Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc) - Chương 30: Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc)


Chương 30: Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Tôi


“Đoán xem chúng ta ai là ai nào?”

Hai tiếng ngọt ngào nữ âm vang lên.

Trong đình viện, hai cái ăn mặc âu phục trắng nhạt, cách ăn mặc, kiểu tóc, dung mạo hoàn toàn giống nhau như đúc, các nàng đứng đối diện chiếc ghế trắng. Trên mặt ghế, hai cái nam hài ngũ quan tinh sảo hoàn mỹ, hai má trắng nõn nà, nho nhỏ thân thể hơi tròn tròn đáng yêu, đôi mắt to ngập nước làm tất cả mọi người thích thương.

“Thật đáng yêu, thật sự thật đáng yêu, các người xem mắt bọn họ, thật lớn thật sáng a!”

“Hơn nữa hai má phấn nộn thật…muốn cắn một ngụm.”

“A a ·· tôi cũng muốn có cục cưng như vậy ····”

“Người ta thật muốn…ôm bọn họ, ôm lấy nhất định rất thoải mái.”

Cách các nàng không xa, một đám nữ bộc vây tại một chỗ líu ríu, nhìn qua Sở Mạc Sở Nhưng hai mắt lóe sáng chứa nồng đậm khát vọng.

“Chị là Thương tỷ tỷ.” Sở Mạc duỗi ra ngón trỏ chỉ vào thiếu nữ phía trước hắn, cùng một thời gian, Sở Nhưng cũng duỗi ra ngón trỏ chỉ vào thiếu nữ trước hắn,“Hoan tỷ tỷ.”

Mềm nhu nhu non nớt thanh âm trẻ con làm điên đảo một đám nữ bộc, khuôn mặt bọn họ đều tràn đầy say mê.

“Oa ··· Tiểu Mạc Tiểu Nhưng thật thông minh ···” Thiếu nữ phía trước Sở Nhưng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bọn hắn, tại khuôn mặt bọn họ hôn một cái.

Oanh một tiếng, cơn tức bốc lên, các nữ bộc hung dữ trừng mắt nàng, vẻ mặt âm xót xa.

“Hoan nha đầu, chúng ta với cô thề không đội trời chung!!!!!”

Gió lạnh thổi qua, Hoan đột nhiên cảm thấy mây đen bao phủ trên đầu, dùng đầu ngón chân đều có thể đoán được nguyên nhân, nàng cong lên khóe môi, một tay vừa nhéo vừa xoa lên hai má Sở Mạc Sở Nhưng.

“Được rồi, hiện tại ngoan ngoãn nhắm mắt lại.”

Sở Mạc Sở Nhưng nghe lời nhắm mắt lại, hai thiếu nữ nhanh chóng đổi vị trí cho nhau.

“Đoán xem chúng ta ai là ai?” Các nàng đồng thời mở miệng, một người một bên vi quay đầu, dí dỏm đáng yêu.

“Hoan tỷ tỷ.” Sở Mạc nhìn thẳng thiếu nữ trước hắn, cùng một thời gian, Sở Nhưng nhìn thẳng thiếu nữ phía trước hắn,“Thương tỷ tỷ.”

Các nàng vẻ mặt không tin,“Gạt người a! Các em là không nhắm mắt lại! Các em nhìn lén?”

Sở Nhưng trong lòng lật ra cái khinh khỉnh, hắn mỉm cười ngọt ngào,“Không có a, rất dễ dàng nhìn ra, tuy hai chị lớn lên giống như đúc.”

“Nhưng là, thần thái ko giống nhau, Thương tỷ tỷ có vẻ yên tĩnh chút ít, Hoan tỷ tỷ thì có sức sống hơn chút ít.” Sở Mạc tiếp lời.

Các nàng kinh ngạc sững sờ.

Là vì tiểu hài tử tâm linh thuần túy sao? Hay bọn chúng vốn dĩ khác với người thường, sức quan sát nhạy bén hơn? Không ai có thể đơn giản phân biệt được các nàng, cho dù là ba mẹ ở chung nhiều năm cũng không cẩn thận nhận lầm các nàng.

Sở Nhưng tiến đến tai Sở Mạc, nhỏ giọng mở miệng,“Tiểu Mạc, ta không chịu nổi nữa, ngươi nói cùng chơi với các nàng tới trưa luôn sao? Hơn nữa còn là trò chơi ngây thơ như vậy! Tưởng chúng ta là tiểu hài tử à!”

Sở Mạc đối với hắn khinh khỉnh nói,“Chú ý từ ngữ của ngươi, ngươi vốn chính là tiểu hài tử.”

“Hừ.” Sở Nhưng hừ lạnh,“Ta là người lớn, cậu nói qua, ta là nam tử hán phải bảo vệ mẹ.”

Tròng mắt nhanh như chớp linh động dạo qua một vòng, Sở Mạc giơ lên ngọt ngào tiếu dung,“Thương tỷ tỷ, chúng ta muốn gặp mẹ, mang bọn ta đi gặp mẹ được không?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Sở Nhưng nhảy xuống ghế, lôi kéo tay Hoan tỷ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nàng,“Tiểu Nhưng cũng nhớ mẹ, Hoan tỷ tỷ mang bọn ta đi gặp mẹ được không? Có được hay không?”

“Ân ·····” Thương cùng Hoan vẻ mặt khó xử,“Như thế này không tốt sao? Chúng ta cũng không làm chủ được, Hoàng chủ cùng Diễm chủ đã phân phó, tuyệt không thể cho các em tới gần Tô tiểu thư một bước, chúng ta ······”

“Liền nhìn một chút cũng không thể?” Sở Mạc Sở Nhưng bẹt cái miệng nhỏ nhắn,“Tiểu Mạc Tiểu Nhưng thật sự nhớ…nhớ…mẹ”

Bọn họ môi mím thật chặt, mắt to bắt đầu nổi lên nhiều điểm nước mắt.

“Đừng a! Tiểu Mạc Tiểu Nhưng ngoan, đừng khóc ···” Thương cùng Hoan không đành lòng an ủi bọn họ, lời còn chưa dứt nước mắt lại tiếp tục chảy xuống phấn nộn bên má.

Đám nữ bộc vẫn nhìn các nàng nãy giờ thấy thế, đều đi tới, trừng mắt nhìn Thương cùng Hoan, vẻ mặt hung ác,“Các cô làm gì vậy ?”

Thương cùng Hoan lại càng hoảng sợ,“Chúng ta ··· chúng ta ······ Tiểu Mạc Tiểu Nhưng muốn gặp Tô tiểu thư ······”

Các nữ bộc thở dài, tất cả đều ngồi xổm xuống nhìn xem hai cái mắt đẫm lệ Sở Mạc Sở Nhưng.

Ngữ Nhu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bọn họ,“Tiểu Mạc Tiểu Nhưng ngoan a, các tỷ tỷ cũng có khó xử, các em phải thông cảm tỷ tỷ được không?”

Cái nữ bộc khác khó được hảo cơ hội, đều duỗi ra móng vuốt véo véo hai má bọn họ, xoa xoa bàn tay nhỏ bé bọn họ, xoa bóp vòng eo bọn họ, sờ sờ mông nhỏ bọn họ.

Tác chiến thất bại, xem ra lần này không thể nào nhìn thấy mẹ.

Sở Mạc tránh né ma trảo, hướng Sở Nhưng ra hiệu.

Hai người nặng nề giãy ra, giật nhẹ váy Thương cùng Hoan tỷ,“Tiểu Mạc Tiểu Nhưng đã đói bụng.”

Thấy bọn họ không hề yêu cầu gặp mẹ, các nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, một người ôm lấy một cái,“Tỷ tỷ mang các em đi ăn cơm.”

Các nàng hướng trong nhà đi tới, lưu lại một đám nữ bộc ánh mắt say mê.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phượng đế tập đoàn một tháng tổ chức họp đại hội một lần, đến lúc đó, quản lí đến từ các nghành phải báo cáo tình hình các công ty của Phượng Đế tập đoàn. Giờ phút này, tại phòng họp trên tầng 68, bàn hội nghị dài đã ngồi đủ từ các quản lý từ các nơi đến.

“Qua chúng ta thận trọng làm việc, hơn nữa qua cố vấn Anh Tỉnh tiên sinh, thị trường Á Châu đem Phượng Đế tại Á Châu, Hongkong, Cửu Long đều mua bán với tập đoàn Lâm thị, tổng tài, người xem ····” Quản lí phòng thị trường nơm nớp lo sợ nói, trên mặt mồ hôi lạnh ứa ra, cũng không dám lau, thỉnh thoảng giương mắt kinh sợ nhìn Phượng Dạ Hoàng vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo ngồi trên ghế chủ tọa.

Ngoại trừ cách bên trái Phượng Dạ Hoàng vài cái khí phách nam tử, những người khác đều là ngồi nghiêm chỉnh, thở cũng không dám thở mạnh.

Leng keng đinh ·······

Giai điệu duyên dáng vang lên.

Là ai muốn chết? Ngàn vạn đừng liên lụy bọn họ a! Mọi người trong lòng kinh hãi nghĩ, đang nhìn đến thư kí bên người Phượng Dạ Hoàng đưa lên điện thoại nghe sau cùng thở dài một hơi.

Từ lúc nghe điện thoại đến tắt điện thoại, chỉ có ngắn ngủn một phút đồng hồ, Phượng Dạ Hoàng chỉ là lạnh lùng hừ một tiếng.

“Tiếp tục.”

Phượng Dạ Hoàng ra lệnh một tiếng, quản lí phòng thị trường mồ hôi lạnh ứa ra, một lòng cuồng loạn, hắn đã nói xong a, còn muốn nói gì nữa?

“Tôi cho rằng, cùng Lâm thị hợp tác, không tới nửa năm, lợi nhuận sẽ đạt ·······”

‘Phanh’ một tiếng, là thanh âm Phượng Dạ Hoàng đứng lên đá ngã cái ghế.

Hắn thẳng tắp hướng cửa ra vào, mặc kệ hội nghị có hay không đang tiến hành, cũng không trông nom mọi người có hay không bị dọa cho kinh sợ.

Lệ Thiên Triệt vỗ vỗ vai quản lí thị trường sợ tới mức xanh cả mặt, vẻ mặt vui vẻ,“Yên tâm a, không có việc gì, không phải lỗi của ông”

Phong Viêm Liệt nhìn qua phía Phượng Dạ Hoàng rời đi, môi mỏng hé mở, trầm giọng mở miệng,“Hội nghị tiếp tục.”

Dạ Tư Minh sớm lấy khuỷu tay đẩy nhẹ Bắc Điều Thương Long bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói,“Long, có … hay không phát giác hôm nay Hoàng lão đại rất không bình thường, cơn tức giống như rất lớn a! Hơn nữa sáng sớm đã ngẩn người.”

“Ân.” Bắc Điều Thương Long gật đầu, lập tức hắn thần bí nói,“Nghe được một cái tin cậy tình báo, Hoàng lão đại tìm về nhất chích sủng vật, nghe nói ·····”

Ngồi ở bên cạnh bọn họ Thân Anh Tỉnh chịu không được trở mình cái khinh khỉnh, lựa chọn xem nhẹ hai con khỉ đang đùa giỡn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hướng Đông nhìn xem đồ ăn trên bàn rõ ràng không được đụng qua, nhìn về phía thân ảnh nhỏ gầy đứng trước cửa sổ ngơ ngác từ trưa tới giờ.

“Thu nhi, mặc kệ như thế nào, thân thể vẫn là quan trọng nhất, cậu ăn chút gì a! Cậu hôm nay buổi sáng đã không .”

Tô Mộ Thu lắc đầu,“Tớ không đói bụng.” Vẫn nhìn qua ngoài cửa sổ ngẩn người.

‘Phanh’ một tiếng, cửa bị đẩy ra.

“Không ăn cơm, muốn tuyệt thực nhằm kháng cự chúng ta sao?” Phượng Dạ Hoàng vẻ mặt hung ác nham hiểm, thanh âm thấp lãnh.

“Hoàng thiếu gia.” Hướng Đông kính cẩn gật đầu.

“Em đã quên còn có hai cái tiểu quỷ tại trong tay chúng ta?” Hắn đứng ở sau lưng Tô Mộ Thu, kiêu căng bao quát nàng, bắt gặp thân thể nàng rõ ràng run lên. Đại chưởng đặt tại trên lưng nàng, hắn từ phía sau ôm nàng,“Hầu hạ em ăn cơm chuyện nhỏ như vậy đều làm không được, em nói, Phượng gia nữ bộc như vậy làm sao dùng? Em muốn tôi giết cô ta sao?”

“Thỉnh Hoàng thiếu gia trách phạt.” Hướng Đông sợ hãi quỳ xuống.

“Anh ngoại trừ uy hiếp tôi ra còn có thể như thế nào? Tôi không sợ, anh giết đi, đem toàn bộ mọi người giết sạch đi, tốt nhất cũng đem tôi giết luôn.” Nàng sâu kín nói, ánh mắt hoảng hốt.

Nàng mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá.

Hắn có chút nhíu mày, dùng ánh mắt ý bảo Hướng Đông rời đi, ôm thân thể gầy yếu vào trong ngực,“Vì cái gì, em thật sự không nguyện ý ở lại bên người chúng ta?” Phượng mắt ở chỗ sâu ẩn ẩn bi thống.

Nàng chăm chú cắn môi, bỗng dưng, nàng không biết ở lấy đâu ra khí lực liều mạng giãy dụa, mà hắn nhưng lại đem nàng xoay người ôm vào trong ngực, càng dùng sức đem nàng ôm chặt, mỹ mâu tràn ra chuỗi nước mắt, nàng níu lấy lồng ngực của hắn ô ô khóc,.

“Tôi cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến Phượng gia nữ chủ nhân địa vị ··· tôi cho tới bây giờ không có nghĩ tới ·· tôi chỉ cầu một cuộc sống an ổn bình thường ···· van cầu các người····· buông tha tôi ···· tôi một chút cũng không kiên cường ···· lòng của tôi rất yếu ớt rất yếu ớt ······ lại chịu không được một điểm thương tổn ···· tôi cái gì cũng không có ···· liền tôn nghiêm cuối cùng cũng bị các người tàn nhẫn tước đoạt ···· nếu như các người không yêu tôi vậy mời các người không cần lại đến trêu chọc tôi ···· buông tha tôi được không ····· a a a ······ tôi thật hận thật hận ··· thật hận các người···” Nàng đột nhiên phát điên lên đánh hắn,“Các người vì cái gì tuyệt tình như vậy ···· tại sao phải nhục nhã tôi ····· tại sao phải tìm người đến nhục nhã tôi ···· vì cái gì ······”

Nàng hung hăng cắn lên cánh tay hắn, giống như dùng hết toàn bộ khí lực, mà hắn vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng đứng yên để nàng cắn, cũng không buông tay, liền lông mày cũng không nhăn lại, chỉ là sâu trong đôi mắt lóe lên tia tàn ngược thị huyết làm cho người ta thấy không khỏi đáy lòng phát lạnh.

Nàng nới lỏng miệng, vùi đầu vào lồng ngực của hắn, vẫn là không khống chế được khóc, nước mắt nhuộm ướt một mảng lớn ngực hắn. Hắn vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, nàng khóc đến càng lớn, thẳng đến cuối cùng khóc đến sức cùng lực kiệt, mới chậm rãi nức nở nghẹn ngào ngủ thật say.

Hắn đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn, tại cánh môi nàng ấn xuống một nụ hôn, nhu tình thật sâu nhìn nàng một cái, rồi sau đó xoay người rời đi, toàn thân bao phủ âm hàn khắc nghiệt lạnh băng khí tức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN