Dục Vọng Tội Lỗi
Chương 42
Sự kiện xuất tinh của Vũ Hoàng Huy đã được Kiều Hạ Linh xác nhận sau đó, khi buổi tối ôm nhau trêи giường ngủ, cô đã thủ thỉ vào tai anh: “Chú lúc nãy trêи bãi biển ra thật nhiều, chú có biết không? Chú bắn khí vào đầy ngập ɭ*и của con luôn đó, căng hết cả ra mà vẫn chứa không đủ lượng tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà chú bắn vào đó”.
“Vì lúc đó con đã làm chú quá sung sướиɠ, vì con cho chú quá hạnh phúc tuyệt đỉnh”.
Kiều Hạ Linh tỏ vẻ lo lắng: “Ngộ nhỡ mang thai thì phải làm sao đây”.
Vũ Hoàng Huy ôm cô âu yếm đáp: “Có gì mà phải sợ chú, nếu con có thai thì tốt chứ sao, chú cũng mong là có một đứa con trai nối dõi gia tộc”.
Kiều Hạ Linh thở dài: “Biết là như vậy nhưng con sợ chú chịu không nổi khi không được ȶɦασ con trong một thời gian dài đó”.
Vũ Hoàng Huy khẽ cười: “ȶɦασ con là chuyện cả đời đâu phải một hai ngày đâu mà vội”.
Kiều Hạ Linh đỏ mặt: “Chú kỳ quá à”.
“Chú nói thật mà kỳ gì đâu”.
Kiều Hạ Linh lại thở dài: “Tình hình hiện tại của con quả thật là không thích hợp mang thai cho lắm”.
Vũ Hoàng Huy nhíu mày: “Tại sao lại không thích hợp vậy hả?”.
“Thì Tư Thuần đó, làm sao con biết được là em ấy còn muốm làm gì con nữa, hại con thì không sao nhưng hại con của chú thì…”.
Vũ Hoàng Huy liền cho Kiều Hạ Linh một ánh mắt trấn an: “Yên tâm đi chú nhất định sẽ bảo vệ con mà chú không để Tư Thuần làm hại con đâu, càng không để nó hại con của chúng ta”.
Kiều Hạ Linh vòng tay ôm chặt lấy Vũ Hoàng Huy: “Con yêu chú, con không muốn rời xa chú đâu”.
“Thôi đừng nghĩ linh tinh nữa ngủ ngoan đi”.
“Dạ chú”.
Sáng sớm hôm sau Vũ Hoàng Huy và Kiều Hạ Linh thức dậy và đi ra ngoài biển để tim lại những dấu vết ái ân đêm hôm qua. Cô và anh ra tới bãi biển và đã nhìn thấy lại những dấu vết ái ân buổi tối vẫn còn in dấu trêи cát biển. Những làn sóng nước thủy triều đã không vào tới, và đã không xóa hết những dấu vết của chúng anh trêи mặt cát biển.
Kiều Hạ Linh nghĩ gì đó rồi lấy cái máy điện thoại ra chụp lại những dấu vết ái ân tình yêu của cô và Vũ Hoàng Huy trêи mặt cát biển để làm kỷ niệm.
“Còn làm gì thế?”.
Kiều Hạ Linh khẽ cười: “Hôm qua chú mãnh liệt quá nên dấu vết vẫn còn nè con chụp lại để làm kỷ niệm biết đâu sau này không có cơ hội như thế nữa”.
Vũ Hoàng Huy liền vòng tay ôm lấy Kiều Hạ Linh: “Sau này chúng ta chắc chắn sẽ còn những lần chơi nhau mãnh liệt hơn thế nhiều, con yên tâm đi”.
Hai người đứng tựa vào vai nhau và nhìn xuống mặt cát biển, nơi có những dấu vết ái ân còn in đọng đánh dấu một đêm thần tiên tuyệt vời, một vài người du khách đi ngang qua nhìn thấy hai người bọn họ không hiểu còn tưởng là thưởng thức vẻ đẹp của mặt trời mọc trêи biển.
Chiều ngày hôm đó, Tô Diệu đã quay về nước mặc kệ thời gian công tác ở nước ngoài vẫn chưa kết thúc, bà ta đã thuê người gỡ những đoạn phim s.εメ của Triệu Cát trêи các trang mạng xã hội nhưng đều vô ích, bài này được gỡ thì sẽ có tài khoản khác đăng lên.
Tô Diệu ngồi trong phòng khách với Triệu Cát, bà ta tỏ vẻ khó chịu lên tiếng càu nhàu: “Triệu Cát ơi là Triệu Cát con bị ngốc hay sao mà để Vũ Tư Thuần thuê người hϊế͙p͙ ɖâʍ tập thể con mà con không biết vậy hả?”.
Triệu Cát liền cau mày đáp lại: “Dì làm như con muốn bị hϊế͙p͙ ɖâʍ tập thể không bằng, chẳng qua con quá tin người và một lòng làm việc cho dì nên mới có kết cục thảm hại của ngày hôm nay đó”.
“Bây giờ con quay sang trách dì sao, có được ích lợi gì không?”.
Triệu Cát ấm ức kể lể: “Thì tại Vũ Tư Thuần nói ba nó đưa về nhà một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp hơn nó chỉ vào tuổi và nói cô gái đó sẽ trở thành người phụ nữ của ông ấy, họ đã bắt đầu sống chung một nhà được cả tháng rồi, Tư Thuần không cam tâm một người hơn nó chỉ vài tuổi mà đã chiếm đoạt ba nó làm gia đình nó tan nát nên mới lên kế hoạch để hãm hại cô ta. Con biết Vũ Hoàng Huy là người đàn ông mà dì dành cả đời để theo đuổi nếu ông ấy chung sống với người phụ nữ kia thì dì chắc chắn hết cơ hội. Con nghĩ đàn ông sẽ không chấp nhận được chuyện người phụ nữ của mình có quan hệ tình ɖu͙ƈ với những người đàn ông khác nên mới nói Vũ Tư Thuần thuê người hϊế͙p͙ ɖâʍ tập thể cô mẹ kế của nó, ai ngờ được nó lại chơi con một vố đâu như vậy chứ”.
Tô Diệu nghe nói Vũ Hoàng Huy đưa người phụ nữ trẻ tuổi về ra mắt gia đình liền nôn nóng hỏi tới: “Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai mà lại có khả năng quyến rũ Huy ly hôn thậm chí còn đưa về ra mắt gia đình, sống chung một nhà nữa chứ”.
Triệu Cát khẽ lắc đầu: “Thật ra con chưa từng gặp cô gái đó chỉ nghe Tư Thuần nói cô ta tên Kiều…gì đó…hình như là Kiều…Hạ…gì đó”.
Trong đầu Tô Diệu nhớ lại chuyến du lịch ở Địa Trung Hải của công ty có nhân viên vô tình đi ngang qua phòng của Vũ Hoàng Huy nghe thấy tiếng rêи rỉ động tình của phụ nữ giọng còn non trẻ, tối đó Kiều Hạ Linh là người duy nhất vắng mặt sau đó hai người lại đột nhiên đi về trước bảo có chuyện quan trọng thật là mờ ám. Tiệc kỷ niệm của công ty Vũ Hoàng Huy và Kiều Hạ Linh cũng đột ngột biến mất cùng nhau, ngay sau đó cô lại nhận được quyết định chuyển công tác sang chi nhánh ở nước ngoài phải chăng là vì Vũ Hoàng Huy thấy cô hay gây khó dễ cho Kiều Hạ Linh nên mới cố tình mượn cớ công việc ngang nhiên điều người đi như thế.
Tô Diệu liền cau chặt tâm mi lại: “Con đừng nói là Kiều Hạ Linh nha”.
Triệu Cát liền gật đầu thốt lên: “Đúng rồi chính là Kiều Hạ Linh”.
Tô Diệu đứng phắt dậy đôi mắt đỏ ngầu lên vì tức giận bà ta đập bể cái ly thủy tinh đang cầm trong tay: “Nghi tới nghi lui thật không ngờ lại chính là con tiểu hồ ly tinh đó”.
Triệu Cát liền hỏi: “Dì biết cô ta sao?”.
“Đương nhiên rồi, con tiểu hồ ly tinh đó là thư ký riêng của Vũ Hoàng Huy, dì đã nghi ngờ từ lâu rồi nhưng vì nó giấu kín quá hơn nữa Huy còn bảo vệ nó nữa nên dì chưa thể làm gì nó được, rốt cuộc lại bị con khốn đó cướp mất người đàn ông mà dì yêu thương nhất, dì nhất định không để yên chuyện này đâu, cứ chờ đó đi”.
Vũ Hoàng Huy và Kiều Hạ Linh quay về nhà sau mấy hôm du lịch ở biển giải khoay, anh và cô còn công việc không thể cứ trốn tránh hoài được.
Vũ Hoàng Huy hẹn gặp mặt Tư Đồ Thuần, tất nhiên gặp nhau nhưng hai người đều không tha thiết gì mấy.
Tư Đồ Thuần tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt: “Tự nhiên hôm nay hẹn em ra đây có chuyện gì vậy hả ông xã?”.
Vũ Hoàng Huy liền lạnh giọng đáp lại: “Cô thôi đi, nghe mà buồn nôn”.
“Tôi cũng không có thời gian phiền anh có gì thì nói nhanh một chút”.
Vũ Hoàng Huy không vòng vo mà vào trực tiếp vấn đề luôn: “Tôi yêu cầu cô đem Tư Thuần về sống chung đi”.
Tư Đồ Thuần liền cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Cái gì cơ, ban đầu anh nói hai đứa con gái anh đều sẽ cưu mang chăm sóc tận tâm cơ mà, hà cớ gì lại bắt con về sống chung với tôi hả là vì người đàn bà mới của anh không cho phép à”.
Vũ Hoàng Huy thở dài: “Nếu không để nó về sống chung với cô thì sau này chúng ta sẽ rất khó xử đó cô biết không?”.
“Con gái phản đối chuyện anh tái hôn nên anh đuổi nó qua chỗ tôi có đúng không? Anh là cha vậy đó sao ham mê sắc đẹp ruồng bỏ con cái?”.
Vũ Hoàng Huy liền cúi đầu lại gần Tư Đồ Thuần rồi nói: “Tôi có mê ɭ*и thật nhưng là mê cái ɭ*и sạch không giống như cô cái hạng đói quá ăn quàng”.
Tư Đồ Thuần tức đến bốc khói trêи đầu: “Anh, đồ khốn”.
“Cũng đâu có bằng cô một người phụ nữ có cái ɭ*и quốc dân, ai cắm ƈôи ȶɦịt vào cũng được hết”.
Tư Đồ Thuần liền bực bội lên tiếng: “Nè Vũ Hoàng Huy chúng ta chia tay trong êm đẹp rồi cơ mà sao anh lại kiếm chuyện với tôi chứ?”.
Vũ Hoàng Huy tỏ vẻ không vui: “Cô ɖâʍ đãng hèn gì con gái cũng giống tính cô”.
“Nó đã ȶɦασ ai đâu mà anh nói nó vậy chứ?”.
Vũ Hoàng Huy hừ nhẹ một tiếng: “Nó chỉ xém bị ȶɦασ thôi chứ chưa bị ȶɦασ là may rồi đó”.
Tư Đồ Thuần nghe vậy liền nghiêm túc: “Anh nói vậy là sao hả Vũ Hoàng Huy, rốt cuộc là Tư Thuần con gái tôi bị làm sao hả?”.
Vũ Hoàng Huy lắc đầu thở dài: “Nó tới độ tuổi động ɖu͙ƈ rồi, mấy hôm trước nó còn dám hạ thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ tôi muốn tôi ȶɦασ nó đây nè, con bé bây giờ bạo gan lắm nó dám tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đứng trước mắt tôi còn dám bυ” ƈôи ȶɦịt tôi nữa đó”.
Tư Đồ Thuần liền nôn nóng hỏi: “Vậy anh đã cắm ƈôи ȶɦịt vào ɭ*и con bé chưa hả?”.
“Cô nghĩ tôi là loại người đó sao?”.
“Vậy là con gái tôi vẫn còn trinh nguyên đúng chứ?”.
Vũ Hoàng Huy gật đầu: “Phải, tôi là cha nó sao có thể đè nó ra mà cắm ƈôи ȶɦịt vào chứ, cho nên cô đem con bé về sống chung từ từ khuyên răn nó đi, yên tâm tiền trợ cấp cho Tư Thuần tôi nhất định chuyển khoảng không thiếu một xu”.
Tư Đồ Thuần thở phào nhẹ nhõm: “Không cần đâu, tôi tự lo cho con là được rồi, ngay hôm nay tôi sẽ bảo Tư Thuần dọn đến ở chung với tôi”.
Vũ Hoàng Huy rời khỏi quán cà phê trước, Tư Đồ Thuần nhìn theo rồi có chút áy náy cô thầm nghĩ trong đầu “Xin lỗi anh Vũ Hoàng Huy, Tư Thuần là kết tinh tình yêu của em và thầy ấy, để anh nuôi con người khác trong bao nhiêu năm qua là lỗi của em kiếp sau em sẽ đền đáp lại anh nhưng anh không thể ȶɦασ con gái và thầy ấy được, em nhất định bảo vệ nó đến cùng”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!