Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 90: Phương Chi chanh chua
Mỹ Lam ngồi thụp xuống đất, cô bắt đầu khóc nấc. Cảnh Sâm không thể thấy bộ dạng cô lúc này, anh chỉ nghe được tiếng nấc của cô. Anh lạnh lùng nói:”Muốn khóc thì ra ngoài đừng ở đây làm hỏng bầu không khí của tôi.”
Mỹ Lam nghe vậy, chạy thẳng ra ngoài. Khi thấy được Mỹ Lam đã đi xa ả Phương Chi bắt đầutỏ thái độ đúng của ả, ả nói:”Xong chưa! Mau đưa tiền cho tôi. Tôi diễn cho anh tới đây thôi!”
Nói xong ả lức xéo anh, không vì hắn ta còn tiền thì đến gặp mặt ả cũng không gặp. Sau chuyện ả cho Mỹ Lam lên giường với tên kia, ả tưởng ả có được anh. Cuối cùng, không ai biết được hắn sẽ trở thành tên đui và què.
Cảnh Sâm nhẹ giọng nhờ vả:”Em giúp anh thêm một lát đi.”
Ả Phương Chi bắt đầu khó chịu, ả cầm tô cháo nóng trên bàn hất lên người anh. Ả ta chanh chua nói:”Tôi chỉ đến đây vì tiền, như c
vậy là quá thời gian của tôi rồi! Mau đưa tiền cho tôi, ở đây thêm lâu càng thêm bồ nôn.”
Cảnh Sâm run rẩy tay, do cháo rất nóng hất lên người anh, cháo ở đâu cũng có. Vì trên mặt của anh có cảm giác bỏng rát. Anh đưa tay ra chỗ tủ đầu giường, mò mò tay mở tủ, anh lấy trong đó tờ chi phiếu ra đưa cho Phương Chi.
Ả ta cầm trên tay vui vẻ, không nói gì bước thảng ra ngoài. Cơ thể anh bắt đầu run rẩy, vết thương cũ lại thêm vết thương mới thật sự rất đau. Anh đưa tay mò mẫn xung quanh, anh bắt đầu kêu:”Y tá”
Nhưng không có gì hồi đáp, do đây là phòng vip nên cách âm khá tốt. Anh mò mẫn xung quanh rồi bị té xuống giường. Anh cố chóng tay đứng dậy nhưng không thể, anh đành phải ngồi dưới sàn chờ có người vào.
Mỹ Lam khóc đến mắt sưng húp, Mỹ Lam lo lắng hít thật sâu rồi vào phòng, nếu anh không yêu cô, cô sẽ làm anh yêu cô.
Khi bước vào phòng Mỹ Lam giật mình, anh đang ngồi dưới đất run rẩy, còn trên giường thì một mảng cháo.
Cô chạy lại chỗ anh ôm lấy anh, cô giật mình người anh rất nóng, mồ hôi lạnh chảy rất nhiều. Cô bắt đầu lo lắng, gọi tên anh:” Cảnh Sâm! Cảnh Sâm !”
Nhưng anh vẫn không trả lời, cô lo lắng chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Anh được chuyển qua phòng khác, sau khi khám xing bác sĩ nhíu mày với cô:”Bệnh nhân có vết thương chưa hồi phục, lại thêm mấy vết phỏng làm cơ thể bị đau quá mức, nên mới sốt rồi ngất. Cần chăm sóc và quan tâm bệnh nhanh hơn.”
Cô gật đầu, đợi bác sĩ bước ra cô mới lại gần anh. Cô lấy khăn lau người cho anh, trên tay anh có một vết phỏng nhỏ, cô đưa tay xoa xoa chỗ đó rồi lấy thuốc bôi cho anh.
Cô ngồi một lát rồi chìm vào suy nghĩ của mình, tại sao anh không yêu cô. Yêu cô khí lắm sao, anh đưa tay lên mặt anh. Cô nhấn vào giữa lông mày.
Chỗ này, chỗ này lúc nào nói chuyện với cô nó luôn nhíu lại, chỉ có lúc trước là nó giãn ra. Cô vẫn nhớ lúc trước, cô với anh ở cạnh nhau lúc nào anh cũng cười vui vẻ, cưng chiều cô. Anh cười tít mắt lúc đó thật sự….rất đẹp.
Anh muốn ly hôn với cô, cô sẽ đồng ý nhưng cô sợ. Lúc không có cô, không ai chăm sóc anh, anh rất khó tính nên rất khí hầu hạ “Đúng là tên tổng tài đáng ghét!” Cô nói thầm với mình rồi tự cười.
Đến lúc anh bình phục rồi cô sẽ rời khỏi anh, để anh có một cuộc sống tốt hơn như anh muốn…..
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!