Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh
Chương 39: Tình Cảm Khiến Cho Người Ta Hồ Đồ
“Em muốn đi nơi nào?” Anh cười yếu ớt hỏi tôi.
“Hơ…….. em cũng không quen thuộc lắm ở Thượng Hải, tùy tiện đi, đi đâu cũng được!” Tôi giống như con dâu nhỏ tùy ý để anh nắm kéo đi, trên thực tế với việc anh đến đây thật sự là tôi chưa chuẩn bị tâm lý chút nào cả, thật sự là rất ngoài ý muốn!
“Nghe nói tình nhân đều phải đi hào miếu, anh còn chưa đi nơi đó!” Lí Minh Ngôn cười cười, dưới ánh mặt trời, nụ cười của anh như rạng rỡ ánh sáng.
Chúng tôi đi xe đến hào miếu, vừa ngồi vào trên xe là anh nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đang vào nhau, cực kì tự nhiên mà đặt trên đùi anh.
“Anh đi chơi với em như vậy sẽ không lãng phí thời gian của anh chứ?” Tôi tự dưng lại có chút ngượng ngùng.
“Đi chơi với bạn gái không phải là nên làm sao, sao lại nói là lãng phí thời gian?” Anh nhíu mày hỏi lại, trong mắt ý cười ấm áp.
Nhưng mà trong dĩ vãng, anh luôn là thần long kiến thủ bất kiến vĩ……. Tôi nghĩ thầm trong lòng.
“Sao em không mang chiếc đồng hồ kia?” Anh nhìn cổ tay tôi trống trơn, đột nhiên hỏi, “Chẳng lẽ kiểu dáng không hợp sao?”
“A, không phải không phải?” Tôi nhanh chóng phủ nhận, “Cái đó……. em…… em cảm thấy chiếc đồng hồ kia rất quý trọng, em sợ mình vô ý làm mất nó, cho nên vẫn để nó trong ngăn kéo. Còn có…….. kì thật em vẫn muốn tìm cơ hội trả lại cho anh!”
Tôi sợ vạn nhất làm mất thật, thời điểm chia tay còn bị cho là đi hôi của tiền tài của anh ah!
“Xem ra là không quá thích!” Anh cười cười, cũng may là thoạt nhìn anh cũng không để ý chút nào, “Buổi tối chúng ta đi dạo ở đường Nam Kinh đi, mua kiểu dáng tình nhân ấy!”
“Choáng váng, không cần đâu! Vốn cũng đã có rồi, mua làm gì nữa? Không phải em không thích ah…..”
“Không sao!” Anh cắt ngang lời tôi, đưa tay xoa xoa tóc trên đầu tôi, cười nói, “Nhiều kiểu thì có thể mang thay đổi mà!”
Tôi……… choáng váng………….
Không bao lâu, chúng ta đến vùng hào miếu. Lầu các từ xưa, kiến trúc phong tình, ngói xanh tường cao. Trong ánh sáng phía chân trời, hai chúng tôi tay trong tay bước chậm mà đi trên con đường nhỏ, nhìn đình đài lầu các tinh xảo kia, lại có loại cảm giác thời gian từ xưa đến nay vẫn không đổi.
May mắn là mùa này không phải là mùa du lịch, du khách tới lui cũng không nhiều lắm. Trong các ngõ nhỏ là các hàng ăn vặt đặc sắc, tôi hưng phấn kéo Lí Minh Ngôn đi đông đi tây, dường như mỗi cái tôi đều thử một lần. Vừa nói vừa cười đột nhiên phát hiện ánh mắt Lí Minh Ngôn không hề chớp mắt nhìn tôi, dưới ánh mặt trời đôi mắt anh giống như lộ ra hào quang. Anh im lặng đứng đó giống như là một bức tranh hoàn mĩ.
Tôi hít vào một hơi, đóng chặt mồm đang há rộng của mình.
Anh cười cười, ôn nhu nói, “Làm sao vậy? Vừa mới còn vừa nói vừa cười!” Anh đưa tay cho tôi một phần đậu hũ mà anh giúp tôi bưng. Tôi ngượng ngùng tiếp nhận, hắc hắc cười, “Em hình như ăn rất tự nhiên ha, có điều tướng ăn rất không nhã nhặn!”
“Không có việc gì, quan hệ của chúng ta không cần câu nệ như vậy!” Anh vẫn như trước khi lẳng lặng mỉm cười, “Lúc trước nghĩ em là tính cách hướng nội, kì thật em rất hoạt bát. Anh thích nhìn em thoải mái cười to!”
Tôi có chút ngượng ngùng cười cười, trong lòng hối hận mình không nên đắc ý vênh váo.
Khi chạng vạng rốt cuộc tôi cũng nhận được điện thoại của chị tôi, khi tôi cùng Lí Minh Ngôn đến nhà hàng thì thấy Võ Hi đã ở bên cạnh chị, thậm chí còn thân thiết ôm thắt lưng của chị ấy, ở bên tai chị vô cùng thân thiết nói gì đó. Lúc này tôi không nể mặt, không lên tiếng nào ngồi vào vị trí đối diện bọn họ.
Võ Hi thấy chúng tôi đến, ngồi thẳng lại, nhìn chúng tôi mỉm cười chào hỏi, “Em gái cùng em rể đến rồi!” Anh ta đứng dậy bắt tay với Lí Minh Ngôn, Lí Minh Ngôn cũng cười chào hỏi với anh ta, tôi ngồi mặt lạnh te không nói tiếng nào.
“Em gái sao ngồi mất hứng thế?” Võ Hi nhìn tôi cười nói, sau lại nhìn về phía Lí Minh Ngôn, vẻ mặt trêu chọc nói, “Em rể à, đây là em không đúng rồi, không làm cho em gái vui vẻ rồi!” Lí Minh Ngôn cười nhưng không nói, khí chất ôn hòa lại tao nhã.
Đồ ăn mang lên tôi vùi đầu rầu rĩ ăn, ở bên cạch hai nam nhân trò chuyện vui vẻ, chị tôi cũng có hứng thú trò chuyện chung bọn họ, chỉ có mình tôi là bộ dáng khổ đại cừu thâm mà thôi. Khi chị tôi muốn đi toilet, tôi lập tức buông đồ ăn cũng đi theo chị tôi.
“Chị, chị có ý gì thế?” Trong toilet, tôi rốt cuộc cũng nhịn không nổi chất vấn chị tôi, “Biết rõ hắn ta là loại người gì rồi mà sao chị còn tốt với hắn ta?”
Chị nhìn tôi mím môi cười, tươi cười cực kì quyến rũ, “Em gái, hắn có thể chơi chị, vì sao chị không thể chơi lại hắn? Hở?”
“ Đây không phải là chuyện đùa, bỏ qua vấn đề hắn là người giả dối thì chị làm gì mà phải phí thời gian cùng tâm lực chứ?! Nhìn hắn chị không thấy ghê tởm sao?”
“ Ghê tởm à?” Chị cúi đầu cười, đi đến trước gương trang điểm lại, tươi cười lạnh lùng, “Muốn xin lỗi chị là phải chuẩn bị trả giá đi. Chị sẽ làm cho hắn ta nếm mùi vị thống khổ là như thế nào. Em chờ coi đi!”
“Chị có ý gì?” Tôi không hiểu ra sao, “Chị tính làm gì?”
“Làm gì?” Chị hơi hơi nhíu mày, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, “Cách phụ nữ tra tấn một người đàn ông tốt nhất là cướp được trái tim của người đó, sau đó bắt anh ta làm tù binh của mình. Chị muốn hắn ta chân chính yêu chị, sau đó chị đùa chết hắn!”
Tôi đột nhiên thấy lạnh cả người.
Vì chị từ nhỏ đã xinh đẹp cho nên không ít người theo đuổi, người trước người sau nối đuôi không dứt, thậm chí khi trung học còn xảy ra một sự kiện chấn động toàn bộ trường. Khi đó chị muốn chia tay với bạn trai, nam sinh kia người ta không chịu, chị thì lại khư khư muốn chia tay, kết quả người ta lấy nhảy lầu uy hiếp chị tôi, ai người chị nhìn cũng không thèm nhìn cậu ta một cái, xoay người tiếp tục bước đi, sau đó cậu nam sinh kia nhảy xuống thật.
Cũng may đó là lầu hai, không phải xa chuyện lớn gì, chỉ cần nằm ở bệnh viện một thời gian là tốt rồi. Sau đó cậu nam sinh kia bị trường học khai trừ.
Chị trang điểm xong, vỗ vỗ vai tôi, cười ảm đạm, nói, “Được rồi, em gái, em cũng đừng quan tâm. Em còn không tin tưởng chị em sao? Đàn ông loại gì mà chị chưa tường gặp qua. Còn em, chị thấy Lí Minh Ngôn thật sự thích em, em tranh thủ mà bắt lấy đoạn nhân duyên này đi. Đàn ông tốt mà bỏ lỡ sẽ không có!”
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng chị đi ra ngoài, lại ngẩn người, lập tức cũng đi cùng ra ngoài. Tôi không hề nói gì nhưng thái độ lại cứng ngắc, với Võ Hi một câu cũng không nói ra lời.
Hết buổi tối, chị lại kéo chúng tôi đi quán Bar chơi. Võ Hi bây giờ lấy lòng chị tôi, chị tôi nói một là một nói hai là hai, liên thanh phụ họa. Chị cười nói với Lí Minh Ngôn, “Em rễ, đi với tỷ không?” Lý Minh Ngôn lập tức cười gật đầu. Bất đắc dĩ tôi cũng chỉ còn nước đi theo.
Ngồi trong quán Bar, tôi lơ đãng nhớ tới lần trước với cũng đi đến quán Bar với Trần Diệu Thiên …….. Lúc đó tôi kiên quyết kéo anh đến quán Bar……. Nhưng trong quán Bar, tôi lại nghe thấy rất nhiều lời khó nghe…………
“Em gái, đang nghĩ gì thế?” Chị đột nhiên tiến đến bên tai tôi, lớn tiếng hỏi. Tôi lắc lắc đầu.
“Ai da~~ làm sao thế, bộ dáng giống như là thất tình ấy, em có bạn trai ở bên cạnh nha!” Chị lại giễu cợt tôi.
“Chị nói cái gì thế?!” Tôi liếc mắt trừng chị ấy.
Trên bàn rượu, chị tôi là uống hăng say nhất, Lí Minh Ngôn cùng Võ Hi đều bồi rượu cho chị thôi. Tôi không uống rượu, cũng không có ai bảo tôi uống. Tôi cảm giác chị tôi càng uống càng say, chuẩn bị khuyên can chị ấy thì kết quả là chị ấy kéo Võ Hi ra ngoài sàn để nhảy. Hai người bọn họ đều là tuấn nam mĩ nữ, vừa bước ra là đã thu hút được tầm mắt mọi người từ bốn phía.
Lí Minh Ngôn buông ly rượu xuống, nhìn tôi cười cười, ngồi vào bên người tôi, ôm thắt lưng của tôi.
“Em không thích đến nơi này đúng không?” Anh nói bên tai tôi.
Tôi có chút thẹn thùng trả lời, “Anh cảm thấy em không phải con nít chứ?”
Anh không trả lời, chỉ nâng mặt tôi lên, anh chăm chú nhìn vào mắt tôi, nhìn tôi mỉm cười chậm rãi lắc đầu. Sau đó, anh cúi đầu xuống, khi tôi thấy động tác này là anh đã đụng phải môi tôi.
Cũng may là anh chỉ nhẹ nhàng lướt qua môi tôi rồi buông ra. Tôi thấy mất tự nhiên nên dùng tay cọ cọ môi. Một lát sau, bà chị say khướt của tôi lướt trở lại, chị lập tức nằm trên sofa. Chị ấy xoa xoa cái trán, lại nhích nhích thân mình, dựa vào bên vai Lí Minh Ngôn, cười lớn tiếng nói, “Hắc, chúng ta biết nhau cũng nhiều năm nhỉ?”
Lý Minh Ngôn mỉm cười gật đầu.
“Em gái tôi nói anh không thích nó, nó muốn chia tay với anh đấy. Không bằng hai ta thử xem?” Chị vừa mới nói ra câu này, ngoại trừ chị ra cả ba người trong bàn mặt đều biến sắc. Lý Minh Ngôn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt anh có chút không hiểu nổi vì sao.
Võ Hi đi qua sofa, đi đến bên cạnh ôm chị tôi qua một bên, nói, “Cô ấy uống hơn nhiều, chúng ta đi thôi!”
Gió đêm lạnh lẽo đánh tới, tôi cảm thấy đầu óc thoải mái hơn.
Võ Hi đem chị tôi say như chết ôm ngang ra quán Bar. Anh ta nhìn về phía hai người chúng tôi, “Đêm nay tan như vậy thôi, tôi mang cô ấy trở về trước!”
Tôi vừa định bước lên kéo chị tôi về, Lý Minh Ngôn lại kéo tay của tôi lại, trả lời, “Được rồi, chị ấy làm phiền cậu!”
“Không được! Chị ấy có tôi chiếu cố, liên quan gì đến chuyện của anh!” Tôi dùng sức bỏ tay Lý Minh Ngôn ra, xông lên trước, ngăn ở trước người Võ Hi. Sắc mặt anh ta trở nên có chút khó coi, nhưng vẫn cười như cũ, “Em gái, nghe lời đi, chị của em bây giờ rất cần anh rể mà!”
“Chó má! Anh mới không phải anh rể của tôi! Hai người các người đã muốn chia tay!!! Anh nghĩ rằng tôi không biết chuyện gì xảy ra giữa các người sao? Anh nghĩ rằng vì sao tôi đột nhiên lại chạy đến Thượng Hải chứ? Đừng tưởng là chị tôi dễ tính mà có thể để anh tùy cơ khi dễ!” Tôi lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt hung hãn.
Nụ cười trên mặt anh ta càng ngày càng cứng lại, nhưng còn cố gắng duy trì, “Con nít không hiểu chuyện, anh rể cũng không so đo với em. Em với bạn trai trở về nghỉ ngơi đi!”
“Anh đem chị tôi trả lại cho tôi!” Tôi cố chấp ngăn ở trước người anh ta.
“Em gái, em như vậy là không nghe lời nha!” Mặt của anh ta rốt cuộc cũng đen rồi.
“Cô ấy cũng là vì lo lắng cho chị mình. Anh cứ đem Chân Tình cho Chân Tâm chăm sóc đi!” Lý Minh Ngôn đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh tôi.
Sắc mặt Võ Hi nhiều lần thay đổi, cuối cùng vẫn là cười cười, nói, “Được rồi, đều nói em gái của vợ không thể đắc tội! Mà em gái mạnh mẽ của vợ lại càng không thể đắc tội. Vậy đem chị em cho em chăm sóc đây. Cô ấy uống rượu, em chú ý chút nha!”
Anh ta buông chị tôi xuống, tôi bảo Lý Minh Ngôn giúp tôi đặt chị ấy lên lưng tôi. Lý Minh Ngôn nói, “Hay là để anh cõng cho?” Tôi cự tuyệt, “Không cần đâu, tự em là được rồi, chị em thon thả như vậy, thật không nặng!”
Tôi cự tuyện yêu cầu của Võ Hi đòi hộ tống, nói anh ta mà có việc thì chờ chị tôi ngày mai tỉnh lại bàn gì thì bàn.
“Hay là anh đến giúp em đi!” Lý Minh Ngôn ở bên cạnh tôi lại mở miệng nói, “Em cố sức như vậy, anh một người đàn ông lại ở bên cạnh làm kiểng!”
“Không có gì, lại không xa mấy! Vừa mới cướp lại chị từ cái tên cặn bã kia, đảo mặt lại đặt chị ấy lên lưng một người đàn ông khác, nói thế nào cũng quá kì cục rồi!” Hơn nữa mới nãy chị lại còn đùa giỡn chết người như thế, làm sao có thể………
“Kì cục…..” Lý Minh Ngôn cười ra tiếng. Anh vô cùng thân thiết xoa đầu tôi, cười nói, “Em là con nít sao?”
Anh lại nói, “Nhưng mà anh thấy chị em lại muốn hòa hảo với anh ta, vì sao em không……..”
“Hòa hảo cái rắm! ! Em sẽ không để cho cái tay bẩn thỉu kia chạm vào chị em!” Tôi lên giọng căm hận nói, “Mẹ nó! Tiện nam ghê tởm! Nghĩ mình có gì đặc biệt hơn người chứ?”
“Haizz..” Lý Minh Ngôn khẽ thở dài một hơn, “Đàn ông gặp dịp thì chơi quả thật là không hiếm thấy! Em vẫn còn là con nít, lí tưởng hóa rất nhiều chuyện!”
“Em ghét nhất là chuyện này!” Tôi đột nhiên dừng bước lại, quay đầu qua nghiêm túc nhìn anh, “Kì thật cũng không cần giải thích vì mình thế đâu!”
Anh cười cười, vỗ nhẹ đầu tôi, nói, “ Em đúng là con nít, đừng dùng loại ánh mặt thù hận xã hội đó nhìn anh! Anh không có!”
“Dù sao em cũng không tha thứ cho loại hành vi này! ” Tôi cắn răng nói chắn chắc.
“Em yên tâm, anh sẽ không có!” Anh xoa xoa đầu tôi, trấn an khẽ cười nói, tôi thuận miệng than thở, “Đàn ông ngoài miệng đều nói thật dễ nghe!”
Anh đột nhiên đi đến trước người tôi, bình tĩnh nhìn tôi, trầm giọng nói, “Tâm, cho tới nay, anh đều hướng tới em tình cảm chân thành nhất!” Anh cười cười, có vài tia chua xót khẽ ẩn trên môi anh, “Nhưng trong xã hội này, nói chuyện này nghe có chút buồn cười, cũng không có ai tin tưởng!”
Ánh sao trên trời như hiện lên trong ánh mắt anh, vừa có hào quang lại vừa ẩn ẩn một nỗi cô đơn khôn cùng. Ở sau lưng anh là ánh đèn neon rực rỡ sắc màu, nhưng anh dường như lại cách ly hoàn toàn với động tĩnh của thế giới, một mình đắm chìm trong một thế giới lạnh lùng đến cực độ, một thế giới mà không ai có thể chạm đến.
Vì sao Lý Minh Ngôn lại làm cho người ta có một cảm giác bi thương như vậy?!
Tôi không khỏi vươn tay, cầm nhẹ tay anh, nhẹ giọng nói, “Chỉ cần anh tin tưởng, nhất định sẽ có được!”
“Anh tin tưởng!” Anh cầm lại tay tôi, “Bởi vì anh đã gặp em!” Tay bị nắm lại làm tôi có cảm giác đau đớn, nhưng đồng thời lại dường như cảm nhận được một loại ưu thương dày đặc.
Trở lại khách sạn, Lý Minh Ngôn đi đăng kí một căn phòng khác, anh giúp tôi đỡ chị về phòng, “Tốt lắm, em sẽ chăm sóc chị ấy, anh về phòng mình nghỉ trước đi! Nơi này không cần anh hỗ trợ nữa đâu!” Anh nhìn tôi cười cười, nói, “Có gì thì gọi điện thoại cho anh!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Tôi kéo bà chị ngủ say như lợn chết ngồi dậy cho tỉnh, sau đó lại tha chị ấy đi tắm rửa, giúp chị chuẩn bị một chút nước để tỉnh rượu. Lăn lộn một hồi rốt cuộc cũng xong.
Đang tắm rửa đột nhiên lại nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, mở cửa ra, là Lý Minh Ngôn. Ánh mặt của anh nhìn tôi như có hơi giật mình, nhưng lập tức lại không phục lại như thường, ôn nhu cười nói, “Lâu như vậy chắc là đã xong rồi đúng không? Có thể theo giúp anh không?”
“A……..” Tôi ngẩn người, “Cùng anh…….”
“Đi theo giúp anh trò chuyện phiếm. Không được sao?” Vẻ mặt anh thẳng thắn mong chờ nhìn tôi.
“Ách, đã trễ thế này rồi, vẫn là ngủ đi thôi!”
“Anh ngủ không được!”
“Cái đó…… ôi chao, anh!” Anh đột nhiên kéo tay tôi kéo ra ngoài, nói “Đi thôi!”
“Ôi chao, anh………. Anh………” mặt thấy khăn tắm trên người sắp rớt ra rồi, không ngừng ngay không dám lộn xộn.
Sau khi vào phòng anh buông tôi ra, hai tay lại đặt bên hông tôi, loại hành động có tính xâm lược này làm cho tôi không biết làm sao, kinh ngạc nhìn anh. Anh cúi đầu, ở bên tai tôi cố ý hạ giọng nói, “Tin tưởng anh, trước khi em không muốn, anh đảm bảo không có cử chỉ vượt rào nào!” Nói xong anh nhẹ nhàng hôn lên má tôi. Ngẩng đầu, nhìn tôi ôn nhu cười.
Tuy rằng anh cam đoan như mặt của tôi không hiểu sau lại tự nhiên đỏ lên.
Xem ra anh cũng là vừa mới tắm rửa xong. Trên người còn man mác hương thơm, dung nhan tuấn tú, da thịt trắng noãn. Trong ánh đèn này lại càng trở nên nổi bật hơn, nhưng đối mặt với hình ảnh mĩ nam này, tôi lại không có tâm để thưởng thức, tôi cười gượng hai ba tiếng, nói, “Anh muốn gán gẫu cái gì đâu……….”
Anh kéo tôi đi đến bên giường, quyết đoán đem tôi đặt trên giường, còn anh cũng theo lên giường.
Anh kéo chăn, đắp cho cả hai, nắm cả tôi nằm xuống, cười cười nói, “Em không mang thẻ phòng cũng không thể về phòng được! Để cho chị em nghỉ ngơi đi, em ở trong này theo giúp anh ngủ!”
“Em……….. anh………” tôi bị một loạt hành động của anh làm cho ngu ngơ, cơ hồ là không thể nói được tiếng nào.
Đây…… đây là Lý Minh Ngôn sao….. đây…….. cái này…….. anh có phải uống sai thuốc rồi hay không vậy, làm sao mà mấy ngày nay giống như là đổi tính, vô cùng thân thiện với tôi vậy?!
“Em cảm thấy mình ngủ ở đây không thích hợp!” Nói xong tôi ôm gối muốn đi xuống, anh đột nhiên túm tay tôi lại, anh tì người vào phía trên tôi, “Khó mà có được. Em cùng anh ngủ!” Nhìn vẻ mặt này là thái độ không tha cho kháng cự.
“Được rồi…. không còn sớm……” tôi nuốt nước miếng, trong lòng khẩn trương vô cùng, “Chúng ta nhanh chóng ngủ thôi!”
“Trước khi ngủ phải có hôn ngủ ngon!” Thanh tuyến của anh đột nhiên ép tới cực thấp, hơi khàn khàn, tự nhiên có ái muộn nhè nhẹ. Anh cúi đầu, tôi bị bao phủ dưới hơi thở của anh, tay chân cứng ngắc, ngay cả tư duy cũng như đình chỉ, …….. Một khắc khi môi của anh chạm vào môi tôi, di động của tôi đột nhiên vang lên. Tôi giật mình, vội vàng nghiêng đầu xoay người xuống giường.
Tôi cầm lấy di động trên sofa, mở ra.
…………. Là Trần Diệu Thiên gửi tin nhắn đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!