Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc) - Chương 75: Đại Kết Cục Viêm Mãn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc)


Chương 75: Đại Kết Cục Viêm Mãn


Sáng sớm, trời ấm gió mát, mặt trời ấm áp chiếu vào khắp nơi, mang đến bầu không khí ấm áp. Cây cối xanh ngắt chìm đắm trong ánh mặt trời. Nơi này tọa lạc tại vùng ngoại ô, là mộ viên lớn nhất. Ánh sáng nhu hòa xua đuổi đi hết bầu không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mặt trời chiếu trên mặt đá hoa cương tạo nên ánh sáng chói mắt, gió nhẹ thổi, mang theo ôn hòa khí tức ôn nhu mơn trớn chữ viết khắc trên bia mộ.

Tô Lam.

Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm, Tô Mộ Thu, Phượng Sở Mạc cùng với Phượng Sở Nhưng năm người đứng ở trước bia mộ, một thân trang phục màu đen, vẻ mặt trang trọng ngay cả hai đứa bé trai hoạt bát hiếu động cũng khó được an tĩnh lại.

Tô Mộ Thu nhìn gương mặt quen thuộc trên bia mộ đã lâu ko gặp, trong nội tâm rung động, hốc mắt hơi nóng, nàng tiến lên một bước, muốn quỳ xuống lại bị Phượng Dạ Hoàng một tay giữ chặt, một bên Phượng Dạ Diễm đem áo vest trên người cởi ra trải lên trên mặt đất.

Nàng vì bọn họ săn sóc cảm thấy cảm động, nghiêng đầu đối với bọn họ ôn nhu cười, sau đó tại trước mộ bia quỳ xuống, nàng đem bó hoa trong tay nhẹ nhàng đặt xuống.

“Mẹ, đây là hoa mẹ thích nhất, Thu nhi mang tới cho mẹ, thực xin lỗi, cho tới bây giờ mới đến gặp mẹ, mẹ có khỏe không?” Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp trên bia mộ.

Trên ảnh chụp Tô Lam nhu hòa từ ái cười.

Bia mộ sạch sẽ ko nhiễm trần thế, nhìn ra được là có người định kỳ lau chùi.

“Tiểu Mạc Tiểu Nhưng, đến đây chào bà ngoại.” Nàng quay đầu khẽ gọi hai người con trai.

“Dạ.” Phượng Sở Nhưng cùng Phượng Sở Mạc nhu thuận ở bên trái nàng quỳ xuống.

“Mẹ, đây là hai đứa cháu ngoại của mẹ.”

“Bà ngoại, con là Tiểu Mạc.”

“Bà ngoại, con là Tiểu Nhưng, năm nay bốn tuổi , Tiểu Nhưng là con trai sẽ hảo hảo bảo vệ mẹ.”

Phượng Sở Nhưng nghiêm trang nói, thanh âm trẻ thơ vang vọng.

Nghe vậy, Tô Mộ Thu trìu mến sờ sờ đầu nó, ôn nhu cười.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm cũng tại bên cạnh nàng quỳ xuống, người phía trước đem nàng ôm vào ngực,“Mẹ, người yên tâm đem Thu nhi giao cho chúng con, chúng con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Nàng ngửa đầu nhìn hắn cùng Phượng Dạ Diễm, trong nội tâm vô cùng hạnh phúc.

Thế gian nhiều ít phụ nữ hy vọng một ngày kia bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, chỉ vì thế hao hết tâm tư dùng hết thủ đoạn, mà nàng, chỉ cầu yên tĩnh đơn giản sống hết một đời, ông trời lại làm cho nàng gặp gỡ hai người đàn ông bất phàm, nhất định cả đời vinh hoa phú quý cùng ngàn vạn sủng ái. Nàng có tài đức gì làm cho ông trời yêu thương nàng như thế?

“Chúng ta trở về đi!”

Nàng nhẹ nói.

“Ân.” Phượng Dạ Hoàng gật đầu, đem nàng nâng dậy .

Hai người đàn ông đi bên cạnh nàng, hai người con trai dẫn đầu đi ở đằng trước thỉnh thoảng quay đầu vẫy tay, cười rạng rỡ gọi,“Mẹ, mau nhanh lên một chút a!”

Tô Mộ Thu vẻ mặt nhu hòa cười,“Đừng chạy quá nhanh, coi chừng ngã.”

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua ngôi mộ, không tự giác nắm chặt tay hai người bên cạnh.

Mẹ, Thu nhi sẽ rất hạnh phúc, nhất định hạnh phúc, nhất định như vậy ——–

***cảm ơn các bạn đã nhiệt tình theo dõi bộ truyện của tác giả Vô Vị Bi Thương, mong là các bạn đã có những phút giây thư dãn thoải mái sau một ngày học tập căng thẳng. Rất vinh dự khi được edit thêm một bộ nữa cho các bạn đọc!! Mời các bạn đón đọc và ủng hộ mình hết mình. Mặc dù thời gian không có nhiều nhưng sẽ cố gắng edit vì các bạn đọc thân yêu. Yêu các bạn nhiều lắm lắm*** ~

Thân ái ~~~ Bye bye

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN