Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!
Phần 3: Hôn lễ người bạn thân nhất của tôi
Bản chất của cuộc sống chính là: Hy vọng và thất vọng cùng tồn tại, tốt đẹp và xấu xa mãi song hành. Điều chúng ta có thể làm, là nhìn thấy hy vọng từ trong thất vọng.
BGM: “Dành tặng hai người” – Trương Vũ
1.
Sao ngọn đèn giao thông này lâu chuyển màu thế nhỉ?
Tôi nhìn điện thoại, chỉ còn hai tiếng nữa thôi là máy bay sẽ cất cánh, vậy mà giờ này tôi vẫn còn đang kẹt lại trên đường.
Không kịp rồi, không kịp nữa rồi, tôi chạy như bay đến nơi làm thẻ lên máy bay, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh thì chợt thấy lạnh sống lưng, lúc này mới phát hiện ra mình để quên balo trên taxi mất rồi.
Tôi không dừng lại, chạy nhanh về phía cửa lên máy bay.
Không có gì quan trọng hơn việc về để kịp tham dự hôn lễ.
Trước khi lên máy bay, tôi nhắn tin cho lão Trần: “Tớ bay đây, đợi tớ nhé!”
Tắt máy, đọc sách một lúc, khoang máy bay tối dần đi, tôi bắt đầu nhớ lại câu chuyện của cậu ấy.
Nói đến chuyện tôi và lão Trần quen biết nhau thì phải quay lại từ thời chúng tôi học tiểu học.
Thời tiểu học, tôi say mê sưu tầm thẻ Thủy Hử, không biết đã ăn bao nhiêu gói mỳ ăn liền hiệu Gấu Con ,sống chết mãi mới gom được một trăm tấm thẻ anh hùng Thủy Hử.
Cứ rảnh rỗi là tôi lại đem thẻ Thủy Hử lên trường khoe khoang, đi đến đâu cũng có thể thu hút được ánh mắt của bọn con trai cùng trang lứa. Tin tức lan truyền rất nhanh, vừa đến lớp là tôi liền bị vây kín, mấy đứa con trai đều tỏ ý muốn chiêm ngưỡng hào quang của bộ thẻ Thủy Hử mà tôi có.
Tôi dương dương tự đắc, lòng hư vinh được thỏa mãn, cho đến một hôm, tôi phát hiện không có bạn từ lớp khác sang tìm tôi nữa, đám người đó đã chạy về một hướng khác rồi.
Bạn cùng lớp chạy từ ngoài vào, vừa kéo tôi vừa nói: “Lớp bên cạnh có người sưu tập đủ một trăm linh tám vị tướng rồi!”
Giây phút ấy,lòng tự tôn của tôi bị đả kích nặng nề.
Nghĩ lại thì, tôi ăn mỳ ăn liền đến mức phát ói mà vẫn chưa sưu tầm đủ, cậu ta chắc chắn đang nói dối!
Tôi nghênh ngang đứng ngoài hành lang lớp học hô lớn: “Tớ có thẻ vàng Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa!”
Đám đông lập tức lập tức ùa về phía tôi.
Hành lang lớp bên cạnh vang lên một câu: “Tớ có thẻ vàng Báo Tử Đầu Lâm Xung!”
Đám bạn học đang chạy về phía tôi lũ lượt dừng lại, quay đầu trở về.
Tôi hét lớn: “Tớ có thẻ vàng Trí Đa Tinh Ngô Dụng!”
Cậu ta đáp: “Tớ có thẻ vàng Tiểu Đoàn Phong Sài Tiến!”
Tôi hét lớn: “Tích Lịch Hỏa Tần Minh!”
Cậu ta lại nói: “Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh!”
Câu qua câu lại, đám đông vây xem đồng loạt tỏ ý: “Hai người các cậu đều oách như thế, sao không dứt khoát đấu một trận luôn đi?”
Còn chưa kịp trả lời, tên nhóc lớp bên cạnh đã đi đến trước mặt tôi, đầy vẻ kiêu căng.
Một người đẹp trai như tôi sao có thể nhắm mắt cho qua chuyện này được, liền lập tức nói: “Đến đây, chúng ta ngồi xuống so thử xem ai có nhiều thẻ hơn!”
Hôm ấy đã trở thành ngày huy hoàng nhất trong quãng đời tiểu học của chúng tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng bại trận, tên khốn đó thế mà sưu tầm đủ một trăm linh tám vị tướng thật.
Từ đó, danh hiệu ngầu nhất trường của tôi đã thuộc về cậu ta.
Sau khi tan học, cậu ta đến tìm tôi nói: “Tớ dư một tấm Hạn Địa Hốt Luật Chu Quý, cậu có muốn lấy không?”
Hạn Địa Hốt Luật Chu Quý? Đó là một trong ba tấm thẻ khó sưu tầm nhất trong bộ thẻ Thủy Hử đấy.
Tuy tôi ngoài miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật, thấy cậu ta đưa tấm thẻ Thủy Hử qua liền nhận lấy, bỏ vào túi…
Người này chính là lão Trần.
Từ đó, cậu ấy trở thành bạn tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!