Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy - Chương 23: Tự đi bộ tới bữa tiệc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy


Chương 23: Tự đi bộ tới bữa tiệc


Anh bước đến gần cô đeo cho cô chiếc nhẫn vào ngón tay áp út cho cô. Nếu cô đoán không nhầm là nhẫn đính hôn, từ lúc kết hôn đến bây giờ, cô mới để ý rằng mình chưa có một chiếc nhẫn cưới nào cả.
Anh đeo nhẫn cho cô, rồi còn đeo bông tay đến dây chuyền cho cô. Anh kéo tay cô ra đeo cho cô một cái lắc tay, bằng bạc, có những tiếng chuông kêu đinh đinh nghe vui tay.
Theo hiểu biết của cô, đôi bông tai, lắc tay và cả chiếc dây chuyền này nữa, là bộ trang sức nổi tiếng của nhà thiết kế trang sức bên Pháp.
Còn chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn kim cương được đính xung quang nhìn rất tinh sảo, nhưng là nhẫn đôi với anh.
Anh đeo cho cô xong rồi bước nhanh ra cửa, nhưng thấy cô vẫn còn đứng bất động ở đó, anh bước nhanh vào lại trong nhà kéo mạnh tay cô, kéo đi. Cô bất ngờ đưng skhoong vững bị té ngã, anh tức giận quát:”Nếu không phải do hôm nay có ông nội thì cô cũng đừng hòng đi chung với tôi, đúng là rác vẫn là rác, cố gắng tạo thành vật có giá trị thì cũng như đồ bỏ đi.
Nói xong anh bước ra xe, ngồi lên xe. Anh lạnh lùng nói:”Lái xe”
Trần Luân run run nói:”Nhưng.. thưa boss, phu nhân còn chưa lên xe.”
“Kệ cô ta” Nhưng anh lại không thể mặc kệ cô, nếu hôm nay cô không đến ông sẽ giết anh mất.
Anh dặn dò Trần Luân cái hì đó, rồi Trần Luân bước ra xe không thở dài. Lúc này cô đã đi gần đến chỗ xe anh nhưng Trân Luân bước ra tới gần cô, dường như chần chừ cái gì đó, nói:”Thưa phu nhân, boss nói cô sẽ tự đi bộ tới nơi đó, nhưng… phu nhân đừng lo nơi đó đi xe thì cỡ mười lăm phút là tới nhưng, đi bộ cũng cỡ nữa tiếng. Boss còn nói phu nhân chỉ được đi bộ không được dùng bất cứ phương tiện nào, còn dây là địa chỉ của nơi đó.” Nói xong Trần Luân lấy từ trong áo khoát một tờ giấy ghi địa chỉ của chỗ đó.
Nói xong Trần Luân cuối đầu chào cô rồi nhanh chóng bước lên xe lái xe đi mất.
Cô bắt đầu bước đi đến đó, cô mang giầy cao gót nên không bước đi nhanh được, cô tháo đôi giầy của mình ra, bước đi, càng đến gần địa chỉ đó trời mây đên càng kéo đến, mù mịt cả bầu trời. Cô biết trời sắp đổ mưa nên nhanh chóng chạy thật nhanh, đang chạy qua khúc cua thì có một thanh niên chạy xe đạp chạy nhanh tông vào cô.
Thanh niên kia thì té xuống đường, còn cô bị ngã làm tay chân bị trày có chút máu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN