Đừng Hòng Bẻ Cong Được Tôi - Chương 72: Ngoại truyện số 2: Con?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Đừng Hòng Bẻ Cong Được Tôi


Chương 72: Ngoại truyện số 2: Con?


Chu Từ Bạch một mực khắc ghi lời nói của Cố Ký Thanh ở trong lòng mình, sau đó thành công cầu hôn anh ngay trong ngày anh về nước.

Về phần hôn lễ tổ chức thế nào, hai người họ đều không hẹn mà cùng lựa chọn, thời điểm sớm nhất cũng là sau khi tốt nghiệp xong.

Dù sao hai người đều muốn cố gắng sử dụng năng lực của mình để cho đối phương một hôn lễ hoàn hảo.

Thế là quan hệ hiện tại của hai người họ vẫn tạm thời duy trì ở mối quan hệ vị hôn phu, chung sống ngọt ngào, cùng nhau nuôi dưỡng đứa con trai độc nhất.

Nhưng chuyện này chẳng hề liên quan đến gì đến mong muốn khoe khoang của kẻ cuồng khoe tình cảm – Chu Từ Bạch.

Ngày thất tịch, Chu Từ Bạch đăng ảnh chụp ngày cầu hôn hôm đó lên mạng.

[@Hôm nay Cún đã kết hôn với Mèo chưa: Vẫn chưa. Nhưng đã ngoéo tay rồi.]

Ảnh đi kèm: Mười ngón tay đan xen cùng đeo nhẫn cưới, đi kèm bờ biển trải dài hoa hướng dương nở rộ, thêm một cái đầu cún Samoyed.

[@Cyan chia sẻ lại: Một nhà ba người ấu trĩ khoe khoang tình yêu].

[Bình luận: Điên mất rồi.]

Bình luận điên rồi thực sự đã điên rồi.

Bởi vì ban đầu hai người họ chưa từng làm rõ cũng không bày tỏ thái độ phủ nhận, đám người gặm đường CP chỉ dám gặm ngầm không dám gặm thẳng, kết quả sau này hai người họ chia xa rồi lại quay về, đăng một bài Weibo như thế này, đám fan CP Mèo Cún trực tiếp vui sướng kêu lớn.

[Ôi mẹ ơi mẹ ơi! Hôm nay các cô gái của Mèo Cún chúng ta đón tết!!! Cún ơi mau xông nhanh lên cho mẹ! Tha con Mèo kia về nhà! Ngày ngày bắt Mèo meo meo gọi!!!]

[Á á á! Đính hôn rồi! Đính hôn rồi! Là ai gặm đường phát điên thì tôi không nói đâu! Cún ơi nhất định phải đối xử thật tốt với Mèo đấy nhé!]

[Hu hu hu hu, ban đầu tôi là người cực kỳ ghét chuyện ghép cặp CP người thật, thế nhưng sau khi xem hết cuốn truyện Mèo và Cún, tôi thực sự cảm thấy Mèo vất vả và may mắn biết bao. Cuối cùng hiện giờ Mèo cũng có nhà rồi, cho nên Cún ơi, nhất định phải đối xử thật tốt với Mèo đấy nhé].

[Chờ chút? Cho nên hiện giờ Mèo và Cún đã không còn chia xa nữa rồi hả?]

[Á á á! Xa cách một năm có thể ăn được thịt rồi! Con không ăn nhiều thêm vài bữa mẹ sẽ xem thường con đó!!!]

[Thế nhưng đọc truyện tranh luôn cảm thấy Cún là một nam sinh rất ngây thơ rất chính nghĩa, chắc là cậu ấy sẽ không từ chối hành vi trước hôn nhân, sau đó cử hành hôn lễ rồi mới ăn Mèo đấy chứ?!]

[Đệt! Căn cứ vào hình tượng thiết lập của Cún thì có khi có thể đó! Dù sao lần trước cái cảnh Cún hôn trộm Mèo ấy, Cyan chẳng dùng màu đỏ bôi trọn lên mặt Cún rồi còn gì!]

[Không được! Sắc nữ không mời vẫn tới! Tôi tuyệt đối không cho phép trên thế giới này có con Cún nào không đánh dấu lên người vợ mình! Mau đem tấm ảnh sắc sắc* kia của A Đại cho Cún xem! Tôi không tin cậu ta kiềm chế được!]

(*) Gốc: 涩涩 – đồng âm với  色: sắc

[Còn cả cuốn truyện đồng nhân kia nữa! Cái cuốn có thiết lập ABO ấy!!! Nhìn thấy liêm sỉ của tôi rơi rớt chưa! Nhất định phải gửi cho Cún đấy nhé!]

[Không phải chứ, Cún ngây thơ như vậy, mấy người không sợ cậu ấy kéo mọi người vào sổ đen sao? Internet cũng không phải nơi nằm ngoài sự kiểm soát của pháp luật đâu đấy nhé].

[Đệt! Mọi người mau sang Twitter xem đi!!! Hình như ảnh chụp của Mèo với Cún bên Harvard bị đào ra rồi! Òa! Tuyệt vời quá! Hai người họ còn xứng đôi hơn cả tôi tự tưởng tượng].

[Ôi đệt mợ đệt mợ!!! Cái ôm Koala gì đó đâm cho tôi ngất rồi!!! Kích thước chênh lệch còn cả màu da chênh lệch nữa, tôi nghẹn chết mất thôi! Cún đẹp trai quá, Mèo thì đẹp tuyệt vời làm sao! A Vĩ nguyện tự qua đời tại chỗ rồi hồi hồn sống lại].

[Trời ạ, nốt ruồi lệ của Mèo đâm thẳng vào lòng tôi rồi… Ôi! Trái tim của tôi mách bảo tôi muốn nhìn thấy anh ấy khóc trên giường! Nhanh khóc cho tôi! Khóc dữ vào! Cún, cậu không lên được thì để tôi lên!]

[Lầu trên, đây là phần bình luận ở Weibo của Cún đó, cô cẩn thận kẻo bị ám sát nha].

[Đệt! Tôi là acc clone của lầu trên, sao tôi lại bị kéo vào danh sách đen rồi thế này?]

[Ha ha ha ha, vì sao cô bị kéo vào danh sách đen cô còn không tự hiểu sao?]

[??? Vậy tại sao tôi chỉ là một người tốt bụng bình thường chia sẻ truyện đồng nhân cũng bị vào danh sách đen?! Tôi chỉ là một đại sứ tuyên truyền ABO cho mọi người làm niềm vui thôi mà.]

[Bởi vì Cún của chúng ta rất ngây thơ, tuyệt đối không được sắc sắc sắc!]

[Ôi, xem ra chỉ có thể tạm thời tha cho cái eo của Mèo, nhưng mà có được một cậu bạn trai chính trực ngây thơ trung thành như thế, Mèo cũng hạnh phúc quá nha].

Hạnh phúc thì đúng là hạnh phúc thật.

Nhưng cái eo nào có được bỏ qua.

Trong một tháng gần đây, cái eo của Cố Ký Thanh suýt chút nữa bị giày vò đứt đoạn. Anh nằm trên giường, xem điện thoại di động, cảm thấy đám người này có phải đã hiểu lầm gì đó với cụm từ ngây thơ chính trực trung thành không vậy?

Anh nghĩ nghĩ, xoay người, vừa vặn trông thấy Chu Từ Bạch đang tựa ở đầu giường, nhìn màn hình laptop, nhếch môi, hai tai đỏ ửng, sắc mặt rất nghiêm túc chăm chú, không biết là lại đang kéo bạn nhỏ xui xẻo tuyên truyền nội dung sắc sắc nào đó vào danh sách đen.

Nhìn qua thì đúng chính xác là một cậu trai ngây thơ chính trực.

Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Chu Từ Bạch thấy anh không mặc quần dài đã lập tức ngại ngùng đóng sập cửa phòng, Cố Ký Thanh nở nụ cười.

Anh mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Chu Từ Bạch lại đột nhiên ngẩng đầu. Sau khi đối mặt với ánh mắt của anh, cậu vội vàng đóng màn hình laptop cái bộp, để lại một câu “Anh tỉnh rồi à? Em mang bữa sáng đến cho anh nha”. Sau đó nhanh chóng nhảy xuống giường, ra khỏi phòng.

Mấy chữ “Chào buổi sáng” còn kẹt trong miệng Cố Ký Thanh đang nằm trong chăn, anh chớp chớp mắt, ngây người.

Chu Đại Cẩu lại lén lút giấu anh làm ra chuyện gì trái lương tâm rồi?

Cố Ký Thanh nhanh chóng đưa ra kết luận này, sau đó thuận tay cầm laptop tới, mở màn hình lên.

Xuất phát từ sự tin tưởng với người còn lại cùng chuẩn bị cho cả hai có thể sử dụng đồ đạc của nhau trong bất cứ tình huống nào, tất cả mật mã của hai người họ đều sử dụng chung, bình thường cũng chẳng kiểm tra thông tin cá nhân nào của người còn lại, xưa nay chưa từng lo lắng đối phương trông thấy chuyện gì, cho nên chuyện sử dụng thiết bị điện tử của đối phương đối với anh và Chu Từ Bạch là chuyện hoàn toàn bình thường.

Chỉ là sau khi mở ra, nội dung bên trong khiến cho Cố Ký Thanh sửng sốt.

“Cún công Mèo thụ thiết lập ABO, vợ Mèo mang theo bụng bầu… bỏ trốn?”

Lúc Cố Ký Thanh đọc mấy chữ tên của cuốn truyện này, âm cuối của anh đã nghi ngờ mà cao hơn thêm hẳn hai độ.

Anh biết sau khi tài khoản phụ của Chu Từ Bạch bị lộ, cộng thêm những bức tranh đồng nhân của A Đại, siêu thoại của truyện tranh đã tràn ngập những sản phẩm kỳ quái, nhưng anh một mực bận mải nên không xem qua, kết quả mới nhìn một chút đã xem được một tiêu đề hoành tráng như vậy.

Mà nội dung bên dưới tiêu đề cũng làm cho Cố Ký Thanh khó có thể tưởng tượng được.

[Vào tháng thứ ba Cyan rời đi, White liền bước vào kỳ mẫn cảm dài dằng dặc lại gian nan, cậu vốn là Alpha cấp cao, cho dù bình thường có mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa, khi tiến vào kỳ mẫn cảm lại yếu ớt bấy nhiêu. Cậu khóa trái mình trong phòng ngủ của Cyan, từ từ nhắm hai mắt, cắn răng, nắm chặt tay, lòng bàn tay bị bấu chặt đến độ xuất hiện vết máu.]

[Nếu như Omega của cậu còn đang ở chốn này, nhất định anh sẽ dịu dàng ôm chặt lấy cậu, dùng pheromone trấn an cậu, nhẹ giọng dỗ dành cậu, còn có thể mở chính mình ra, dù đau đến mức không nhịn được cũng vẫn mặc cậu phóng túng như cũ, tiếp nhận cậu, Omega của cậu vĩnh viễn là lớp vỏ bọc dịu dàng mạnh mẽ nhất cho cậu].

[Thế nhưng Omega của cậu đã rời đi mất rồi, cũng chỉ vì một câu nói ấy. Cậu là người thừa kế gia tộc hệ Cún, cậu không thể thích một Omega hệ Mèo, giữa hai người họ chỉ có thể tồn tại dục vọng của pheromone mà thôi].

[Lúc đầu cậu cũng cho rằng như vậy, nhưng đến tận khi cậu không thể nào tìm được người luôn nghiêm túc nghe cậu trò chuyện nữa, không tìm được người dịu dàng ôm cậu nữa, không tìm được con mèo con mỗi khi ngửi thấy pheromone của cậu sẽ quyến luyến quấn cái đuôi lên, cậu mới phát hiện cậu đã yêu anh đến mức không tài nào kiềm chế].

[White đem tất cả quần áo của Cyan lưu lại trong nhà, chất thành một cái tổ kín không kẽ hở, trốn trong đó, tham lam hương vị pheromone còn sót lại, từ từ nhắm hai mắt, điên cuồng nhớ thương người mình yêu, một thứ chất lỏng mặn chát nào đó từ khóe mắt cậu lăn xuống, thấm ướt bộ đồ múa màu trắng].

[Cậu chìm đắm trong cơn đau đớn và nhớ nhung, không biết bao nhiêu lần mê man đau đớn vì kỳ mẫn cảm của mình, điện thoại di động của cậu bỗng reo vang, cậu mất kiên nhẫn nhấc điện thoại, lại nghe được một câu: “Tổng giám đốc, chúng tôi tìm được phu nhân rồi”. Cậu lập tức ngồi dậy từ trong đống quần áo, giọng nói kích động khàn khàn hỏi: “Anh ấy ở đâu?!]

[Nhưng trả lời cậu chỉ có một khoảng không im ắng cùng một tấm ảnh. Trên ảnh là một chú Mèo đang cầm ô, mang theo túi xách, đứng trước cửa một cửa hàng tiện lợi, bụng phồng lên thành một đường cong rõ ràng, vừa nhìn qua cũng đoán ra đã được bốn năm tháng, vừa vặn trùng hợp với kỳ phát tình của Cyan trước khi rời khỏi cậu.]

[Cậu nhớ rõ trước khi Cyan rời đi, anh đã nằm trong lòng cậu phàn nàn rằng hình như anh có mỡ bụng rồi, mà sườn xào chua ngọt của cậu ăn chẳng thấy đủ chua, uống sữa tươi cũng cảm thấy buồn nôn, cho nên… Omega của cậu mang thai rồi?!]

[Ý thức được chuyện gì xảy ra, White lập tức trợn to hai mắt…]

Giây phút nhìn thấy hàng chữ này, Cố Ký Thanh cũng lập tức trợn to hai mắt.

Tại sao anh có thể mang thai được?!

Anh mở to mắt, khó có thể tưởng tượng được tiếp tục đọc xuống, sau đó được chứng kiến người thừa kế tộc Cún bá đạo theo đuổi Mèo của mình và con, quỳ xuống bán thảm cầu tha thứ, cuồi cùng dựa vào chuyện bảo vệ Mèo mà khiến chính mình bị thương phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, mới có thể dỗ dành Mèo nhỏ mềm lòng theo cậu về nhà.

Lại sau đó nữa, tổng giám đốc bá đạo biến thành con cún trung thành, mỗi ngày bận rộn hầu hạ ngược xuôi, tự mình thành chiếc nôi, làm bữa ăn dinh dưỡng, nấu canh cá chép, giúp vợ chăm con, chăm sóc cả hai vợ con một tấc không rời, đồng thời dựa vào đáng thương mà lừa gạt vợ yêu mở khoang sinh sản.

Khi xem đến đoạn miêu tả chi tiết về lần đánh dấu trọn đời cuối cùng của thế giới ABO, Cố Ký Thanh đột nhiên hiểu ra tại sao đêm qua Chu Từ Bạch lại điên cuồng cắn cổ mình.

Cho nên bạn trai chính trực ngây thơ trung thành nào đó bình thường đều đang lén xem mấy thứ đồ kỳ quái này đấy hả?

“…”

Chẳng trách thắt lưng mình càng lúc càng khó chịu nổi.

Im lặng ngắn ngủi qua đi, Cố Ký Thanh nhấn con chuột, nhìn một đống file txt mang thai chạy trốn Chu Từ Bạch lưu giữ, đầu nhón tay khẽ nhấn, một ý xấu tràn ra trong đầu.

Thế là buổi chiều ngày hôm sau khi Chu Từ Bạch vừa làm xong việc của mình, mang theo bữa tối tình yêu về đến nhà, thứ cậu nhìn thấy là Cố Ký Thanh ốm yếu cuốn chăn nằm trên giường.

Cậu vội vàng đặt bữa tối lên tủ đầu giường, ngồi xổm xuống, sờ trán Cố Ký Thanh: “Mèo ơi, anh không thoải mái ở đâu hả?”

Cố Ký Thanh quấn chăn thật chặt, nói: “Có chút mệt mỏi”.

“Vậy chúng mình uống một ly sữa nóng trước nha?”

Chu Từ Bạch ấm giọng dỗ dành.

Cố Ký Thanh “Ừ” một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, lúc anh nhận sữa bò, hàng lông mày khẽ nhăn lại.

Mặc dù anh nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, nhưng Chu Từ Bạch vẫn vội vàng hỏi: “Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái phải không?”

Cố Ký Thanh rũ hàng mi, thấp giọng nói: “Hơi buồn nôn”.

Sao lại buồn nôn? Ăn phải đồ ăn hỏng rồi hả? Nhưng gần đây đều ăn cơm trong nhà cả mà? Không thể nào đâu.

“Mèo ơi, bây giờ anh đừng ngủ nướng nữa, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nha?” Chu Từ Bạch cuống cuồng, không đợi Cố Ký Thanh trả lời đã chuẩn bị đi lấy quần áo đến cho anh thay.

Cố Ký Thanh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “Không cần đến bệnh viện đâu, chiều nay anh đã đi rồi, chỉ là anh muốn ăn chút đồ chua”.

Chua?

Là sao?

Không hiểu vì sao Chu Từ Bạch lại bỗng thấy triệu chứng này quen quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra quen ở chỗ nào.

Cố Ký Thanh nhìn cậu ngơ ngác, trong lòng thầm cười trộm, trên mặt vẫn duy trì nghiêm túc dịu dàng: “Chu Từ Bạch, chúng ta có em bé mới rồi”.

Em bé, mới?!

Dù cho năm nay Chu Từ Bạch đã bắt đầu dấn thân vào việc làm ăn trong nhà, cho nên đã trưởng thành hơn không ít, nhưng khi nghe được mấy chữ này, cậu vẫn sững sờ đứng im tại chỗ.

Cố Ký Thanh nhìn nét mặt sửng sốt ngốc nghếch của cậu, liền biết đám văn học ôm bụng bầu bỏ trốn độc hại không ít, không thì một người đàn ông bình thường ai lại coi đó là thật bao giờ.

Anh giấu nụ cười của mình đi, nhìn Chu Từ Bạch nghiêm túc nói: “Vừa tròn một tháng, bác sĩ còn nói con rất yếu ớt, chúng ta nhất định phải chăm sóc tử tế, bằng không chắc chắn sẽ không thể nào giữ được”.

Ánh mắt anh nhìn Chu Từ Bạch vô cùng chân thành, không hề có dấu hiệu nói láo, còn mang theo yêu thương ngọt ngào.

Chu Từ Bạch giật mình, sau đó nhìn về phía bụng dưới của Cố Ký Thanh.

Thật sự ở nơi đó có một đứa bé của cậu với Cố Ký Thanh sao?

Con trai có thể sinh con thật hả?

Cố Ký Thanh nhìn cậu, nói khẽ: “Em có muốn sờ chút không?”

Anh không có bất cứ động tác nào, nhưng Chu Từ Bạch lại không tự chủ được đặt tay lên bụng anh, vòng eo bằng phẳng, không khác biệt gì lúc trước, chỉ là hơi khẽ rung động với biên độ rất nhỏ.

Chẳng lẽ cái này chính là thai động sao.

Chu Từ Bạch khó tin nâng mắt lên.

Cố Ký Thanh nhịn cười, hỏi: “Sau này nhà chúng ta sẽ có thêm một sinh mệnh nhỏ, em có cảm thấy phiền không?”

“Không phiền! Đương nhiên là không phiền!” Chu Từ Bạch không kịp suy nghĩ đã trả lời ngay, chỉ cần là Cố Ký Thanh, tất cả mọi sự cậu đều không thấy phiền phức.

Nhưng mà…

Đàn ông con trai sao thể sinh con được???

Chưa chờ Chu Từ Bạch đem câu hỏi quan trọng nhất nói ra, Cố Ký Thanh đã nhìn cậu hỏi: “Em không phiền sao lại bày ra vẻ mặt này? Chả lẽ em không muốn nhận nó sao?”

“Đâu có! Sao em có thể không chấp nhận!” Chu Từ Bạch sợ Cố Ký Thanh hiểu lầm gì đó, không nghĩ nhiều thêm, chỉ nhanh chóng giải thích: “Chỉ cần anh đồng ý thì em sẽ chấp nhận tất cả, chắc chắn em sẽ đối xử tốt với anh và con! Nhưng em từng thấy chị dâu mang thai rồi, vất vả lắm, anh còn sự nghiệp cùng việc học của mình, mang thai sinh con rất đau rất nguy hiểm, huống chi tình trạng của anh còn đặc biệt như thế, trong nước chưa từng có, đến lúc đó xảy ra chuyện thì phải làm sao? Tổn thương thân thể thì sao? Gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao bây giờ? Không phải em không chấp nhận có con, thế nhưng em không thể không nghĩ đến khả năng tổn thương về cả mặt sinh lý và tâm lý của anh được, anh cho em suy nghĩ thêm chút, em sẽ…”

“Đồ ngốc”. Không chờ Chu Từ Bạch nói hết mấy lời vô nghĩa xong, Cố Ký Thanh đã nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, “Không phải người ta bảo đàn ông nghe nói mình có con đều sẽ hạnh phúc lắm hả, sao em lại không có phản ứng như vậy?”

Chu Từ Bạch còn chưa ý thức được chỗ không đúng, chỉ càng sốt ruột giải thích thêm: “Em không hề không vui, chỉ cần cùng anh em sẽ rất vui, nhưng Cố Chỉ Chỉ, chuyện này không phải chuyện nhỏ, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho anh trước. Em mặc kệ anh suy nghĩ như thế nào, định làm cái gì, dù sao em sẽ vĩnh viễn không…”

Chu Từ Bạch vẫn không thể nói hết lời như cũ, đã bị Cố Ký Thanh hôn cái chặn lại, đồng thời anh thấp giọng nói tiếp: “Anh muốn ăn bánh phomai chanh”,

“Được, em lập tức đi mua, nhưng anh phải nằm im trên giường không được nhúc nhích, nghe chưa?” Chu Từ Bạch vừa nói vừa giúp Cố Ký Thanh kê lại gối đầu: “Anh muốn ăn gì thì nói cho em biết, em mua về cho anh. Chờ em về chúng ta đến bác sĩ hàng đầu tư vấn xem sao, chúng ta phải đảm bảo anh được an toàn, còn phải làm hộ khẩu cho đứa bé, xin nghỉ học, giải thích với bên ngoài, tất cả phải sắp xếp đầy đủ. Anh yên tâm, em chắc chắn không khiến anh bị thương, còn nữa, Chúc Chúc cũng phải gửi sang chỗ mẹ…”

Lần này Chu Từ Bạch vẫn không nói được hết lời đã bị Cố Ký Thanh hôn một cái.

Nụ hôn lần này rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi đầu lưỡi Chu Từ Bạch còn vương lại vị ngọt của sữa.

Hôn xong, Cố Ký Thanh cười nhìn cậu nam sinh lớn người chân thành mà dễ lừa gạt trước mặt, nói khẽ: “Không thể đưa Chúc Chúc đi được, không thì ai liếm lông cho Tiểu Chu nhà chúng ta bây giờ”.

Thế nhưng… Ơ?

Chờ chút.

Liếm lông?!

Chu Từ Bạch còn đang định nói sau này đón Chúc Chúc về chơi với em bé sau cũng được, lập tức ngẩn người.

Sao lại liếm lông?

Bé con con người cần phải liếm lông hả?

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu, Cố Ký Thanh không thể kiềm chế nổi nữa, cười nhào vào ngực cậu, ôm cổ cậu hỏi: “Chu Từ Bạch, anh nói gì em cũng tin sao?”

Không thì sao?

Chu Từ Bạch cảm thấy câu hỏi của Cố Ký Thanh thực sự không cần cậu đưa ra câu trả lời.

Nhớ tới mấy hôm trước mình đến công ty, trông được Tiểu Chu Tổng bĩnh tĩnh quyết đoán sát phạt còn có chút ra dáng, ai ngờ trước mặt anh cậu vẫn chỉ là một con Cún lớn ngốc nghếch tin tưởng anh không điều kiện, trái tim Cố Ký Thanh mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

Anh lại hôn Chu Từ Bạch một cái, hỏi: “Vậy anh dẫn Chu tổng đi xem đứa bé mới được một tháng của nhà chúng ta nhé?”

Nói xong, anh cười, nắm tay Chu Từ Bạch đi vào căn phòng dành cho thú cưng.

Lúc anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, Chu Từ Bạch lại thực sự trông thấy một “em bé”.

Một con mèo sữa nhỏ xem ra vừa tròn một tháng tuổi, hình như là mèo Ragdoll, chưa quá rõ chủng loại, đang nhắm mắt nằm trong ổ.

Chúc Chúc ngồi ở bên, căng thẳng dựng hai lỗ tai, cái đuôi thẳng tắp, không nhúc nhích ngắm bé mèo.

Chỉ cần bé mèo phát ra một chút âm thanh nho nhỏ, Chúc Chúc lập tức đứng lên, bắt đầu ư ử cọ cọ mèo nhỏ, cho đến tận khi mèo nhỏ lần nữa thiếp đi, cậu chàng mới cẩn thận từng li từng tí nằm xuống, nhẹ nhàng liếm lông cho bé.

Vậy nên…

Chu Từ Bạch quay đầu nhìn lại.

Cố Ký Thanh nghiêm túc giới thiệu: “Là một chú Ragdoll rất xinh đẹp, nhưng có lẽ bị chút bệnh bẩm sinh về đường tiêu hóa, đã bị chủ nhân ném ra ngoài. Chiều nay lúc anh đi mua đồ ăn trông thấy, bị con trai em kéo đẩy cả nửa ngày, mọc ra từ hai lá cải bắp đấy, em có thích không?”

“…”

Đối với chuyện Chúc Chúc tự học thành tài, tìm về một nàng dâu nuôi từ nhỏ, Chu Từ Bạch cảm thấy vẫn rất đáng khen.

Nhưng với Cố Miêu Miêu nào đó cố ý làm cho cậu hiểu lầm “em bé” này thành một “em bé” khác…

Trong ánh mắt của Chu Từ Bạch xuất hiện ánh nhìn nguy hiểm quen thuộc.

Cố Ký Thanh còn đang cười rất xấu xa phát hiện ra lập tức sững người, ba giây sau, anh lết dép lê, xoay người định bỏ chạy về phòng. Cánh tay Chu Từ Bạch duỗi tới, chặn ngang tóm lại, sau đó đè anh xuống sofa, hung dữ cắn cổ: “Cố Chỉ Chỉ! Sao trên đời lại có con mèo xấu xa như anh chứ!”

Cố Ký Thanh nhìn hai tai Chu Từ Bạch đỏ lên trong nháy mắt, nghe được giọng nói tức giận thở hổn hển của cậu, hai con mắt cong cong thành trăng lưỡi liềm, vẫn hào hùng lý lẽ cãi: “Không phải con Cún nhà em không đứng đắn trước thì sao có thể bị lừa? Người thừa kế tộc Cún, Alpha cấp cao, nắm giữ mạch máu kinh tế hành tinh lông xù, cậu White Chu?”

“Cố Miêu Miêu!”

Tất cả danh xưng xấu hổ này được nói ra, Chu Từ Bạch xem như đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện đang xảy ra là vì cái gì. Cậu thẹn quá hóa giận hôn Cố Ký Thanh, sau đó đem bàn tay hướng về phần bụng dưới lúc nãy cậu còn hoảng hốt tưởng đó là thai nhi động đậy.

Cố Ký Thanh sợ nhất là bị nhột, vừa chạm phải đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, sau vài cái đẩy ra, cuối cùng anh hoàn toàn bại trận.

Đến tận khi bị cậu “Alpha” cấp cao nào đó cắn cổ hai lần, anh kiệt sức nằm úp trong vòng tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Chu Từ Bạch này, em sẽ không tiếc nuối chứ?”

Chu Từ Bạch ôm anh, cúi đầu hỏi: “Tiếc nuối gì cơ ạ?”

“Tiếc nuối vì chúng ta không thể có con”. Cố Ký Thanh hờ hững nói.

Chu Từ Bạch lại nghiêm túc đáp lời: “Nói thật nhé, em cảm thấy rất may mắn”.

Cố Ký Thanh ngước mắt.

Chu Từ Bạch càng ôm anh chặt hơn: “Bởi vì trở thành cha mẹ rồi, có rất nhiều trách nhiệm phải mang theo, còn cần phải yêu thương thật nhiều nữa, lúc đó mình sẽ phải bỏ ra nhiều tinh thần và sức lực hơn. Nhưng cuộc sống của con người chỉ có thế, yêu thương và trách nhiệm đều hạn chế, nếu như chúng mình có con, vậy đứa bé sẽ chiếm một phần trong tình yêu và trách nhiệm của chúng mình. Chuyện này hết sức bình thường, bởi vì người nào cũng đều lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, có bạn đời đi bên cạnh, cuối cùng hoàn mỹ trong tình yêu thương của con cái. Thế nhưng Cố Chỉ Chỉ à…”

Chu Từ Bạch rũ mắt nhìn anh: “Trước kia anh được yêu thương quá ít, cho nên em muốn giành toàn bộ tình yêu của mình cho anh, không hi vọng chia sẻ cho bất cứ người nào. Em rất bá đạo đấy, cũng rất ích kỷ, em cũng không hi vọng tình yêu của anh dành cho em chia cho bất luận kẻ nào khác. Thế nên thật ra em thấy rất may mắn, cả đời này chúng mình chỉ có thể dành trọn tình yêu cho đối phương, cả đời này anh đều có thể làm một cậu bé được chiều chuộng, thật sự rất may mắn”.

“May mắn” là một cụm từ đôi khi trông qua có vẻ khá ích kỷ, không đủ vĩ đại, cũng không phải từ ngữ dành cho người đàn ông chân chính, nhưng nó mang đến cho Cố Ký Thanh một cảm giác an toàn.

Thực ra anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bởi anh biết anh và Chu Từ Bạch đều là những người đã quyết định rồi thì sẽ không nghĩ nhiều thêm nữa.

Nhưng anh tưởng rằng thái độ của Chu Từ Bạch nhiều nhất cũng là “thản nhiên” không để ý cùng “chấp nhận”, lại không ngờ trong lòng cậu còn có cả “may mắn”.

Cố Ký Thanh nghĩ, anh chắc chắn là người hạnh phúc nhất thế gian. Anh từ từ nhắm hai mắt lại, cọ vào ngực Chu Từ Bạch, hỏi: “Vậy sao em lại thích đọc mấy quyển ôm bụng bầu chạy trốn vậy?”

Người đàn ông trưởng thành thâm tình khiến người ta động lòng một giây trước lập tức đỏ hai tai, mím môi, ngượng ngùng nói: “Em chỉ định xem mấy người đàn ông làm vợ bỏ chạy ấy dỗ dành vợ vui vẻ như thế nào, học tập một chút, để lỡ sau này có chọc anh không vui cũng không đến nỗi không hay biết chuyện gì”.

“…”

Một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi.

Cố Ký Thanh gật gật đầu: “Cho nên lần trước em làm bẩn bút của anh, quỳ xuống khay màu cũng là hành vi nhận sai trong truyện hả?”

Chu Từ Bạch: “…”

“Hay nói thẳng ra cái chuyện làm bẩn bút ấy cũng do đọc truyện?”

“…”

“Còn cả đám đồ trong giỏ hàng anh chưa từng thấy qua mà em lén lút giấu anh bỏ vào cũng là học trong truyện, phải chứ?”

“…”

“Còn có cả cái tư thế nổi tiếng trong truyền thuyết để anh chạy không thoát nổi cũng là trong truyện phải không?”

“…”

“Anh không ngờ Chu tổng hiếu học như vậy đó nha”.

Cố Ký Thanh nhướng đuôi mày, nhìn về phía Chu Từ Bạch, bày ra dáng vẻ hờ hững không thèm để ý của chủ gia đình.

Chu Từ Bạch bị vạch trần mọi tội ác ngay tại hiện trường: “…”

Cậu bắt đầu lo mình xong đời rồi.

Sau đó Cố Ký Thanh lại hết nhịn được, nghiêng đầu cười thành tiếng: “Chu Từ Bạch, em ngốc thật đấy”.

“Cố Chỉ Chỉ!”

Chu Từ Bạch phát hiện ra mình lại bị anh đùa thêm lần nữa, tức giận, ôm Cố Ký Thanh ném vào trong chăn.

Cố Ký Thanh cười chống đối lại cậu, sử dụng cả chân cả tay, thế nhưng trốn sao thoát.

Cơn gió mùa hè mang theo hơi ẩm ngập tràn.

Thể lực của Cố Ký Thanh hoàn toàn bị kiềm chế, cuối cùng chỉ có thể phủ phục xuống tơ lụa sẫm màu, trong từng tiếng dỗ dành, nắm chặt chăn gối, đỏ bừng hai tai, xấu hổ nói: “Chu Từ Bạch, anh là đàn ông, anh không sinh con được”.

Trả lời anh chỉ có một giọng nói trầm khàn: “Lúc nãy anh đâu có nói vậy”.

Thế là đêm hôm đó, Cố Ký Thanh cuối cùng cũng đã hoàn toàn hiểu, Mèo muốn bắt nạt Cún thì Mèo cũng phải trả một cái giá thảm thương.

Nhất là một con Cún ngây thơ, trẻ tuổi, chính trực.

Nhưng chuyện này chẳng hề ảnh hưởng đến hứng thú tiếp tục trêu chọc Chu Từ Bạch của anh.

Bởi vì cả đời này Mèo chỉ bắt nạt một mình Cún, cũng chỉ thích một mình Cún. Anh sẽ giống như Chu Từ Bạch, yêu cậu không giữ lại một chút gì, không chia cho ai dù chỉ một tẹo.

Đây sẽ là lời thề sau này anh xăm lên bả vai của mình.

Để mỗi lần Chu Từ Bạch cắn cổ anh, cậu nhất định sẽ trông thấy và nó cũng là cách anh biểu đạt ra tình yêu thương dung túng không có tận cùng của chính mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN