Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc) - Chương 8: Xâm Phạm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc)


Chương 8: Xâm Phạm


“Lại đây.”

Phượng Dạ Hoàng thanh âm vẫn là trầm thấp lạnh lùng lại quái dị trộn lẫn một chút khàn khàn.

Tô Mộ Thu ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, cách xa một mét.

Không có biện pháp, tại Phượng gia, hắn là chủ.

“Tới gần chút.”

Nàng tiến lên trước một bước.

Hắn lại không hề báo động trước vươn một chân, cứng rắn mủi giày hung hăng đá lên bắp chân của nàng.

“A!”

Kêu đau một tiếng, thân thể gầy yếu ngã xuống trên mặt đất.

Hắn nắm cằm của nàng, bức nàng ngửa mặt lên,“Tiểu nữ bộc rất to gan a, dám đối với ta kê đơn, chán sống sao? Hả?”

Cùng hắn nhu hòa ngữ điệu không hợp, lực đạo của hắn lớn kinh người như muốn bóp nát cằm của nàng.

Nàng cau mày, hai tay dùng sức đẩy cánh tay đang siết chặt lấy cằm nàng “Anh buông tay, Cái gì kê đơn? Tôi nghe không hiểu anh nói cái gì?”

Hắn cười lạnh một tiếng, tay kia úp về phía bộ ngực của nàng, cầm lấy nơi mềm mại nhất thô bạo đè ép,“Dám làm không dám nhận, không biết là rất chán ghét sao?”

Ba!

Một tiếng giòn vang.

Tô Mộ Thu giật mình sững sờ nhìn xem tay của mình, lại nhìn xem Phượng Dạ Hoàng sửng sốt.

“Ha ha…..” Phượng Dạ Hoàng không giận ngược lại cười, một giây sau, hắn giơ tay lên, hung hăng tiến về phía mặt nàng, lực đạo to lớn làm cho nàng nằm sấp trên mặt đất.

Tuấn mỹ gương mặt hung ác lạnh lẽo, toàn thân phát ra nồng đậm khắc nghiệt khí tức.

Nàng chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, trong cổ họng mùi máu tươi làm cho nàng nghĩ muốn phun ra.

Nàng lung lay đứng lên,“Nếu như làm thiếu gia khó chịu, tôi thật sự cảm thấy phi thường có lỗi, nếu không có chuyện gì, tôi lui xuống trước.”

Mỗi đi một bước, tiểu thối đều truyền đến trận trận rét thấu xương đau nhức.

“Muốn đi? Đi! Đem nhiệt hỏa cô khiêu khích xong rồi nói sau.”

Phượng Dạ Hoàng chặn ngang sau đó nhấc bổng thân thể gầy yếu lên.

“Anh muốn làm gì?” Nàng thét lên. Choáng váng cảm giác càng sâu.

“Làm chuyện cô muốn tôi làm.”

“Không cần, mau thả tôi ra, thả tôi ra….”

Nàng liều mạng giãy dụa, bàn tay nhỏ bé nắm lại hướng về hắn đánh.

Hắn lạnh lẽo khuôn mặt, đại thủ vung lên, đem toàn bộ mọi thứ trên bàn sách quét xuống đất, sau đó đem nàng ném lên trên bàn, thô lỗ không lưu tình chút nào.

“Ô…” Nàng đau đến cuộn thân thể.

Cao to thân hình đè lên thân hình gầy yếu của nàng, hắn vén váy ngắn nàng lên, đem quần lót thoát đi, thon dài ngón giữa đâm vào nơi tư mật, thô bạo rút ra.

“Ô… Đau… Đừng đụng….” Tô Mộ Thu khó chịu uốn éo người, làm gì được bị chăm chú đè lại nhúc nhích không được,“Van cầu anh… Buông tha tôi….”

Ngón giữa thô sơ giản lược quấy lấy hai cái, hắn đem chân của nàng đẩy ra, giật ra quần lót, phân thân sớm đã trướng to và dài chống đỡ ở hoa huyệt, một cái động thân, thật sâu đâm vào trong.

“A….”

Nàng nửa người trên cong lên, sau nặng nề rơi xuống, vốn là trắng thuần khuôn mặt trở thành trắng bệch.

Dũng đạo khô khốc không cách nào thông hành.

Bành bạch! Đại chưởng nặng nề nâng lên ngạo nghễ mông nàng.

Cảm nhận được nàng căng cứng cơ thể chậm rãi buông lỏng, hắn bắt đầu mãnh lực ra vào trong lúc máu tuôn ra thật nhiều, nhiễm đỏ cả hoa huyệt.

“Ô….” Tô Mộ Thu hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Đau quá! Nếu…cứ như vậy nàng sẽ chết mất.

Nhanh mà mạnh mẽ luật động, thật sâu một cái tiến vào, phân thân cuối cùng cũng bắn ra nhiệt dịch nóng hổi.

Cuối cùng cũng kết thúc sao?

Nàng thở dài một hơi, một giây sau, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại. Bởi vì tại trong cơ thể nàng thứ gì đó vẫn như trước cứng rắn, bắt đầu một vòng mới luật động.

Từ đầu đến cuối, Phượng Dạ Hoàng trong mắt chỉ có dục vọng ngoài ra không có chuyện gì khác.

Bên kia phòng bếp, Tô Lam thỉnh thoảng nhìn sang cửa ra vào.

“Dì Lam, đừng nhìn a!” Một bên hiểu chuyện buồn cười nhìn xem nàng.

“Chính là Thu nhi đi thật lâu, cô nói xem con bé có phải hay không xảy ra chuyện gì?” Nàng lo lắng hỏi.

Hiểu chuyện khoát khoát tay,“Đem ly nước dừa cùng tách cà phê thì có thể xảy ra chuyện gì, huống chi Thu nhi lại hiểu chuyện, tôi xem a, con bé tám phần là ở trong thư phòng đại thiếu gia không thể đi ra, chính là xem mê mẩn ?”

“Ân?” Tô Lam trợn mắt to,“Con bé kia không phải là….”

“Đúng vậy! Con bé có thể mê đại thiếu gia tuy nhiên nó còn chưa nói, nhưng là chị em chúng ta tất cả đều thấy thật sự rõ ràng a! Cô không phát hiện thật sự là đáng tiếc! Chúng ta mỗi lần nói đến đại thiếu gia ánh mắt của nàng đều sáng a! Tôi còn chưa gặp qua nó đối chuyện gì quan tâm chỉ khi nói đến đại thiếu gia nó mới như cái mười sáu tuổi thiếu nữ, mà không phải già như cái sáu mươi tuổi bà bà.”

“Ai….” Tô Lam thở dài,“Kỳ thật đều tại tôi, đứa bé kia từ nhỏ đã chịu khổ nhiều cho nên con bé so với bất luận kẻ nào đều hiểu chuyện, đều kiên cường……..”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN