Đừng Buông Tay Em - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Đừng Buông Tay Em


Chương 8



Vu Bắc Bắc: Nốt ruồi son

Những người những việc bạn đã trải qua, người bạn đã từng yêu và từng thương của thuở thanh xuân rồi sẽ trở thành nốt ruồi son trong cuộc đời bạn.

1

Tôi và Sở Giang Nam nhận được điện thoại của Khả Liên lúc hai giờ sáng.

“Là Khả Liên”. Sở Giang Nam nói: “Sao cô ấy lại gọi cho anh nhỉ”.

“Nghe đi!”. Tôi nói: “Chắc có chuyện gì rồi”.

Vì từ trước tới nay nó không hề gọi cho anh, càng không gọi cho tôi, nó hận cả tôi và Sở Giang Nam, tôi biết rõ điều đó. Nhưng khi nó gọi điện tới, tôi lại có một cảm giác ấm áp, chắc chắn nó đang tuyệt vọng, chắc là do nó không tìm thấy ai thân thiết nữa.

Đêm đó, tôi đã nhìn thấy sự hoang mang và vô vọng của nó, đúng, chuyện như thế này làm sao mà nói cho người nhà được, nó sà vào lòng của Sách Nhan, ôm chị ta mà khóc.

Haizz, tình duyên là gì chứ?

Ai mà ngờ lương duyên lại là ác duyên.

Ngày hôm sau, Sở Giang Nam gọi cho tôi:

“Anh tới bệnh viên trước, em tan học thì đến nhé!”.

Tôi nói:

“Vâng, anh mua chút đồ ăn nhé, chắc Khả Liên đói cả đêm rồi, em nghĩ cần người trông thay cho nó một lúc”.

Tôi nghĩ, tôi hiểu nó, Khả Liên bây giờ đang khó xử lắm, tuy không thèm nhìn tôi, ánh mắt nó vẫn đầy thù hận, nhưng mà tôi vẫn thương nó vô cùng.

Tan học, tôi chạy ngay tới bệnh viện. Khi tôi vừa xuống thang máy, tôi bỗng nhìn thấy một chuyện đau lòng.

Sở Giang Nam đang ôm Khả Liên.

Không sai, anh đang ôm nó!

Khả Liên gục trên vai anh mà khóc, tôi đứng sững người nhìn.

Thế này là thế nào? Chuyện này là thế nào? Lẽ nào đàn ông là thế, bắt cá hai tay? Lẽ nào những lời âu yếm Sở Giang Nam nói với tôi chỉ là giả dối? Lẽ nào anh cũng tiếc nuối vì đã từ chối Khả Liên? Lẽ nào là như thế?

Tôi lại lên thang máy, lòng tôi như có muôn vàn mũi kim châm vào, tôi nhắn tin cho Sở Giang Nam:

“Chiều có tiết học, em không đến nữa”.

“Cũng được”. Anh trả lời.

Anh lại còn nói là “cũng được” nữa chứ! Vì tôi đang tạo điều kiện cho anh và Khả Liên mà! Ôm Khả Liên thì chắc thích lắm! Chắc là thích hơn ôm tôi nhiều nhỉ!

Tôi thì gầy gò và chẳng sexy gì cả, mỗi lần tôi đứng trước Khả Liên, tôi đều cảm thấy tự ti, Khả Liên như một nàng công chúa muốn gì được nấy, còn tôi chỉ là cô bé Lọ Lem thôi.

Bây giờ, anh đang ôm nó.

Nó đang ở trong lòng anh, đang khóc ấm ức.

Tôi là gì? Tôi là cái gì? Tại sao đàn ông lại thế? Bắt cá hai tay? Tại sao? Tôi vừa phẫn nộ, vừa đau đớn, vừa tuyệt vọng.

Tôi cứ thế đi lung tung trên đường, chẳng biết đang đi tới đâu.

Điện thoại kêu.

Không nghe, có xin lỗi cũng không nghe.

Không nghe, nhất quyết không nghe!

Điện thoại kêu không ngớt, tôi nhìn, ồ, hóa ra là Bí Ngô.

“Sao thế?”. Tôi hỏi không mấy thiện cảm.

“Khoai tây, sao lại cáu kỉnh thế? Em rể trêu em à? Đừng có xả lên người anh trai đấy, hôm nay là sinh nhật anh, có thời gian không? Qua chúc thọ anh nhá”.

“Có đấy”.

“Hay quá, tớ qua đón ấy đây, đang ở đâu thế?”.

“Phố Trường An”.

“Một mình đi đến phố Trường An làm gì? Phố Trường An lại không có vẻ gì là tiểu tư sản, chờ tớ ở cổng công viên Trung Sơn nhé, tớ đón, rồi mình đi ăn bào ngư”.

“Không ăn bào ngư đâu, địa chủ mới ăn bào ngư, ấy nói chuyện cứ như địa chủ ấy”.

“Ừ ừ, ấy thích ăn gì thì ăn nấy, còn có một nhóm bạn đại học của tớ nữa, chờ tớ nhá, đừng có chạy lung tung”.

Sau khi Bí Ngô đánh xe qua đón tôi, việc đầu tiên tôi làm là tắt di động, cho chết nhá Giang Nam, cứ ở đó mà ôm Khả Liên đi, muốn ôm ấp đứa nào thì ôm!

“Sao thế?”. Bí Ngô hỏi: “Sao lại giống cô vợ bé nhỏ bị ức hiếp thế? Ai làm ấy giận đó? Để tớ đánh cho một trận”.

“Thôi thôi, đừng có thêm dầu vào lửa, đi đâu ăn sinh nhật đấy?”.

“Một khu nhà nghệ thuật dưới chân Trường Thành, kool lắm nhé, cái hội Hồng Hoảng hay đi đâu chơi nhỉ?”.

“Hồng Hoảng là ai?”.

“Sao ấy cứ như người trên trời rơi xuống thế, ai trên trái đất chẳng biết, vợ cũ của Trần Khải Ca đấy, cái bà mà rỗi việc nhất ấy, tớ hơi bị khoái bà ta, vì bà ta rất oách”.

“Chết vì gái đẹp”.

Tôi vừa nói xong, Bí Ngô bật cười khanh khách. Cậu ta nói:

“Ấy đừng có nói với ai mình là bạn thời thơ ấu nhé, người ta cười cho thối mũi, nhưng mà Hồng Hoảng chẳng xinh bằng ấy đâu”.

“Thế à?”. Tôi ngây thơ hỏi. Cậu ta lại trả lời:

“Cậu chẳng xinh bằng Hồng Hoảng đâu”.

Sau khi tới khu nhà mà Bí Ngô nói, bắt chước cách nói như vậy, họ lại cười phá lên, tôi biết, tôi lại bị cậu ta trêu rồi.

Căn phòng đó được bày biện rất nghệ thuật, ở đâu cũng tràn ngập hoa hồng, tôi nói:

“Ấy có xót tiền không thế, đàn ông gì mà mua lắm hoa thế!”.

Bí Ngô quay lại nói:

“Mua cho ấy mà, ấy không thích màn này sao?”.

Tôi nói:

“Thôi được rồi, được rồi, đừng có làm người ta xót rụng răng, tớ thích gì đâu, từ bé đã ghét hoa rồi, thấy hoa hoét giả tạo lắm, thà tớ làm một ngọn cỏ dại còn hơn”.

Có người mở Champagne, người bật bia, còn có ban nhạc tới biểu diễn, tôi nói: “Có tiền sướng thế, muốn lãng mạn thế nào cũng xong, lại nhớ tới sinh nhật của mình, một mình ngồi chén mì tôm, thật là đáng thương”.

Ai cũng có quà cho Bí Ngô, đúng là trò chơi của người giàu, món nào cũng không dưới nghìn tệ. Tôi nói với Bí Ngô:

“Một, tớ không biết sinh nhật ấy, hai là, dù có biết, tớ cũng không mua nổi những món đắt như vậy đâu”.

Cậu ta cười:

“Thực ra món quà của ấy là quan trọng nhất đấy, ấy tới đây là món quà lớn nhất cho tớ, ấy còn nhớ những gì ấy nói hồi bé không?”.

“Tớ nói gì? Chắc tớ không nói rằng lớn lên tớ sẽ lấy ấy đâu nhỉ, nếu có chắc hồi ấy mắt tớ bị mù rồi”.

“Không không, nhưng ấy nói, ấy sẽ tặng tớ món quà quý nhất”.

“Nhưng tớ không biết món quà quý nhất là gì”.

“Có thể hôn tớ không?”.

Tôi lặng người đi.

Mọi người xung quanh bắt đầu hò reo:

“Hôn đi, hôn đi!”.

Mặt tôi đỏ bừng lên, thật quá đáng quá.

“Đừng sợ, tớ không bắt ấy hôn môi đâu, hôn trán được không? Hôm nay tớ chính thức thu nạp ấy làm em gái, giờ là lúc làm lễ kết nghĩa rồi, được không?”.

“Phải đấy!”. Mọi người lại hò reo.

“Được thôi! Hôn thì hôn!”. Tôi nghĩ tới việc Sở Giang Nam đã làm với Khả Liên, hôn trán thì có là gì, hơn nữa, lại là kết nghĩa anh em, em gái hôn anh trai thì có gì là bất thường chứ? “Mang rượu tới đây!”.

Bí Ngô cười:

“Phải rượu à, cần rượu để lấy dũng khí hả?”.

Tôi rót một ly Chivas to, uống một hơi, rồi chỉ tay vào Bí Ngô và nói:

“Nhà ngươi, lại đây, cho ta hôn một cái!”.

Chắc tôi làm cũng chẳng được hoành tráng như tôi nói, nhưng cũng phải làm trò tý.

Cậu ta ngoan ngoãn lại gần.

Tôi hôn lên trán cậu ta, ánh đèn flash lóe sáng, lại còn có cả quay phim, nhưng tôi nào có để ý, dẫu sao cũng chỉ là trêu đùa thôi, mọi người ở đó đều gào lên thích thú, bữa tiệc bắt đầu, đám bạn nhí nhố của cậu ta bắt đầu nhảy múa, tôi bị Bí Ngô kéo vào nhảy.

“Thế là tớ bị ấy sàm sỡ rồi, ấy phải chịu trách nhiệm với tớ đấy nhé”.

“Ờ”. Tôi hơi say: “Sau này tớ sẽ chịu trách nhiệm với ấy, nếu như sau này có đứa con gái nào muốn chiếm ấy, hoặc muốn cưa ấy, nhớ nói với tớ, tớ sẽ cho chúng một trận”.

Tôi say quá rồi, vừa uống vừa muốn khóc, Sở Giang Nam ơi, anh dám ôm Khả Liên, thì em cũng dám hôn Bí Ngô thôi!?

Chúng tôi chơi bời đến nửa đêm mới tàn cuộc, Bí Ngô dìu tôi vào xe, tôi còn hát:

Anh đón gió và hát

Nước sương đọng trên tóc

Kết thành muôn vàn nỗi buồn trong veo

Đây là lần đầu tiên em mê muội…

Tôi đón gió, tôi hát, tôi uống nhiều quá rồi, say khướt trong chiếc Jeep của Bí Ngô. Tôi vừa hát lại còn hoa chân múa tay, cảm giác lúc say cũng hay ho thật.

Khi xe chạy tới phố Trường An, tôi khóc.

Phố Trường An ơi, Trường An của tôi, Trường An của tôi và Sở Giang Nam, Trường An của tình yêu!

Sau này, khi tôi rời khỏi Bắc Kinh, mỗi lần tôi vô tình nhìn thấy ba chữ “phố Trường An”, mặt tôi lại thấm đẫm nước mắt. Đó là con phố Trường An của thuở thanh xuân của tôi, là con phố mãi mãi không già của tôi.

Tôi đòi xuống xe giữa đường.

Uống quá nhiều, tôi nôn, như nôn cả mật. Bí Ngô ôm lấy tôi từ phía sau, nếu không tôi không đứng vững nữa.

Vừa ôm tôi, Bí Ngô vừa nói:

“Đây là lần đầu tiên tớ ôm con gái, ấy cũng nặng phết nhỉ”.

Nào tôi còn để ý tới cậu ta, tôi lại nôn lần nữa, nôn hết lên người cậu ta, cậu ta nói:

“Được đấy, cậu còn đóng dấu lên người tớ nữa, về mà giặt quần áo đền tớ nha”.

Tôi vừa đi vừa nôn, phải dừng xe tới năm, sáu lần, Bí Ngô đưa tôi về cái ổ chó của cậu ta, tôi toàn gọi đây là cái ổ chó, rất xa xỉ nhưng cũng rất lộn xộn, nhìn là thấy không có bàn tay con gái dọn dẹp. Xa xỉ là vì một tấm ga đã mấy nghìn tệ, nói theo kiểu của cậu ta, toàn là mua của hãng Dorset đấy, chứ hãng khác là không thèm để mắt tới đâu. Cái sự khoe khoang của người có tiền làm tôi ghét, tôi mắng cậu ta mấy lần:

“Ấy tưởng có mấy đồng tiền ghẻ mà lên mặt à, sau này mà còn nhắc tới Lufthansa với Dorset tớ đánh cho đấy”.

“Phải đó”. Thái độ cậu ta hết sức khiêm tốn: “Có vài đồng tiền ghẻ có đáng gì đâu! Sau này, ấy giúp tớ tiêu bớt tiền cho đỡ khổ nhé”.

“Tớ không giúp”. Tôi nói: “Tớ không phải là Lôi Phong”.

“Tiêu tiền mà cũng không biết à?”.

“Còn phải xem là tiêu tiền của ai chứ, tiêu tiền của người yêu mình còn được, ngoài người đó ra, tớ chẳng tiêu tiền của thằng con trai nào khác, đây là vấn đề của tự trọng”.

“Đúng là tự trọng, những cô gái quanh tớ quá vật chất, chẳng có ai giống cậu, Vu Bắc Bắc ơi là Vu Bắc Bắc, cậu vẫn khác người y như ngày bé”.

“Tớ khác người đấy!”.

“Tớ thích người khác người!”.

“Đi, đi ra chỗ khác chơi!”.

Câu mà tôi và Bí Ngô nói nhiều nhất là: “Đi, đi ra chỗ khác chơi”. Tôi chẳng quan tâm cậu ta có tiền hay không, tiền cũng là tiền của cậu ta, chẳng liên quan gì tới tôi. Sở Giang Nam có tiền, tôi mới có thể giễu võ giương oai, đàn ông khác có tiền, liên quan gì tới tôi.

Nhưng tối nay, tôi uống nhiều quá.

Tôi uống quá nhiều, nên không còn nhận ra đông tây nam bắc nữa. Tôi cũng không nhận ra cả cửa nhà vệ sinh, nôn hết cả mật ra ngoài, rồi khóc hu hu.

Bí Ngô luôn ngồi bên cạnh và vỗ lưng cho tôi:

“Vu Bắc Bắc ơi, sao lại buồn thế? Nói cho anh trai đi”.

Tôi sà vào lòng cậu ta, và càng khóc to hơn.

Cậu ta giống như một người anh lớn, vỗ về tôi, ôm lấy tôi, rồi đặt tôi lên giường và đắp chăn cho tôi. Cậu ta nhìn tôi, và khẽ thở một hơi dài.

Tôi ngủ thiếp đi, còn mơ thấy mình cãi nhau với Sở Giang Nam. Tôi nói, sao anh lại ôm Khả Liên? Anh đã nói, trong những người con gái trên thế gian, anh chỉ ôm mình em thôi mà? Anh đã nói, nếu anh ôm người con gái khác thì anh là con chó mà?

Tôi nghĩ, tôi muốn trả thù anh nên mới làm thế với Bí Ngô.

Tôi phải làm anh điên lên.

Trời sáng, tôi thấy Bí Ngô đã làm xong bữa sáng, là sandwich, trứng rán, sữa, cậu ấy giống như một người đàn ông của gia đình.

“Hôm qua ấy nôn kinh quá, nào, ăn gì đi! Nhìn ấy kìa, nhìn khổ thân quá, chắc lại cãi nhau với Sở Giang Nam phải không, giận nhau chứ gì? Hôm qua là một cơ hội rõ tốt, tớ có thể nhân lúc ấy say mà hôn ấy, nhưng mà lại không dám, ôi, tớ rõ là quân tử, nếu làm việc nhân lúc người ta thất thế thì tớ chẳng làm, tớ phải chờ đến một ngày ấy…”.

“Chẳng có ngày đó đâu”. Miệng lưỡi đã trở về với tôi, tôi lại kiêu ngạo nói “Đừng có mơ!”.

“Đừng có cứng mồm! Ấy với tớ hứa hôn trong bụng mẹ đấy nhá”.

“Xì!”.

Cậu ta cười ha ha và phết bơ cho tôi:

“Xem Sở Giang Nam nhà ấy nuôi ấy thế nào này! Thế này mà gọi là yêu à? Nhìn rõ là gầy gò, cứ như là nạn dân của Somalia ấy”.

Cậu ta đã nói như vậy, tim tôi đau nhói, suýt nữa lại khóc. Cái tình yêu đầy sóng gió của tôi, đã phải trải qua bao chông gai xa cách, cuối cùng thì thế nào đây? Ôi!

“Tớ đi đây”. Tôi nói: “Còn phải đi học nữa”.

“Tớ đưa đi nhé”.

“Thôi, tớ quen chen chúc trên xe bus với tàu điện rồi, không quen ngồi xe riêng. Ấy để cho tớ sống tự do đi, cảm ơn ấy hôm qua chưa làm gì tớ, Bí Ngô à, rồi ấy sẽ tìm thấy tình yêu của mình”.

“Tình yêu của tớ là ấy”.

“Thôi thôi, mới sáng ra đừng có nhầm nhọt, tớ đi đây”.

Ra khỏi đó, tôi liền mở điện thoại. Tin nhắn ập tới, toàn là của Sở Giang Nam.

“Em muốn làm anh lo chết phải không? Em đi đâu rồi?”.

“Em đi đâu thế?”.

“Tại sao em lại mất tích thế? Tim anh đau lắm, đau lắm!”.

“Em đừng có chạy lung tung nhé, em không biết đường mà”.

Trái tim tôi lại mềm nhũn, tôi trả lời anh bằng một câu: “Em khỏe”.

Anh gọi lại ngay lập tức cho tôi, tiếng chuông này là anh đặt cho tôi: “Anh chỉ yêu em, chỉ yêu em, yêu em, yêu em, yêu chết thôi!”.

Mỗi lần anh gọi tới, những người xung quanh tôi lại cười ha hả, tôi cũng đỏ mặt cười theo, “yêu em, yêu em, yêu chết thôi”, thật là, quá phô trương, chẳng ý tứ gì cả! Nhưng lần này, tôi không cười nổi.

“Sao?’. Tôi bình tĩnh nói: “Có việc gì?”.

“Em đi đâu vậy?”.

“Đến chỗ Bí Ngô”.

“Em đến chỗ Bí Ngô? Em làm anh lo đến chết, anh tìm em suốt đêm, tưởng em bị làm sao!”.

“Anh còn biết lo cho tôi à? Anh đi mà ôm ấp hôn hít Khả Liên ấy! Đừng có tưởng là con gái trên thế giới này đều là đồ ngu! Nói cho anh biết nhá, Sở Giang Nam, tôi ghét nhất cái thể loại bắt cá hai tay, tôi đã biết anh thích Khả Liên từ lâu rồi, nó lẳng lơ hơn tôi, giỏi hơn tôi, xinh hơn tôi, tôi có là cái gì đâu?”.

“Không phải đâu, không phải! Tối qua Khả Liên cãi nhau với Sách Nhan rất nghiêm trọng, Sách Nhan nói muốn chết nữa, nếu không có Khả Liên bên cạnh thì không sống được nữa nên Khả Liên mới điên cuồng chạy ào ra ngoài, cuối cùng va phải anh. Anh nghĩ, Khả Liên lúc đó đang rất điên dại, ai nhìn thấy lúc ấy cũng sẽ ôm cô ấy thôi, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra!”.

“Tôi không quan tâm!”.

“Thôi mà, thôi mà! Đừng ghen nữa, cứ như là đã ăn cả hũ giấm[1] ấy! Nếu mà thích Khả Liên, thì anh đang làm gì đây? Em cũng biết những gì cô ấy đã làm mà, cô ấy và Sách Nhan yêu đồng tính, anh sao yêu cô ấy được! Em ngốc ạ, toàn làm anh lo lắng thôi, anh vừa yêu vừa ghét em ấy. Đừng giận nữa, cả đêm qua anh không ngủ, mắt anh đỏ lừ rồi này. Không thấy anh đáng thương à? Anh tìm em suốt đêm đó, em lại còn chạy đến với Bí Ngô, em bảo anh phải nghĩ sao đây?”.

[1] Người Trung Quốc ví ghen với ăn giấm.

“Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không quan tâm”.

“Anh xin em, đừng cãi nhau nữa, từ hôm qua đến giờ anh còn chưa ăn gì đâu, mua cho anh bát mì bò được không?”.

“Em còn phải đi học”. Giọng tôi đã mềm hơn. Ôi, đúng là oan gia!

Tôi mua túi bánh bao và mì bò, bắt taxi về cái tổ chim của chúng tôi ở dưới đất, vừa trông thấy anh, tim tôi bỗng đau thắt.

Anh không ngủ cả đêm, mặt sạm đi, râu cũng mọc lia chia, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã cũ đến mức ố vàng và đang tự giặt quần bò.

“Sở Giang Nam…”. Tôi gọi khẽ.

“Đây, anh giặt xong thì ăn”.

Tôi ôm lấy anh từ phía sau, nước mắt lại đầm đìa. Anh đã phải chịu nhiều áp lực quá, anh rất giỏi, nhưng mãi chưa có tiếng tăm gì, một bài hát bán chẳng được mấy trăm tệ, anh đã từ bỏ quá nhiều thứ vì âm nhạc, chính nghĩa, lương thiện, bao dung, còn tôi lại giở trò trẻ con, cãi nhau với anh, nếu như Khả Liên va vào tôi thì tôi cũng sẽ ôm lấy nó thôi mà.

“Đừng khóc nữa, ngốc, là anh sai rồi”.

“Là em sai”.

Chúng tôi lại tranh nhau nhận lỗi, cuối cùng hôn nhau thắm thiết, nụ hôn lẫn với nước mắt, xen với mùi hôi trong miệng vào sáng sớm, anh nói:

“Anh chưa đánh răng đâu!”.

“Chẳng cần đánh!”. Tôi nói: “Em thích thế”.

Anh bắt đầu ăn, còn tôi thì giặt quần hộ anh.

Tôi lại trốn học, chỉ cần được ở cạnh Sở Giang Nam thôi, chỉ cần được ở cạnh anh, mỗi giây mỗi phút đều khiến cho tôi hạnh phúc, trốn tiết cũng chẳng có gì to tát.

Ôi, đó là tình yêu của thời thanh xuân!

2

Sách Nhan xuất viện.

Sau một tháng, chị ta đã thải ra gần hết kim trong người, còn một cây cuối cùng thì đâm quá sâu nên vẫn găm lại trong người.

Bác sĩ nói phải phẫu thuật, nhưng Sách Nhan từ chối, chị ta muốn nó cứ đâm sâu trong cơ thể mình. Chị ta lúc nào cũng thích làm theo ý mình, mặt chị ta trở nên trắng bệch bất thường, người gầy đi đến mức chẳng còn nổi bốn mươi lăm cân. Chúng tôi đón chị ta về nhà, chị ta nhìn căn phòng nhỏ màu xanh và nói:

“Căn phòng này có mùi của Khả Liên, tôi không ở đâu, mà tôi cũng sắp ra nước ngoài rồi, căn phòng này hai người ở đi”.

“Không, không”. Tôi nói: “Bọn em không cần”.

“Đây là căn phòng sáng tác tôi tặng cho Giang Nam, hãy hiểu cho nỗi lòng của tôi, Giang Nam nhất định sẽ nổi tiếng, giọng của cậu rất khá. Tôi nghĩ, tôi chưa từng nghe thấy giọng hát hay thế bao giờ. Quan trọng nhất là cậu có một phong độ thoải mái phi thường, phong độ này không phải nam ca sĩ nào cũng có, tài năng của cậu không kém bất cứ người làm âm nhạc nào, đừng có ở dưới đất nữa, nhìn mặt cậu bủng lắm”.

“Cảm ơn chị!”. Tôi và Giang Nam cùng nói.

Trải qua bao cơn sống chết, Sách Nhan đã muốn ra đi, di cư đến Canada. Bố mẹ chị ta đã chuyển tới đó lâu rồi, chị ta không nỡ rời xa đám chiến hữu ở Trung Quốc, hơn nữa sau đó còn có Khả Liên, chị ta thấy Khả Liên giống như món quà mà Thượng đế ban tặng, nên chỉ muốn ở cạnh Khả Liên mà thôi.

Dù cả thế giới có phủ định, không thừa nhận chị ta, chỉ cần thích là chị ta làm.

Có lý do nào xác đáng hơn việc làm điều mình thích?

Nhân vật nữ Juliet trong bộ phim Lam có hỏi một cô gái điếm trẻ tuổi rằng: Tại sao em lại muốn làm đĩ?

Câu trả lời của cô ta rất đơn giản: Em thích thế.

Em thích, thế là đủ.

Giống như chị ta thích Khải Liên, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu vô cùng. Sự sexy, sự chân thành, sự cá tính, sự phóng túng, sự ngang tàng của nó… tất tần tật, chị ta đều thích.

Nhưng giờ đây, Khả Liên không còn thích chị ta nữa, mà đi thích một gã đàn ông tên Mã Tiểu Vĩ, chị ta níu kéo đến chết cũng không nổi, chị ta đã nhận ra, Khả Liên đã điên rồi, đã trúng phải bùa mê rồi, chị ta vẫn giữ lại cây kim cuối cùng trong người mình, đâm chính mình, cây kim đó chính là Khả Liên.

Sách Nhan nói: “Em có biết không, sau khi đã trải qua tất cả sóng gió, rồi em mới nhận ra, trên thế giới này, quả thực có một người đang chờ đợi em, sau khi yêu rất nhiều người rồi em mới nhận ra, mọi tình yêu trên đời này đều là giả tạo cả, chỉ có một người mới yêu mình thật lòng, cảm giác của chị với Khả Liên chính là cảm giác đó, nhưng Khả Liên không cần chị nữa, không cần chị nữa…”.

Tôi và Giang Nam im lặng.

Nhận chìa khóa xong, chúng tôi gọi cho Khả Liên, hẹn nó ra ngoài.

Đây là lần tiếp xúc đầu tiên của tôi và Khả Liên từ sau khi đến Bắc Kinh. Đã từng là bạn thân của nhau, ngày nào cũng ở cạnh nhau, tôi còn nhớ tôi ở bên khi nó khóc, còn nhớ, nó hay bất ngờ xuất hiện làm cho tôi giật mình chơi, còn nhớ việc chúng tôi cùng nhau đi tìm Giang Nam, nhớ từng chi tiết giữa chúng tôi. Rất nhiều việc đã khắc ghi trong tâm can mà tôi không thể quên được, không thể quên, tôi nghĩ, chúng tôi giống nhau lắm, giống ở cái tính ngựa non háu đá, nhưng cũng nhạy cảm và yếu đuối, trọng tình cảm, nên khi nhìn thấy nó, tôi cảm thấy rất đau lòng.

Nó gầy đi nhiều.

Nó không nhìn tôi.

Nó đang hận tôi.

Đúng, nó đang rất hận. Vì nó nghĩ tôi cướp Sở Giang Nam của nó, nhưng nó nên biết, tình yêu không phải cướp mà được, tình yêu thuộc về ai thì sẽ là của người đó.

Những ký ức thuở xưa ơi, chúng tôi ngày xưa đều ngây thơ quá, giống như hai vì sao xanh trên bầu trời đêm, vì hiểu nhau mà ở cạnh nhau, rồi lại vì hiểu lầm mà xa nhau.

Nhưng, Khả Liên ạ, cuối cùng mày vẫn là nỗi đau trong tim tao.

Tôi im lặng nhìn nó, tôi đã chọn một quán rượu ở Hậu Hải. Sau đó Sở Giang Nam lấy ra chiếc chìa khóa mà Sách Nhan đưa cho chúng tôi.

“Chị ấy sắp đi rồi, di cư tới Canada”. Sở Giang Nam nói.

Khả Liên im lặng.

“Chị ấy sắp đi rồi”. Tôi nói lại lần nữa.

Khả Liên cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên, trong chớp mắt, mặt nó toàn nước:

“Tôi có lỗi với cô ấy”.

“Trong người chị ấy vẫn còn một cây kim”. Sở Giang Nam nói.

Sắc mặt của Khả Liên biến đổi rất nhanh:

“Trong tim tôi cũng có một cây kim, một cây kim vô hình, còn đau đớn hơn của cô ta. Tôi nghĩ, hai người hiểu điều đó nhất”.

Khi Khả Liên hét lên, mặt nó méo đi, tôi nhìn nó, lòng tôi tràn ngập nỗi đau. Nó đã không thể quên chuyện đó, thực ra mục đích chúng tôi gặp nó chỉ là muốn nó cùng đi tiễn Sách Nhan.

“Không đi đâu”. Nó nói: “Tôi không muốn gặp cô ta nữa, người cũ không nên gặp lại nhau”.

“Nhưng lần này Sách Nhan đi thì sẽ không quay lại nữa, cả đời này chắc cũng không gặp được nữa!”.

“Thì đằng nào cũng không gặp, tôi sẽ đi Vũ Hán, không ngáng đường hai người nữa đâu. Cảm ơn lòng tốt của cả hai, nhưng đến đây thôi nhé. Còn nữa, tiện thì nói thêm, không những không muốn đi gặp cô ta, tôi còn không muốn gặp lại cả hai người nữa, tốt nhất, cả đời này đừng gặp lại nhau nữa”.

Nói xong, nó xách ba lô lên vai và bỏ đi. Tôi và Sở Giang Nam nhìn nhau, thất vọng vô cùng, ấm ức vô cùng.

Khả Liên ơi, bao giờ chúng ta mới lại được như ngày xưa?

Giang Nam như hiểu được tâm sự của tôi:

“Bắc Bắc, có một số việc, có một số người, qua rồi thì sẽ trôi đi mãi mãi, không bao giờ quay lại nữa”.

Tôi khe khẽ lắc đầu, không, những người những việc bạn đã trải qua, người bạn đã từng yêu và từng thương của thuở thanh xuân, rồi sẽ trở thành nốt ruồi son trong cuộc đời bạn.

Khi nói như thế, tim tôi đau lắm. Tôi cảm thấy có một ngày tôi và Khả Liên sẽ gặp lại nhau và sẽ không xa nhau như thế này nữa. Lúc này đây, nó đang chìm đắm trong tình yêu xa xôi mà không tự thoát ra được, còn tôi và Sở Giang Nam thì chuẩn bị chuyển tới căn nhà của Sách Nhan, tôi có nằm mơ cũng không thể tin nổi căn nhà đẹp đẽ đó sẽ thuộc về tôi. Khi tự tay tôi quét bụi, lại còn đặt thêm ít cây xanh vào góc phòng, tim tôi như nở ra những bông hoa nhỏ, giống như tôi là nữ chủ nhân của căn nhà, những giỏ lan văn trúc, những cây đa cảnh, những bông hoa nhỏ không biết tên, làm cho căn phòng trở nên ấm áp.

Tôi thay rèm cửa thành màu trắng hoa xanh, khi gió thổi trong đêm, Giang Nam nói, nhìn giống như giấc mộng, giống như bầu trời sao của Arles – thành phố của Van Gogh.

Chúng tôi định sẽ chuyển nhà sau khi Sách Nhan đi.

Cuối cùng Sách Nhan cũng đi.

Sân bay quốc tế Bắc Kinh, chúng tôi nhìn Sách Nhan đi qua chỗ kiểm tra an ninh, chị ta mặc bộ quần áo đen như một tu sĩ, màu đen kết hợp với sắc trắng bệch trên mặt nhìn thật đau thương, Lần này đi, sẽ khó gặp lại lắm, có thể chị ta sẽ không về nữa. Khi khẽ ôm chị ta, mắt tôi lại ướt sũng, chị ta nói:

“Hãy giữ chặt lấy tình yêu. Sở Giang Nam là người con trai hiếm có, chúc phúc cho hai em”.

“Cảm ơn chị Sách Nhan!”.

Chị ta lại dặn dò Sở Giang Nam:

“Vu Bắc Bắc là một cô bé hiếm có, người cùng nếm cay đắng với em chỉ có Bắc Bắc thôi. Bắc Bắc có nhiều phẩm chất đáng quý, Sở Giang Nam à, em đừng đánh mất cô bé nhé!”.

“Vâng, tuân lệnh!”. Sở Giang Nam cố gắng làm thay đổi không khí.

Sách Nhan vẫy tay chào chúng tôi, chúng tôi cũng vẫy tay chào chị ta. Sở Giang Nam ôm lấy tôi, tôi lại khóc. Bóng Sách Nhan nhìn sao mà cô đơn quá, giống như cánh bướm cô đơn vẫn đang tìm kiếm tình yêu, vẫn đang bay một cách cô độc, nhưng mà cuối cùng, đôi cánh ấy cũng bị thương.

Vì, hướng bay không đúng.

Nó đã bay ngược gió.

Sách Nhan là một người phụ nữ khiến người ta đau lòng.

Khi chúng tôi đi ra ngoài, bỗng nhìn thấy một bóng người.

Là Khả Liên!

Nó đã tới.

Nhưng, nó chỉ đứng trong bóng tối, nơi người ta không phát hiện ra. Tôi định gọi nó, nhưng Sở Giang Nam ngăn tôi lại:

“Đừng, đừng gọi nữa, cô ấy không thích bị làm phiền đâu, không thích bị phát hiện đâu!”.

Ôi, tình cảm trên thế gian này rốt cuộc là cái gì? Sau bao nhiêu thay đổi, anh bỏ lỡ em, em bỏ lỡ anh, anh yêu nhầm em, em yêu nhầm anh, phải chăng tình yêu là một cơn bão làm tim ta tan nát.

Chúng tôi cũng không ngoại lệ, cũng đắm say bởi sức mạnh đó.

Khả Liên nhìn thấy chúng tôi, nhưng nó không thèm chào. Trong gió mùa thu, nó để lộ đôi chân thon dài, mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đeo kính râm. Chúng tôi không nhìn thấy sắc mặt nó, nhưng tôi cảm thấy nỗi đau của nó. Người từng yêu đã đi xa, sao mà không đau cho được?

Sở Giang Nam nắm chặt tay tôi:

“Vu Bắc Băc, mình mãi yêu nhau em nhé!”

Tôi gật đầu.

Lần đầu tiên tôi và Sở Giang Nam nếm hương vị cuộc sống vợ chồng sớm tối có nhau.

Đi được đến bước này chẳng dễ dàng gì, tôi phải biết trân trọng. Tuy anh chưa có gì trong tay, nhưng, ai đó đã nói, người đàn ông của cuộc đời ta chỉ có một mà thôi!

Vậy thì, Sở Giang Nam à, anh là người đàn ông của cuộc đời em.

Giống như Mã Tiểu Vĩ là dành cho cuộc đời của Khả Liên. Mặc dù hắn thật hư hỏng, thậm chí đối với hắn, tình yêu, có hay không cũng không quan trọng, thậm chí hắn đã yêu nhiều vô kể, nhưng, Khả Liên vẫn lao vào như một con thiêu thân mà chẳng do dự gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN