Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc) - Chương 1:gặp Lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
262


Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc)


Chương 1:gặp Lại


“Môn chủ….”

Mị Phong cùng Mị Ảnh một mực ở cửa ra vào lắng nghe động tĩnh trong phòng liền nghe được thanh âm chủ tử liền chẳng quan tâm quy củ chạy tới mở cửa phòng, vội vàng chạy vào trong, liếc nhau, bọn họ song song quỳ xuống,“Thuộc hạ thất trách, xin môn chủ trách phạt.”

Phượng Dạ Diễm trầm thấp nở nụ cười,“Quỳ làm gì, tôi có nói muốn trách phạt các người sao? Đứng lên đi, hai người lui xuống dưới.”

“Tạ ơn môn chủ.”

Mị Phong lôi kéo Sở Mạc Sở Nhưng ra ngoài.

“Tôi có nói bọn chúng có thể đi sao?”

Mị Phong khẩn cấp quỳ xuống,“Môn chủ, trẻ con là vô tội, là thuộc hạ thất trách, ngài muốn trách phạt hãy trách phạt thuộc hạ đi!”

“A?” Phượng Dã Diễm chau mày,“Khó thấy được cậu bảo vệ cho người khác, như vậy xem ra hai tiểu quỷ này có thể uy hiếp được địa vị của ta , ân…. Như vậy ta không phải cần lo lắng diệt trừ bọn chúng sao ?”

Giọng điệu nhu hòa phảng phất như đang nói chuyện thời tiết lại làm cho Mị Phong Mị Ảnh cảm thấy lạnh cả người.

“Ha ha… Đùa thôi, tôi sẽ không đối với bọn chúng làm gì! Các người không phát hiện hai người bọn chúng rất giống tôi cùng Hoàng sao?”

Phượng Dạ Diễm môi mỏng khẽ nhếch, kéo ra một vòng cười nhạt, phượng mắt u ám như nước hồ lạnh băng.“Đi xuống đi.”

“Dạ.” Mị Phong Mị Ảnh lo lắng nhìn Sở Mạc Sở Nhưng sau đó xoay người rời đi.

Hy vọng hai người đừng chọc giận môn chủ.

Phượng Dạ Diễm kinh ngạc nhìn Sở Mạc Sở Nhưng, phượng mắt hiện lên một tia đau đớn, sau nửa ngày, ngón tay thon dài của hắn chỉ Sở Nhưng,“Ngươi, tới.”

Sở Mạc Sở Nhưng chăm chú lôi kéo tay nhau, bất tuân nhìn chằm chằm hắn. Mặc dù mới bốn tuổi, nhưng bởi vì cậu mà bọn họ sớm đã gặp qua nhiều loại người, so sánh với những người trước kia gặp, người này quá nguy hiểm, bọn họ trêu chọc không nổi, cũng không dám tùy ý hù lấy. Hơn nữa……..

“Thật là” Phượng Dạ Diễm lắc đầu,“Các ngươi dường như không rõ tình huống ! Nói như vầy, thuộc hạ của Ám Diễm nếu ko nghe lời, bình thường là giao cho Lôi Sát đường, đầu tiên phạt năm mươi trượng sau lại bỏ đói ba ngày ba đêm, liệu không biết bên ngoài hai người kia…..”

Giọng nói hung ác cho bọn chúng biết ông ta không phải nói giỡn.

“Tiểu Mạc…” Sở Nhưng môi mím thật chặt, liếc nhìn Sở Mạc. Nó đã gây họa, nó không nên vào đây.

Sở Mạc cười, nắm chặt tay em trai,“Không có việc gì .”

Làm sao bây giờ? Không thể quay lại, lại không thể liên lụy hai chú kia.

“Mạc tiểu tử, Nhưng tiểu tử.”

Âm thanh trong trẻo truyền đến, hình dáng Sở Ngự liền xông vào phòng.

“Cậu.” Sở Mạc Sở Nhưng kinh hỉ gọi.

Vỗ vỗ hai cái tiểu quỷ, Sở Ngự đối cái kia người nửa nằm trên giường gật đầu,“Diễm.”

Phượng Dạ Diễm hừ lạnh.

“Cậu tới thật đúng lúc, hy vọng cậu có thể cho tôi một lời giải thích.”

Sở Ngự sửng sốt,“Giải thích cái gì?”

Phượng Dạ Diễm lạnh lùng liếc hắn,“Muốn giải thích cái gì cậu rõ ràng nhất, đừng giả ngu.”

Đây là tránh không khỏi sao?

Sở Ngự thở dài.

“Cậu là nói hai đứa nhóc này sao? Là con của em gái tôi, năm đó tôi trong lúc vô tình biết được còn có một người em gái nên liền đón cô ấy trở về mà lúc đó cô ấy đã mang thai .”

“Cậu không thấy là bọn tôi rất giống sao? Tôi không nhớ rõ tôi cùng Hoàng cùng em gái cậu có quan hệ gì.” Phượng Dạ Diễm truy.

Sở Ngự nhún nhún vai,“Thế giới con người chính là kỳ diệu như vậy, không phải sao? Người với người giống nhau có cái gì kỳ quái?”

“Rất tốt.” Phượng Dạ Diễm không giận ngược lại lại cười.

“Đem cổ áo bọn chúng kéo ra.”

Sự thật thắng tài hùng biện, hắn chẳng muốn cùng tên kia nói nhảm.

“Mặc kệ các người là ai, làm ơn tránh ra.” “Để tôi đi vào.” Ngoài cửa ra vào truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của phụ nữ.

“Đừng cho cô ấy vào, đem cô ấy mang đi.” Sở Ngự tâm nhảy cẫng, không chút suy nghĩ, hét lớn một tiếng.

Phượng Dạ Diễm nắm chặt tay, thân thể bất chợt cương cứng.“Để cho cô ta đi vào.”

Nương theo cửa mở “chi nha”, một bóng hình nhỏ nhắn chạy vào trong phòng,“Tiểu Mạc, Tiểu Nhưng…”

Sở Ngự vô lực vỗ trán một cái. Xảy ra chuyện lớn rồi!

“Mẹ…” Sở Mạc Sở Nhưng cao hứng nhìn người mới tới, làm nũng nhào vào ngực cô. Lúc này bọn họ mới như hai đứa trẻ, lòng nhất thời buông lỏng, thân thể nhỏ bé không ức chế được run lên.

Cô ôm hai người con trai vào lòng, vỗ nhè nhẹ lưng của bọn họ,“Không có việc gì không có việc gì , mẹ ở đây!” Tuy không biết bọn nó sợ cái gì nhưng cô vẫn nhẹ giọng an ủi.

Bốp bốp!

“Thật sự là mẫu tử tình thâm a!”

Thanh âm kia!

Cô nín thở, ngẩng đầu lên liền khiếp sợ nhìn người vừa lên tiếng.

Thật là hắn!

Sở Ngự cùng Tô Mộ Thu lạnh lùng nhìn hắn, đem Sở Mạc Sở Nhưng bảo hộ ở sau người, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên phần kiên quyết lạnh lùng. Chỉ là thân thể khẽ run tiết lộ cô khẩn trương sợ hãi.

“Thu nhi, đã lâu không gặp .”

Hắn môi mỏng khẻ nhếch, vẽ ra một vòng mỉm cười.

Đó là cái mỉm cười thị huyết quen thuộc.

Phượng Dạ Diễm cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường, tìm được một dãy số quen thuộc, ấn nút gọi, đồng thời nói chuyện, hắn như dã thú từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng rời khỏi Tô Mộ Thu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN