Cậu nhìn về phía Tô Việt Bạch, Tô Việt Bạch vội vàng giơ tay thề hứa: “Anh! Em đã thề không nói một lời nào! Thật sự em không nói gì cả! Ông ngoại và mọi người tự nhìn ra!”
Cô bé mới nói xong, ông nội Chu đã gõ gậy chống “Hừ” một tiếng: “Cái này còn cần người khác nói sao?! Con là thằng cháu trai một tay ông nuôi nấng, con đang suy nghĩ chuyện gì chả lẽ ông còn không biết?! Muốn giấu ông ư? Còn non lắm!”
Chị dâu cũng dịu dàng cười nói: “Đúng thế nha, Tiểu Từ. Lần sao nếu em không muốn mọi người phát hiện thì cũng nên khiêm tốn lại, từ khi về nhà đến giờ hai mắt em luôn dừng trên người Tiểu Cố, có dời đi lúc nào đâu”.
Chu Trăn Bạch thì chỉ bình luận một câu rất đơn giản: “Em còn không cho Chu Tiểu Việt hôn người ta”.
Chu Từ Bạch: “…”
Thật sự rõ ràng đến vậy sao?
Mẹ Chu nhìn con trai đang trèo thang đi xuống, không nhịn được, bật cười: “Con trai ngốc, chúng ta ai mà chưa từng có thời nói chuyện yêu đương? Tình yêu cuồng nhiệt của những người đang yêu nhau sao có thể giấu cho được, mà con ấy à, thích Tiểu Cố đến như vậy sao? Mới có một đêm tách nhau ra đã phải trèo tường đi tìm thằng bé?”
Chu Từ Bạch thu tầm mắt lại, bước xuống khỏi bậc thang dài, đứng trước mặt bố mẹ mình, nghiêm túc chắc chắn đáp một tiếng “Vâng”.
Không định giải thích, không định trốn tránh, tựa như đã chấp nhận đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Mẹ Chu vươn tay sửa lại tóc mái bị gió đêm thổi loạn của cậu, phát hiện muốn vuốt tóc cho con trai có chút tốn sức hơn rồi, không hiểu từ lúc nào con trai nhỏ của bà đã trở thành một người đàn ông cao lớn đến thế.
Bà nhẹ giọng hỏi: “Thế nhưng lúc con học xong cấp hai từ Nam Vụ trở về, không phải đã từng vụng trộm bảo với mẹ, con đã gặp được cô gái con thích rồi sao? Sao giờ lại thích một cậu bé vậy?”
Chu Từ Bạch rũ hàng mi, giống như có chút xấu hổ, lại giống như kiêu ngạo: “Cố Ký Thanh chính là cô gái hồi cấp hai đó”.
“…” Mẹ Chu bật cười thành tiếng: “Được rồi, xem ra con trai mẹ là một cậu ngốc, mẹ cũng đành chịu không có cách nào chữa thay con, may mà còn có Tiểu Cố thông minh, tháng ngày sau này của hai đứa hẳn là có thể cùng nhau vượt qua yên ổn”.
Ý tứ đã rõ ràng trong lời nói.
Chu Từ Bạch khó tin nâng mí mắt lên: “Mẹ, mọi người…”
“Chúng ta làm sao? Chả lẽ chúng ta lại một gậy chia lìa đôi uyên ương được hả?” Mẹ Chu lườm con trai: “Con ấy à, càng quan tâm lại càng loạn, người trong nhà có bao giờ can thiệp chuyện con quyết định chưa? Cuộc sống của các con là do các con tự định đoạt, đừng nói Tiểu Cố là một đứa bé ngoan, cho dù cả nhà ta không ai hiểu rõ nó, chỉ cần con đồng ý, cũng có thể tự gánh được tất cả hậu quả cùng trách nhiệm của mình, thế thì có liên quan gì đến chúng ta đâu?”
“Cuộc đời của ai cũng phải tự mình trải qua, chúng ta là bố mẹ, nhưng không thể thay các con sống hết cả đời, ấm lạnh các con phải tự trải, chỉ cần không thẹn với lương tâm, mẹ chỉ giận con đạo lý này sao con mãi không hiểu rõ. Tại sao lại không thể đường đường chính chính thích một người? Con không khó chịu sao?” Ánh mắt mẹ Chu nhìn con trai đã mang theo chế nhạo.
Lúc này Chu Từ Bạch mới ý thức được, đúng là mình quan tâm quá ắt sẽ loạn. Bởi vì cậu quá để ý Cố Ký Thanh, quá sợ mất đi anh, lại sợ anh bị tổn thương, cho nên đạo lý mẹ mới nói cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Mà em đã ngốc thì ngốc một mình thôi, sao còn lây ngốc cho cả Tiểu Cố vậy?” Ngón trỏ cùng ngón giữa của Chu Trăn Bạch kẹp một tờ giấy gấp gọn, đưa tới trước mặt Chu Từ Bạch, “Em tự xem đi”.
Chu Từ Bạch nhận lấy, mở ra xem xét.
Trên giấy là một bảng biểu kê khai rất chi tiết, giải thích rõ nguồn thu nhập, phương thức thu nhập, mức thu nhập, kế hoạch phát triển học tập, kế hoạch nghề nghiệp dự kiến trong mấy năm tới, sau đó là kế hoạch trả nợ và công việc sẽ làm vô cùng chi tiết.
“Hôm qua anh với Tiểu Cố ở trong phòng sách nói về chuyện này, thằng bé nói chắc chắn em không chịu để nó trả tiền, nhưng số tiền này là của nhà họ Chu, thằng bé nhất quyết muốn trả anh, anh đã đồng ý”. Chu Trăn Bạch đút hai tay vào túi, nói rất chậm rãi.
Chu Từ Bạch vội vàng nói: “Nhưng mà…”
“Anh biết, chỗ tiền này là tiền của riêng em, nhà họ Chu chúng ta cũng không thiếu mấy đồng này, nhưng một cậu bé thông minh bình tĩnh như thế, tại sao ngày hôm qua lại nghiêm túc lo lắng tới tìm anh nói mấy chuyện như thế? Chẳng phải nó sợ sau này hai đứa thẳng thắn với gia đình, người nhà sẽ không đồng ý hoặc lo lắng cho tiền đồ của nó hả? Cho nên bạn nhỏ của em muốn nghiêm túc ở cạnh em cả đời, số tiền này anh cứ nhận trước, chờ hai đứa tu thành chính quả, anh sẽ bỏ vào phong bì cho hai đứa gấp ba”.
Chu Trăn Bạch nói xong lại cười: “Thế nào, hay là không có lòng tin mình đi được đến ngày đó?”
Tất nhiên là có.
Chu Từ Bạch nhìn bảng biểu cầm trên tay, xúc động trong lòng không sao tả được.
Cậu đã từng chân thành hỏi Cố Ký Thanh sau này muốn thứ gì, anh có tính toán gì hay không, mà lúc đó Cố Ký Thanh chỉ hờ hững nhàn nhạt đáp cậu rằng: “Chuyện sau này cứ để sau này hẵng nói”.
Khi đó Cố Ký Thanh là một người chuyện gì cũng có thể làm được, lại tựa như một người cái gì cũng không thèm để ý, như chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai, cũng không định tranh thủ nhận bất cứ thứ gì, được chăng hay chớ.
Nhưng hiện giờ Cố Ký Thanh đã lo lắng vì tương lai của hai người họ đến mức có chút ngốc nghếch, lại còn nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch sau này, mà tương lai của anh, có rất nhiều rất nhiều nơi chứa bản thân cậu.
Chu Từ Bạch không biết mình nên đau lòng cho nỗi ngốc nghếch của Cố Ký Thanh, hay là nên vui mừng vì anh đã thay đổi, hoặc cảm ơn vì ông trời đã cho cậu gặp được một kẻ ngốc như anh.
Cậu vuốt ve bảng biểu trong lòng bàn tay một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu, nói với mẹ Chu: “Mẹ, mọi người có thể giúp con một chuyện không ạ?”
Cố Ký Thanh hoàn toàn không hay không biết một chút gì, chỉ mơ hồ cảm giác lò sưởi của mình đi mất một hồi, sau đó lại quay trở về, anh không nghĩ nhiều, tiếp tục ôm lấy lò sưởi ngủ đến tận khi trời sáng rõ.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua cũng dễ dàng hơn.
Dù sao người nhà họ Chu ai cũng bận rộn.
Mùng ba Tết, Chu Trăn Bạch tiếp tục đi làm, mẹ Chu cùng bố Chu ngày nào cũng phải xã giao, ông nội Chu thì hết đón tiếp cấp dưới cũ tới nhà thì lại đi dự đám cưới con cái đồng đội, ngay cả Chu Tiểu Việt cũng bị mẹ đưa đi học một khóa học cưỡi ngựa cùng kiếm thuật.
Cả căn nhà to lớn của nhà họ Chu chỉ còn lại hai kẻ rảnh rỗi, Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch.
Nói nhàn cũng không hẳn, bởi vì ngày nào anh cũng phải tới làm gia sư cho cô bé học ở trường trung học trực thuộc Thanh Đại, Chu Từ Bạch cũng ngày ngày phụ trách đón đưa.
Ban ngày lúc hai người họ đơn độc ở trong nhà, anh sẽ làm tổ trên giường Chu Từ Bạch đọc sách, vẽ mấy bức tranh nho nhỏ đáng yêu, còn Chu Từ Bạch ở trong phòng sách cách anh không đến năm mét, chế tạo vài mô hình kiến trúc của cậu.
Tối đến người trong nhà lần lượt trở về, tất cả quây quần bên một bàn ăn lớn, cả nhà gà bay chó sủa náo nhiệt ăn cơm.
Mà mẹ Chu kiên trì một ngày năm bữa đút cho Cố Ký Thanh, cái cằm nhọn hoắt của anh bắt đầu có được độ cong mềm mại.
Đến mức có đôi khi Cố Ký Thanh ngồi xếp bằng trên thảm, nhìn Chúc Chúc từ sau khi vào nhà họ Chu ngày càng tròn tròn, lại cúi đầu sờ sờ bụng chính mình, bắt đầu lo lắng phải chăng hai năm nữa mình sẽ không thể mặc vừa đồ múa.
Thế là anh tự động rủ rê Chu Từ Bạch đi tập thể dục.
Nhưng bản chất của anh vốn là một con mèo nhỏ lười biếng, cuối cùng lần nào đi tập thể dục cũng biến thành Chu Từ Bạch mồ hôi đầm đìa chống đẩy một bên, anh lại thảnh thơi ngồi trên lưng cậu ăn đồ ăn vặt Chu Tiểu Việt cung cấp.
Sau cùng sẽ bị Chu Từ Bạch tóm vào trong khu tắm rửa, một bữa tập thể dục dữ dội chính thức diễn ra, mỗi lần khu vực bị huấn luyện lại không giống lần trước.
Có lúc là eo, có lúc là đùi, có lúc là lực cánh tay, có khi là đầu gối, thậm chí có đôi khi là cả gương mặt.
Tóm lại sau mỗi lần vận động, Cố Ký Thanh sẽ thôi lo lắng cho khả năng bị béo lên của chính mình, anh ỉu xìu nghĩ, có khi mình nên ăn nhiều thêm một chút.
Một ngày cứ một ngày lại trôi qua.
Đợi đến tận khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, vào ngày cuối cùng anh đến nhà làm gia sư, cô bé con học sinh của anh không nhịn được, hỏi: “Thầy ơi, có phải gần đây thầy đang yêu đương không vậy?”
Bàn tay chữa bài thi của Cố Ký Thanh tạm dừng, nghiêng đầu, chớp mắt: “Rõ lắm hả?”
“Đúng đó ạ!” Hai mắt cô bé lấp lánh ánh sao: “Mặc dù trước kia thầy vẫn rất đẹp cũng rất tốt tính, nhưng em cảm thấy thầy lúc nào cũng không vui, như là có một khí chất u buồn vô cùng thần bí ấy. Thế nhưng hiện giờ trông thầy thật hạnh phúc nha, mà còn thường xuyên nhìn điện thoại di động, sau đó lại cười, cười vô cùng dịu dàng, giống như… À, đúng rồi! Giống như trông thấy một ngôi sao”.
Nữ sinh mới qua mười sáu tuổi, là độ tuổi nhạy cảm nhất cũng mong chờ nhất với những thứ tốt đẹp trên thế gian.
Cố Ký Thanh thuận theo tầm mắt cô bé nhìn sang chính mình trong tấm gương rộng, vẫn là tóc đen xõa tung trên trán, vẫn là làn da trắng hơi quá mức độ, vẫn là đuôi mắt nhỏ dài khẽ nhếch lên, vẫn là nốt ruồi có điềm không tốt, nhưng bởi vì ánh mắt bên trong đã thoải mái ấm áp hơn, thế nên tạo thành cảm giác khác hẳn ngày trước.
Thì ra lại rõ ràng đến như vậy.
Cố Ký Thanh vừa nghĩ thế, điện thoại trên bàn liền vang.
[Chu Đại Cẩu của Cố Miêu Miêu: Buổi học hôm nay đã kết thúc chưa? Em tới nơi rồi].
Cố Ký Thanh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phía cuối con đường đi vào khu biệt thự quả nhiên có một con Hummer quen thuộc đang dừng, Chu Từ Bạch dựa vào cửa xe đứng đợi, vừa loay hoay nghịch điện thoại, vừa xách theo một cái túi đựng khoai nướng.
Chẳng qua thời gian học thêm còn những nửa giờ, tại sao hôm nay Chu Từ Bạch tới sớm như vậy?
Cố Ký Thanh đang nghĩ ngợi, cô học sinh ở bên đã nằm sấp xuống bàn ngó ra theo, sau đó lập tức phấn khởi quay lại hô: “Thầy ơi! Kia là bạn trai thầy phải không? Trời ơi! Vừa A vừa đẹp trai nha!”
Cố Ký Thanh: “…”
Hiện giờ các bạn học sinh nữ đều rộng rãi tiếp nhận nhiều kiến thức tốt đẹp như vậy sao?
Mà anh không biết hiện giờ các bạn gái không những tiếp nhận nhanh và rộng, còn vui thích gặm đường CP giúp người làm niềm vui. Cô bé lấy bài thi của mình và đáp án tham khảo sang, đối chiếu mấy lần, nhanh chóng sửa vài câu, nói: “Thầy ơi, thầy xem, hôm nay kết quả của em hoàn toàn đúng, chúng ta sớm tan học đi thầy”.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì hết! Hôm nay là lễ tình nhân, chậm thêm chút nữa sẽ muộn mất, thầy đừng để bạn trai đợi lâu chứ. Mà hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi, thầy phải cho em nghỉ ngơi nha, em muốn cùng bạn trai trốn ra ngoài xem phim đó, đi mà thầy!” Cô bé nũng nịu đáng thương nhìn anh.
Lúc này Cố Ký Thanh mới nhớ ra, hôm nay đã là lễ tình nhân rồi.
Khó trách sáng nay Chu Từ Bạch đã đòi hỏi thân thiết với anh, anh tùy tiện hôn cậu một cái, cậu liền mất vui một cách kỳ lạ, hóa ra cậu “thẳng” nam này giận anh quên nói chúc mừng.
Nghĩ đến nội dung học thêm hôm nay cũng đã kết thúc, hiệu quả rất lý tưởng, cô bé con gần đây học hành cũng vất vả, Cố Ký Thanh mang theo ý cười, dịu dàng nhắc nhở thêm vài câu rồi thu dọn đồ đạc đi xuống tầng.
Chu Từ Bạch trông thấy anh, vội vàng chào đón: “Hôm nay tan học sớm thế sao?”
Cố Ký Thanh nghiêm túc đáp: “Bởi vì học trò của anh trông thấy bạn trai anh tuấn tú quá, cho nên không còn tâm tư lên lớp học thêm”.
Hai tai Chu Từ Bạch đỏ lên trong nháy mắt, cậu cúi đầu nhận lấy balo của Cố Ký Thanh, xoay người chui vào ghế lái.
Da mặt vẫn mỏng như vậy.
Cố Ký Thanh cúi đầu nở nụ cười, ngồi lên ghế phụ lái.
Chu Từ Bạch bóc khoai lang sạch sẽ đưa tới cho anh, thay anh cài dây an toàn.
Cố Ký Thanh nhận khoai lang, giả bộ vô ý hỏi một câu: “Nhưng mà tại sao hôm nay em lại đến đón anh sớm như vậy?”
Chu Từ Bạch đáp rất tự nhiên: “Hôm nay không tắc đường nên đến sớm hơn chút.”
Ồ, trình độ nói dối có chút tiến bộ.
Cố Ký Thanh cúi đầu ăn khoai lang, làm bộ không phát hiện, ngay cả khi đi ngang qua quảng trường dựng hẳn một bức tường đầy hoa hồng lớn, anh cũng cố tỏ ra chính mình mù lòa.
Chẳng qua chuyện ngoài ý muốn nhất là, xe không hề lái đến một nhà hàng nào đó, mà quay thẳng về nhà.
Lúc dừng ở gara để xe, Cố Ký Thanh khó hiểu chớp chớp mắt, Chu Từ Bạch không có ý định cùng anh trải qua một lễ tình nhân chỉ có hai người họ sao?
Chu Từ Bạch hiển nhiên cũng không định giải thích, chỉ nói với anh “Anh ở đây đợi em một lát”. Sau đó cậu xuống xe, đi lên tầng.
Có lẽ là quên đồ gì chưa cầm đi, Cố Ký Thanh không nghĩ quá nhiều.
Quả nhiên, Chu Từ Bạch nhanh chóng nhắn một tin nhắn tới: [Cố Chỉ Chỉ, anh vào nhà chút đi, có món đồ một mình em không mang nổi].
Cố Ký Thanh chậm rãi xuống xe, nhưng lúc đẩy cánh cửa nhà ra, anh lại sững sờ.
Trong nhà trống không, không có một người nào, chỉ có hoa hồng đỏ tươi theo cầu thang uốn lượn đi lên trên.
Phong cách lãng mạn quê mùa như vậy, nhìn thôi cũng biết chủ mưu là kẻ nào.
Quả nhiên không nên hi vọng quá nhiều vào mắt thẩm mỹ của một ‘thẳng nam cún lớn’.
Thế nhưng cho dù phong cách lãng mạn quá quê mùa đi nữa, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh một nam sinh vụng về cao to như Chu Từ Bạch lại nghiêm túc suy ngẫm tạo ra, hình như cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên trở nên đáng yêu hơn hẳn.
Cố Ký Thanh theo phương hướng chỉ dẫn của hoa hồng, từng bước một đi lên, sau đó đẩy cửa nhà kính trồng hoa, đón chào anh là cả một vùng hoa hồng tràn ngập ánh sáng.
Không phải loại hoa hồng đã được cắt bằng đóng gói tỉ mỉ, mà là loại hoa còn cắm rễ trong chậu đất, tươi tắn đầy sức sống. Ở giữa vườn hoa hồng có một bàn ăn, trên bàn ăn đặt bò bít tết được chế biến cẩn thận, một chai rượu vang đỏ đắt tiền, hai chiếc ly đế cao, cùng một giá nến bạc tinh xảo nhã nhặn.
Bên cạnh bàn ăn, Chu Từ Bạch thay một thân trang phục lịch sự, dáng người vai rộng eo hẹp đẹp mắt, càng nhìn càng thêm thành thục đẹp trai.
Cố Ký Thanh nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy những người mẫu đi trên sàn chữ T mặc âu phục vào cũng không đẹp trai bằng bạn trai nhà mình.
Chu Từ Bạch bị anh nhìn, hơi hơi xấu hổ, cúi đầu nắm hờ nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “À, chuyện đó, hôm nay Chu Tiểu Việt đã sang nhà Tô Việt Bạch, anh trai và chị dâu ra ngoài hẹn hò nhân ngày lễ tình nhân, mẹ và bố cùng nhau đến trường học cũ ôn lại mối tình đầu, ông nội em cũng về nhà cũ chuyện trò cùng bà nội, tối nay sẽ không có ai ở nhà cả, cho nên… Cho nên em muốn mời bạn trai của em cùng em trải qua lễ tình nhân này, có được không?”
Chu Từ Bạch nói xong, ngẩng đầu lên, một tay đặt sau lưng, một tay vươn tới phía Cố Ký Thanh.
Bề ngoài của cậu rất đẹp, lễ nghi học hành tử tế, khí chất đáng yêu vụng về thường ngày bị thu lại, mặc âu phục thẳng thớm đứng đó, tựa như một quý ông trẻ tuổi.
Cố Ký Thanh không có lý do gì để từ chối cậu, anh rụt rè lại có chút kiêu ngạo đưa tay mình ra.
Ngay cả khi trên người Cố Ký Thanh hiện giờ chỉ mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, thế nhưng giây phút bàn tay anh đưa tới, trông anh vẫn cao quý chẳng khác gì một vị hoàng tử.
Chu Từ Bạch biết, Cố Ký Thanh đang cố ý chiều cậu cùng nhau sắm vai một vị quý ông và một vị hoàng tử, mà cái cảm giác kiêu ngạo này đột nhiên làm cho sắc đẹp của đối phương càng thêm động lòng người.
Trái tim Chu Từ Bạch rung động, ôm lấy vòng eo của anh, rũ mắt cúi đầu, trong ánh nến lung linh, bầu không khí không thể nào tốt hơn được nữa.
Sau đó bên ngoài nhà kính truyền tới một tiếng “Gâu gâu!” long trời lở đất.
“…”
Chu Từ Bạch tạm dừng, mặc kệ, tiếp tục.
“Gâu gâu gâu!”
Chu Từ Bạch lại dừng, lại mặc kệ, lại tiếp tục thêm lần nữa.
“Gâu gâu gâu gâu!”
Chu Từ Bạch vẫn mặc kệ, vẫn tiếp tục.
“Gâu gâu gâu gâu gâu…”
Nụ hôn này muốn tiếp tục cũng khó tiếp tục được.
Chu Từ Bạch từ từ nhắm hai mắt, thở dài một hơi.
Cố Ký Thanh hết nhịn được, bật cười, đẩy cậu ra: “Em còn không mau quản con trai của em lại, em tin không, nó có thể nhảy vào đào hết hoa của em lên đó”.
Đương nhiên Chu Từ Bạch tin.
Thế là cậu chỉ có thể vác cái mặt khó chịu ra mở cửa phòng, đem con cún to nào đó có khả năng trèo từ vườn hoa lên tận tầng ba thả vào cửa.
Cậu cún to lập tức quẫy đuôi, hấp tấp chạy về phía Cố Ký Thanh, một cái nhấc móng bổ nhào tới, một chậu hoa hồng nghe lời đổ xuống theo.
Chúc Chúc: “…”
Chu Chu: “…”
“Cố Chúc Chúc!”
“Áu—”
Cố Chúc Chúc trốn vào sau lưng Cố Ký Thanh, lộ ra một cái đầu hối lỗi.
Chu Từ Bạch tức giận định bắt nó dạy dỗ một trận, Chúc Chúc vừa trốn vừa xoay người, không cẩn thận chân quấn vào một tấm vải đỏ, cậu chàng dùng sức hất chân, xoẹt một cái dứt ra, lồng thủy tinh bên dưới lập tức bại lộ.
Nhà kính trồng hoa lâm vào yên tĩnh.
Chúc Chúc ý thức được mình lại gặp rắc rối thêm lần nữa rồi: “…”
Chu Chu bị lộ món quà bất ngờ rõ sớm: “…”
Cố Ký Thanh giật mình khi trông thấy món quà trước mặt: “…”
Bên trong lồng thủy tinh không phải món quà đắt đỏ gì, chỉ là một mô hình trang viên thu nhỏ.
Vườn hoa xung quanh trang viên đầy những bông hoa hồng được điêu khắc bằng gỗ, đặt giữa một mặt cỏ mênh mông, trên bãi cỏ có bàn đu dây nho nhỏ, bên cạnh bàn đu dây là một chú Samoyed nằm dài, trên lưng Samoyed lại là một con mèo quýt nằm sấp, cách đó xa xa còn có hai bé Berger và Golden đang làm loạn đánh lộn.
Mà ở giữa trang viên có một ngôi nhà, nóc nhà là một nhà kính được lắp đặt hệ thống năng lượng mặt trời, kết cấu chung của nó được thiết kế theo mô hình toán học Cố Ký Thanh đã từng tạo dựng, chỉ là thiết kế đã tinh xảo hơn nhiều, có thêm cảm giác nghệ thuật, cùng rất nhiều tâm tư nho nhỏ của người tạo ra.
Ví dụ như Cố Ký Thanh thích lười biếng ngồi trên thảm đọc sách phơi nắng, thế nên lớp kính trong phòng ngủ không có bất cứ đồ trang trí nào, chỉ có một tấm thảm thật dày trải ngay bên cạnh.
Ví dụ như Cố Ký Thanh rất thích ngắm tuyết rơi, thế nên ở trong ngôi nhà có một đình viện, thiết kế trang nhã cổ xưa, nếu như ngắm tuyết rơi từ nơi đó quả thực sẽ rất đẹp.
Lại ví dụ như Cố Ký Thanh rất thích cảm giác làm việc trong bầu không khí của thư viện, vì thế có một bức tường trong nhà lắp đặt toàn là giá sách, mà trước giá sách có hai chiếc bàn đặt đối diện nhau.
Mỗi một chi tiết, từ trong ra ngoài đều được làm tỉ mỉ, không khó nhận ra người làm đã từng chút từng chút chế tác thủ công cẩn thận thế nào.
Cho nên lần đó Chu Từ Bạch hỏi mượn mô hình chiếc lều năng lượng mặt trời của anh là bởi vì cậu đang muốn làm thứ này.
Mà mấy ngày nay cậu cứ giấu diếm anh, một mực làm ‘bài tập mô hình kiến trúc’ cũng là vì thứ này.
Cố Ký Thanh nhớ tới những vết thương nhỏ luôn luôn xuất hiện một cách khó hiểu trên bàn tay Chu Từ Bạch, khẽ cất giọng gọi: “Chu Từ Bạch”.
“Hả? Em… cái đó, thật ra….”
Chu Từ Bạch bị anh gọi một tiếng, lấy lại tinh thần, nhưng giữa cơn bối rối cậu còn chưa kịp suy nghĩ được mình nên nói cái lời thoại cảm động lòng người đã chuẩn bị kỹ càng kia ra như thế nào, Cố Ký Thanh đã kéo Chúc Chúc đến bên cạnh cậu.
“Chúc Chúc từ bé đã thiếu thốn sự giáo dục từ em, hiện giờ em còn định dạy dỗ nó bằng bạo lực hả?” Cố Ký Thanh bình tĩnh cất lời.
Chu Từ Bạch đột nhiên biến thành một ông bố xấu xa: “?”
Cố Ký Thanh lại hỏi: “Nó được một tay anh nuôi nấng lớn lên, em lại nhẫn tâm để hai chúng ta cùng nhau ăn cơm trong ánh nến rực rỡ, còn nó phải ở ngoài ăn đói mặc rách sao?”
Chu Từ Bạch: “??”
“Thế nên em có muốn cùng anh lên sân thượng uống rượu không?”
“??? Không phải… Hả?”
Chu Từ Bạch vốn tưởng rằng Cố Ký Thanh đang chất vấn vấn đề giáo dục với cậu lập tức sững sờ.
Mà không đợi cậu kịp phản ứng, Cố Ký Thanh đã đem giỏ đựng rượu vang đưa đến trước mặt Chúc Chúc, Chúc Chúc ngoan ngoãn ngậm vào.
Sau đó Cố Ký Thanh cầm theo hai chiếc ly đế cao, nói với Chu Từ Bạch: “Cầm bò bít tết lên”.
Liền đi thẳng ra ngoài.
Chúc Chúc quẫy đuôi, ngậm rượu vang, hấp tấp chạy sau.
Chu Từ Bạch cũng vội vàng bưng đĩa bò bít tết, cầm một tấm chăn mỏng, nhanh chân đuổi theo.
Ra khỏi nhà kính ở tầng ba, lại thuận theo cầu thang đi lên tầng bốn, chính là sân thượng của căn nhà. Diện tích tầng bốn chỉ bằng một nửa tầng ba, thế là lúc ngồi ở ven sân thượng, hai người họ có thể trông thấy toàn bộ hình ảnh trong nhà kính tầng ba một cách rõ ràng.
Đầy phòng hoa hồng, ánh nến lung linh, nhìn vào mô hình ‘trang viên’ kia cũng có một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cố Ký Thanh buông thõng hai chân, ngồi xuống bên thành sân thượng, rót hai ly rượu vang, đưa một trong hai cho Chu Từ Bạch, nói: “Trước kia ở trong nhà họ Cố, chỗ anh thích nhất chính là sân thượng”.
Chu Từ Bạch sợ anh ngã xuống, vội vã nhận ly rượu trong tay anh, một tay ôm eo anh lại, ngồi xuống bên người.
Cố Ký Thanh lại rất thoải mái, tựa như anh biết có Chu Từ Bạch ở chỗ này, anh không thể nào rơi xuống được, thế là anh nâng ly rượu vang, vung vẩy đôi chân, hỏi: “Em có biết Nam Vụ vốn là một thành phố núi không? Những chỗ cao nhất ở nơi đó luôn rất cao rất cao”.
“Ừ”.
Chu Từ Bạch dùng chăn lông quấn Cố Ký Thanh cùng chính mình thật chặt.
Cố Ký Thanh nhìn về phía hồ nước xa xa: “Nhà cũ của nhà họ Cố ở trên một sườn núi rất cao, khi đó anh còn rất nhỏ, có đôi khi sẽ nhớ nhà, có đôi khi sẽ nhớ bố, hoặc muốn trốn chạy, những lúc đó anh sẽ chạy lên sân thượng một lát, xem những ngôi nhà tràn ngập ánh đèn. Anh tưởng tượng nếu như anh có một ngôi nhà, anh sẽ chọn ngôi nhà ở nơi nào, chọn được chỗ rồi, anh sẽ tự dựng cho mình một câu chuyện, tưởng tượng đến tận khi anh cảm thấy hài lòng, lúc đó mới trở về phòng ngủ, giấc mộng trong đêm cũng ngọt ngào hơn”.
Đại khái là do có rượu vang đỏ thấm nhuần, giọng nói kể lại chuyện xưa của Cố Ký Thanh rất ấm rất chậm, ánh mắt giương về phía xa xa cũng rất dịu dàng.
“Khi đó anh thường xuyên trông thấy bố mẹ đưa những bạn nhỏ đến trường, trông thấy người một nhà cãi vã vui vẻ, anh vô cùng ước ao. Ao ước lâu rồi dần dần mất đi chấp niệm, bởi vì anh cảm thấy có những thứ đồ những suy nghĩ không còn ý nghĩa, cho nên lần đầu tiên em nhắc đến chuyện muốn trở thành nhà của anh, thực ra anh không hiểu đó là cảm giác gì, cũng không có hi vọng gì với nó cả, cũng không hề chờ mong nó. Nhưng Chu Từ Bạch à…”
“Vâng?”
“Hiện giờ anh ngồi ở chỗ này, trông thấy muôn vàn ánh đèn sáng như vậy, đột nhiên anh không cảm thấy ước ao, cũng không hề muốn tự tưởng tượng cho mình một câu chuyện nữa”.
Cố Ký Thanh nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh: “Bởi vì vừa rồi trông thấy mô hình trang viên của em, trong khoảnh khắc ấy anh đã hiểu thế nào là nhà. Anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh chúng ta ngồi bên đu dây cùng nhau đọc sách, Chúc Chúc nằm ngay bên cạnh. Anh có thể tưởng tượng được chúng mình cùng làm việc một nơi, khi mệt mỏi rồi sẽ giống như bây giờ, cùng nhau uống một ly rượu vang đỏ. Thậm chí anh có thể trông thấy được hai đứa mình năm mới tết đến ngồi trong đình viện ngắm tuyết rơi, mẹ em đuổi tới hỏi xem hai đứa đã mặc quần thu rồi chứ”.
“Cho nên Chu Từ Bạch à, về sau hai chúng ta đừng bao giờ chia tay nhé, nếu không anh sẽ không còn nhà nữa”.
Cố Ký Thanh nhìn Chu Từ Bạch, lời nói thẳng thắn nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng như chứa cả bầu trời sao, mang theo hi vọng chân thành cùng yêu thương quyến luyến.
Một bụng lời ngon ý ngọt Chu Từ Bạch chuẩn bị sẵn trong lòng đột nhiên không còn đất dụng võ, chỉ có thể bối rối giải thích anh nghe: “Sao chúng ta có thể chia tay được, hơn nữa câu chuyện của chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn anh tưởng tượng nhiều. Thứ kia chỉ là một mô hình, nhưng em đã nói với bố em xong xuôi rồi, sau này ông sẽ cho em một mảnh đất, chờ cả hai chúng ta tốt nghiệp ra trường, anh và em có thể biến nó thành sự thật, đến lúc đó nó chính là căn nhà tân hôn của chúng mình, chúng ta sẽ nuôi thật nhiều cún nhiều mèo anh nhé…”
Chưa đợi Chu Từ Bạch nói hết tất cả, Cố Ký Thanh đã nhẹ nhàng chạm vào môi cậu.
Chất lỏng mềm mại truyền sang miệng, mang theo men say của rượu nồng, Chu Từ Bạch ôm anh vào lòng, ly rượu vang rơi xuống đất vỡ vụn, Chúc Chúc hốt hoảng “áu” một tiếng, nhanh chóng chuồn đi.
Xa xa có ngọn gió thổi qua, hương vị mùa xuân được nó mang tới, hai người họ đắm chìm trong một nụ hôn, chìm vào góc tối không có ánh đèn soi rọi, bên dưới là hoa hồng đỏ ửng tựa như một vùng mây, nếu như không mượn men say thật lòng nói ra câu yêu mến, thì liệu có xứng với phong cảnh với người yêu bên mình.
Thế là Cố Ký Thanh nhẹ nhàng nâng hàng mi, hỏi: “Chu Từ Bạch, em có biết không, thực ra xương quai xanh cũng có thể chứa rượu đấy”.
Nếu như cắt tất cả hoa hồng trên thế gian cũng không thể ngăn cản mùa xuân tiến đến*, vậy thì tình yêu đã thức tỉnh rồi, điên cuồng thêm một chút thì có làm sao?
* “You can cut all the flowers but you cannot keep spring from coming” – Pablo Neruda