh chỉ có túp lều và nghèo thì sao nuôi nổi em

Thuỳ Chi trong lúc tức giận nói hết ra như vậy…mẹ Tuấn buồn vẻ ái ngại …Chi bật khóc

-Em xin lỗi ,cháu xin lỗi Bác mẹ cháu …mẹ cháu

Tuấn nhìn vào Chi

-Mẹ em nói đúng mà…anh rất nghèo k có tương lai và anh k thích em ,em nên kiếm người nào đó phù hợp

-Em nói rồi em chỉ thích anh,có chết em cũng phải ở bên anh…

Chi nói vậy rồi bỏ về …Mẹ Tuấn đẩy vai Tuấn

-Sao k chạy theo con bé đi

-Con nếu cứ ở gần con bé sẽ khiến nó cảm thấy thích hơn mà thôi,nó mới lớn tình cảm ngang bướng …con chỉ coi Chi như em gái mình …

-Con có buồn không khi phải sống ở gia đình nghèo như này,mẹ cảm thấy thật vô dụng khi k giúp được gì cho con

-Kìa mẹ,mẹ đừng nói vậy,nếu k có mẹ khéo con đã chết ở ngoài kia rồi,con chưa bao giờ oán trách số phận của con bởi vì có mẹ là con có tất cả

Mẹ Tuấn bật khóc ôm con trai

-Chàng trai của mẹ đã cao lớn lắm rồi,mẹ có thể tựa vào bất cứ lúc nào …mẹ sợ có ngày nào đó con bỏ mẹ lại

-K đâu mẹ sao mẹ nói vậy,con đi dọn cơm nhé

Tuấn đi ra bếp dọn cơm,mẹ Tuấn nhớ lại ngày gặp Tuấn ở bờ biển…bà thấy một đứa bé 3 tuổi cứ ngồi khóc trên bờ biển,người ướt sũng bà liền lại gần

-cháu con nhà ai,sao lại ra đây,chỗ này nguy hiểm lắm

Bà nhìn xung quanh k có ai ,nơi họ bỏ lại Tuấn là bãi hoang k ai lui tới,chỉ có bà thi thoảng đi ra mộ thắp hương thì đi tắt qua lối này…sờ trán thằng bé sốt cao bà liền ẵm về nuôi từ đó cho tới nay và bà thấy đồ trên người cậu bé đều là đồ đẹp chứng tỏ không phải con nhà tầm thường…chỉ là tại sao họ lại bỏ đứa bé này đi…

Bà nhìn Tuấn từ phía sau rồi thấy buồn cho Tuấn…

Tại sảnh của khách sạn intercon Đà Nẵng một người phụ nữ chạc 50 tuổi trông rất đẹp …theo sau là một vệ sỹ nữ…nhìn gương mặt phúc hậu bà đứng từ sảnh nhìn ra biển…Cô gái vệ sỹ xoa vai

-Phu nhân lại nhớ chuyện xưa đúng k

-Phải ,kể từ ngày tôi mất đi đứa con đã 27 năm rồi tôi mới quay trở lại đây,biển ở đây chắc chắn đã nhìn thấy con của tôi

-Kìa phu nhân

-Thằng bé có lẽ nếu còn tồn tại trên đời này cũng đã 30 tuổi rồi…giờ nếu có đối diện có khi nào tôi k nhận ra con của mình không?

-Phu nhân đã tự trách mình suốt bao năm qua rồi ,giờ cậu ấy có lẽ đang sống rất tốt ở nơi nào đó ,còn phu nhân cũng k nên tự trách mình nữa

-Chỉ vì tuổi trẻ nông nổi tôi đã sinh con cho một con người mà đáng lẽ k nên với tới…tôi hối hận vì quen anh ta nhưng chưa bh hối hận khi sinh con …

-Giờ đây chủ tịch đang bù đắp cho phu nhân mà,chủ tịch rất bận nhưng vẫn luôn dành thời gian cho phu nhân

-Dù ông ta có làm gì đi nữa thì con tôi cũng k thể quay lại…

-chủ tịch cũng đã rất buồn khi biết phu nhân có con và để lạc mất…

-Buồn…thật sao?

Tại Nhật Bản…

Tại khu nhà giàu Okanawa ,nơi có người đàn ông có mẹ là người Việt bố là người Nhật đang sinh sống,ông ta trong giới xã hội gọi là Dạ Quỷ…vì bản chất độc ác và máu lạnh của mình ông ta thành lập ra bang phái Yamaguchi hay có tên gọi khác là Sát…

Trong sảnh một cái đầu người máu me vẫn còn nguyên được đặt lên chiếc mâm lớn…người đứng đầu có tên gọi tiếng Việt là Phạm Xuân Trường…ông ta thắp hương lên ban rồi cười nhẹ “ Takashi tôi đã trả thù cho cậu rồi đấy,kẻ đầu độc cậu đã phải trả giá,hãy yên giấc nhé đệ cứng của tôi”

Phía sau anh ta hai bên người áo đen cúi đầu theo đại ca…Ông ta thở dài rồi quay ra bảo một người “ Giờ tôi phải đi du lịch với người yêu rồi ha ha ha “ ( cười xong lại nghiêm nghị)

-Dạ vâng

-Ở nhà lựa mà lo việc

-Dạ vâng đại ca yên tâm ạ

Phạm Xuân Trường bước ra bên ngoài thì người phụ nữ quý phái năm xưa đứng chờ sẵn ở ngoài sân

-Nghe nói anh đi du lịch với Mai ( vợ bé)

-Thì sao?

-Em chỉ muốn chúc anh lên đường bình an thôi

-Lòng tốt của em anh k dám nhận

Người phụ nữ nắm chặt tay vào váy ,bà ta cắn răng cố nín nhịn…nhìn ông ta đi khuất bà ta nói với người dưới “ Càng ngày ông ấy càng tỏ thái độ yêu thương nó một cách công khai”

-Phu nhân đừng buồn vì k đáng đâu ạ,phu nhân mới là chính còn mấy kẻ gái đĩ bên ngoài xin đừng để ý

-Chính mà làm gì,sau những gì tôi đã làm để phá nát ông ấy và cô ta ,thậm chí ngay cả đứa bé đó vẫn là nỗi ám ảnh của tôi vậy mà ông ta luôn chỉ nghĩ đến con tiện nhân đó nhưng k sao cô ta với nỗi đau đó sẽ k bao giờ tha thứ cho anh đâu Phạm Xuân Trường…

-Phu nhân còn có cậu Takashi mà

-Phải ,tôi còn có con trai…

Bà ta cười mỉm nhẹ …

Tại nhà hàng ăn…Mai Anh Tuấn vẫn đứng làm một thằng hề cho lũ trẻ…

Tôi bước vào cửa nhìn thấy chú hề …tôi mỉm cười nhìn anh ta còn anh ta có vẻ ái ngại lảng tránh…Long đi vào giật quả bóng trên tay Tuấn rồi bóp nổ

-Này thằng hề thổi tiếp đi ( vả vả vào mặt Tuấn)

Dung thẳng tay vả vào mặt em trai

-Chị sao chị …

-Ai dậy mày cách đối xử với người khác như vậy

-Chỉ có bố mẹ dậy em được chị k có quyền

-Bố mẹ dậy mày là kẻ xấc xược đối xử với người khác như vậy à…thằng mất dậy

Long ấm ức đi ra bảo bố…bố Dung định lên tiếng thì Dung xua tay “ Nếu bố bênh nó thì con k còn gì để nói”

-Con vào ăn đi đừng làm trò cười cho người khác,chỉ là thằng hề thôi mà,hqua nó còn làm hỏng máy của em con đấy

-Là ai cũng phải tôn trọng,họ làm việc bằng sức lực chứ k xin ai cả,mỗi người mỗi việc,chúng ta nhiều tiền hơn họ chỉ là vì chúng ta may mắn hơn mà thôi…

Mẹ Dung xua tay

-Được rồi ăn đi con nói lắm vậy…

Tuấn nhìn Dung rồi mỉm cười vì tính thẳng thắn của Dung…anh ta thổi quả bóng rồi đan thành bông hoa và nhờ em bé mang tới chỗ Dung…Dung ngạc nhiên khi nhận được và quay ra nhìn Tuấn…Tuấn cười nhẹ và Dung nói nhỏ “ Cám ơn rất đẹp”…

Người phụ nữ tên Mai vừa ngồi vào bàn ăn…bà ta thấp thoáng thấy mẹ Dung đang cười…chợt tay run lên,người vệ sỹ lo lắng

-Phu nhân sao vậy

-Cô ta…đúng là cô ta rồi…cô ta đã dắt con tôi đi,khi tôi đi vệ sinh chính tôi đã nhờ cô ta ở ngoài bãi biển,khi đó chỉ có tôi và cô ta thôi,đúng là cô ta

-Kìa phu nhân xin hãy bình tĩnh…

Cô Mai đứng bật dậy tiến ra gần bàn của mẹ Dung hơn…

Tại nhà lão gù thầy lang…

Thành đang được xông thuốc…anh ta thấy người như có hàng trăm con kiến đốt…” Sao lại vậy …đau quá”

Lão gù nháy con gái …Yến ôm lấy Thành “ Cố lên anh phải vậy mới được,em ước gì mình có thể đau thay anh”…

-Buông ra …đau quá…a a a …

Thành hét lên…

Người phụ nữ tên Mai đó bước tới bàn mẹ Dung rồi quát” Đúng là cô rồi trả lại con cho tôi,con khốn ,con của tao đâu rồi”

Mẹ Dung hốt hoảng lo sợ ôm mặt…cả khu náo loạn và Tuấn cũng đang đứng nhìn tất cả…!

( Cem đọc cm cho Tống nha)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN