Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng
Chương 11: Đêm hội ngộ
8 giờ tối, mọi người chuẩn bị tươm tất, trong đó có cả Tũn, cô cũng được tham dự đêm hội ngộ lần này, điều đó làm cô vui vô cùng, vì gặp Triệu Tộc, đương nhiên là không thể thiếu cậu Phong rồi, một giờ, một phút hay chỉ là một giây, một thích tắc xa cậu thôi là trong cô hàng ngàn nỗi nhớ ùa về. Cô còn nhớ, lúc còn ở Triệu tộc, mọi đêm hội ngộ với Hoàng tộc, cậu Phong đều ở nhà với cô, từ khi sang làm cô hầu nhỏ của Khắc Lâm, đây là lần đầu tiên Tũn được dự đêm hội ngộ.
Bữa tiệc được bày ra, những món ăn hấp dẫn được bày gọn ghẽ trên chiếc bàn tròn, tất cả mọi người đều thưởng thức vui vẻ, chỉ trừ hai thiếu gia…Hoàng Phong và Khắc Lâm, khuôn mặt cả hai đều chưa một sự không hài lòng. Cũng đúng thôi, kẻ thù không đội trời chung, sao có thể ưa nhau cho được. Tũn ngồi ăn mà chỉ ngắm cậu…không biết mọi người thấy ra sao nhưng trong mắt cô, cậu Phong thật sự rất đẹp, đẹp trên mọi góc cạnh!
” Ăn đi!” Khắc Lâm quay sang cô hằm một cái, Tũn cúi đầu, không dám nhìn cậu Phong nữa.
Ông Triệu và ông Hoàng vui vẻ bắt tay nhau, chúc nhau những chén rượu vang đỏ lừ, mừng đại thắng cho hai tập đoàn Rosa và Shunshine, hai tập đoàn phát triển mạnh mẽ, được mệnh danh là hai chiếc đầu của một con Bảo Long!
Đêm hội ngộ kết thúc, tối nay, cả hai gia đình sẽ ngủ trong resort…Khắc Lâm cầm trên tay chìa khóa phòng 305, Tũn sẽ ở cùng phòng với Khắc Lâm!
” Ngủ thôi!” Cậu cởi bỏ chiếc áo bên ngoài rồi nằm lên giường
” Vâng!” Tũn vừa đáp, vừa đi ra chỗ ghế sofa
” Đi đâu?” Khắc Lâm nhướn mày lên hỏi cô
” Em ngủ ngoài sofa!”
” Lên giường!” Cậu hằm, lại hằm cô, người sao hỏa hay sao mà cọc cằn khó tính đến thế! Tũn ôm chiếc gối lên nằm cùng cậu. Cậu nằm trong còn cô nằm ngoài.
Nằm trằn trọc mãi mà Tũn không ngủ được, trong lòng cứ nao nao man mác. Khẽ với tay bật đèn ngủ, nhìn ra cười sổ, cô chợt thấy ai đó vẫn đi bộ quanh chiếc hồ bơi của khu resort, quay sang nhìn thấy anh Lâm đang ngủ say, Tũn rón rén ra ngoài. Kể cả bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại muốn xuống đây…Chạy xuống đến hồ bơi, cậu Phong đang ngồi trên bờ hồ, thả chân xuống dòng nước ấm dưới hồ, cô chỉ biết đứng nhìn bóng lưng cậu. Cách cậu có vài mét mà sao như hàng tỉ ki lô mét vậy? Cô muốn chạy đến ôm cậu, ngửi cái hơi ấm trên người cậu, hơi ấm từ tấm bé, từ khi sinh ra, cô đã biết cậu chính là bầu trời, là ánh sáng của cô, là tất cả. Cậu vui, cô vui, cậu sóng gió, cô sóng gió, nhưng giờ đã khác, bầu trời của cô là Khắc Lâm hay chăng? Tũn là cô hầu nhỏ của anh Lâm, liên quan gì đến cậu Phong nữa?
” Đứng thế không mỏi chân à?” Hoàng Phong lên tiếng, là hơi ấm hay là mùi của nhau? Cậu không quay lại nhưng tại sao lại biết cô đứng ở đó?
” Em…em” Tũn ấp úng, cô chẳng biết phải nói thế nào.
” Lại đây!” Cậu gọi cô lại, Tũn chạy đến chỗ Hoàng Phong, cho chân xuống nước bắt chước cậu.
” Cậu này!” Cô nhỏ nhẹ
” Cái gì?”
” Cậu còn giữ sợi dây chuyền ngọc bích mà em đưa cho cậu không? Cái dây chuyền hình con mèo ấy!” Tũn vừa hỏi, vừa lấy chân đạp đạp nước dưới hồ. Hoàng Phong nhẹ nhàng cầm tay cô, tay cậu thật sự rất ấm, mang đến hơi ấm diệu kỳ cho cô. Cậu đưa tay cô sờ lên cổ cậu, nơi có sợi dây chuyền ngọc bích kia.
” Tao còn giữ!”
Cậu vừa dứt lời, cô bật cười thành tiếng, hóa ra cậu vẫn còn giữ, cô tưởng hôm đó cậu đã vứt rồi cơ chứ!
Hai người ngồi trầm lặng, mãi, cậu mới nói
” Này! Tao bảo! Hứa với tao điều này được không?”
” Được cậu ạ!” Cô đồng ý không chút do dự, là ai chứ riêng cậu Phong thì cậu muốn hứa cái gì cô nhất định sẽ cố gắng thực hiện cho bằng được!
” Mày hứa nhất định phải đợi tao, đợi tao rước mày về nhà!” Cậu thủ thỉ nhưng rất cương nghị, lần ấy…không kháng lại được ông bà chủ, cậu đã để lạc mất cô…Sau này, cậu thề với lòng mình sẽ đem được cô trở về nhà.
” Em nhất định!” Tũn gật đầu đồng ý, đợi cậu, đợi cậu rước cô về là sao? Rước cô về đâu? Về với Diêm Vương ư? Chẳng hiểu cậu nói gì nhưng cô vẫn ngây ngô đồng ý và kiên định là sẽ thực hiện lời cậu nói.
HUỴCH!
Một cú đấm thẳng vào mặt Hoàng Phong, một bóng dáng cao to xuất hiện…Khắc Lâm đã có mặt ở đó từ bao giờ?
” Bỏ con bé ra!” Khắc Lâm gầm lên, giọng cậu thật sự rất đáng sợ
” Tao không bỏ!” Hoàng Phong không chịu thua, trả đũa lại Khắc Lâm một cú đấm vào má trái của cậu, làm Khắc Lâm lùi về sau mấy bước. Chứng kiến cảnh tượng, Tũn sợ hãi, nước mắt cô lại tuôn ra, cô thật sự rất dễ khóc.
” Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Cô vừa khóc nhễ nhại, vừa nấc lên thành tiếng. Cô thật sự muốn ông bà chủ xuất hiện, tách hai người bọn họ nhưng đã 11 giờ đêm rất muộn rồi, mọi người đều ngủ hết cả.
Khắc Lâm thấy cô khóc, cậu vội chạy lại nhấc bổng cô lên, ôm cô quay bước về phía phòng nghỉ. Cô ngoảnh lại nhìn Hoàng Phong, cậu đứng đó như một bức tượng, bóng cậu xa dần, hòa vào màn đêm tăm tối! “Cậu ơi, em nhất định chờ cậu rước!”
Vừa mở cửa phòng 305, Khắc Lâm ôm cô xông thẳng vào nhà tắm, cầm chiếc vòi hoa sen, đặt mạnh cô xuống rồi vặn nước xả thẳng vào người cô.
” Còn dám nữa không?” Cậu gầm lên, giọng cậu còn lạnh hơn cả dòng nước đang chảy từ tóc cô đổ xuống. Hai tay Tũn che mặt, cô đang khóc, giọt nước mắt ấm nóng của cô hòa vào dòng nước lạnh buốt kia, cô run rẩy vì lạnh, cả vì sợ hãi! Anh Lâm thật sự rất đáng sợ! Đáng sợ hơn cô tưởng, đáng sợ hơn cả vẻ ngoài lạnh lẽo kia…Khắc Lâm buông chiếc vòi sen xuống, nước vẫn chảy vì cậu không khóa vòi nước, cậu lặng lẽ bước ra ngoài, lấy khăn tắm, chùm lên người cô, một lần nữa ôm cô ra ngoài, lau tóc cho cô…Đêm hội ngộ hôm nay…là một đêm hội ngộ khủng khiếp!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!