Đừng Để Cô Ấy Cô Đơn
Chương 17: Ai rồi cũng thất tình
“Ai mà không một lần lầm lỡ, một lần chọn sai người. Cứ coi họ như là một chuyến xe buýt vậy, chia tay cũng như lỡ một chuyến đi.”
Ai cũng có một lần thất tình, một lần có cảm giác vô hình trong mắt người khác. Muốn hỏi người ta rằng sao chẳng thể quan tâm mình, sao lại trốn tránh, có cần như vậy không….
Thất tình thôi mà, nào đâu phải tận thế đâu. Tự trách bản thân làm gì, hờ hững với nó làm gì. Rồi tự làm mình đau thêm.
Ai mà không có một lần lầm lỡ, một lần chọn sai người. Cứ coi họ như một chuyến buýt vậy, chia tay cũng như lỡ một chuyến đi.
Ai mà không có một lần con tim loạn nhịp khi lần đầu gặp người, dù chỉ là chút bâng khuâng ngây dại thôi nhưng cũng đủ xao xuyến nhớ mãi.
Những ngày thất tình, tự nhốt mình trong phòng rồi khóc làm gì? Ôm mãi nỗi đau đó liệu có thấy ổn hơn không? Vậy tại sao không bước ra ngoài, tự giải thoát bản thân và bắt đầu những hành trình mới? Nếu làm như vậy để mong nhận được tình cảm của người thì nó cũng chỉ là thứ tình cảm thương hại. Đừng hi vọng rồi ảo tưởng nữa.
Đã có những ngày, vì người ta mà bỏ bê bạn bè. Rủ rê mãi cũng chẳng đi. Chỉ muốn ở nhà mở mạng lên cũng chỉ muốn nhắn tin với người.
Người ta không nhắn cũng ngồi đợi và nhớ mong âm thầm. Rõ khi người ta không cần mình nữa, có buồn, có muốn khóc đến đâu cũng chẳng biết tựa vào ai mà nức nở. Ấy vậy mà lũ bạn vẫn bên cạnh, vẫn chia sẻ.
Mặc dù rất nhiều lần vì người ta mà chẳng thèm đoái hoài đến bọn nó. Khuyên mình bỏ quan tâm đi, nói mãi chẳng nghe, vậy mà còn trở mặt giận ngược lại bọn nó. Đến khi người đi rồi, mới biết chẳng có gì quan trọng hơn tình bạn.
Thứ tình yêu dễ vỡ, lỏng tay buông rớt một cái thôi đã chẳng thể nhặt hết mảnh vỡ vụn. Tình bạn dù có rớt thế nào cũng vậy. Chỉ có sự phản bội mới đánh mất nó thôi. Còn ngoài ra, việc mất đi một tình bạn thật sự là điều chẳng bao giờ.
Tuổi thanh xuân có bao lâu đâu, vậy tốn thời gian yêu người không yêu mình làm chi nữa, rồi chờ đợi mãi, mòn mỏi, vô vọng. Ai rồi cũng sẽ khác. Cũng giống như chỗ làm vậy. Một đời người đâu phải chiến làm một chỗ, chỉ yêu một người. Đâu phải ai cũng yêi mãi một người không yêu mình. Tìm được người tốt hơn để mà yêu, thật sự yêu mình là quá lắm rồi. Chờ đợi làm gì người chẳng nhớ nổi tên ta?
Và, quả thật, nếu có một ngày tôi thất tình, tôi cũng sẽ trải qua như thế. Không sống chờ đợi mãi một người, nài nỉ xin tình cảm của người. Bởi yêu làm gì, mừng làm gì một mối quan hệ đầy sự thương hại đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!